Săn Hồ Ly

Chương 101: Chương 103: VÒNG XOAY MÁU




Lập Hoành đã thực hiện kế hoạch của mình, hắn đem Xích Triệt giam ngay tại lăng mộ Charles, mục đích chính là để nơi bắt đầu của cội nguồn cũng là nơi kết thúc của một chuỗi những nguyền rủa hắc ám trên gia tộc. Nếu thành công, hắn sẽ có thứ mình muốn, nếu thất bại thì với cơ chế sập đổ cục bộ ở đây, tất cả sẽ chết chung.
Lập Hoành cho dựng một cây cột sắt, sau đó dùng xích trói hai tay của Xích Triệt vào đó, mọi việc được thực hiện rất tỉ mỉ, dường như mọi thứ đã đâu vào đó.
Còn về phía Arsenè, từ khi nhận lệnh, ngay lập tức, anh đã thông báo với người của Joseph, yêu cầu ông ấy trợ giúp giải cứu cho chủ nhân mình. Joseph nghe xong, tức thì ra lệnh tập trung lực lượng đi đến địa điểm. Cuộc chiến mặc dù chưa diễn ra, nhưng sự tàn khốc và máu tanh từ nó đã bắt đầu tràn ứ và bao trùm tất cả.
"Anthony, thực hiện được rồi đấy, hãy chứng tỏ chút bản lĩnh của một gia tộc thợ săn đi.” Bên đầu dây điện thoại, Lập Hoành cười ghê rợn ra lệnh.
"Con hiểu rồi!” Anthony đáp lại ngắn gọn, sau đó cúp máy, hắn biết những gì cần làm rồi.
Lực lượng của Joseph bắt đầu di chuyển, một mạch thẳng tắp đi đến nước Anh. Nhưng vì không muốn gây chú ý với cảnh sát bởi sự việc vừa qua, nên những thợ săn không đi một đoàn lớn mà chia thành các nhóm nhỏ, sau đó mới tiến vào khu vực đã chỉ định. Tất nhiên, dẫn đầu nhóm người đó ngoài Joseph còn có cả Hiroshi, Holmes và M.
Tuyết đã rơi xuống tạo thành những mảng rất dày ở Durham, thời tiết không hiểu sao lại trở nên đột ngột khắc nghiệt, tuyết rơi trắng xóa mọi nơi, nhiệt độ hạ thấp đến âm 40 độ. Chính vì vậy, không ai dám ra đường, hoặc nói đúng hơn, tuyết đã cản trở hầu hết các phương tiện giao thông đi qua đây.
"Ngươi không lạnh sao?” Lập Hoành nhìn Xích Triệt khẽ đùa cợt.
"Có lạnh bằng lòng người trong cái gia tộc này không?” Anh đáp lại.
"Đúng vậy, tới bây giờ, ta cũng không phủ nhận điều đó. Chính ta cũng bị cuốn vào cái dòng xoáy dã tâm lạnh lẽo đó, cả đời cũng không ra được.”

"Ngươi nghĩ hắn sẽ đến sao, ngươi nghĩ lần này hắn sẽ mạo hiểm mà ra tay, coi chừng không nuốt được cá lớn, còn để cá nuốt chửng lại ngươi.” Xích Triệt khẽ cười lạnh.
"Ta muốn nuốt thì đừng ai mà ngăn cản, ngai cả là ngươi.” Lập Hoành gằn từng chữ, lời nót thốt ra chứa đựng một sự nguy hiểm không ngừng, âm tàn và cay độc.
"Nhớ cho kĩ, một khi Tiểu Thúy có chuyện gì, ngươi và con trai ngươi hãy mà lo đi, ta sẽ giết sạch tất cả những ngươi liên quan, một công lông cũng không chừa.” Xích Triệt cũng đáp lại bằng một câu nói đầy cảnh cáo.
Lập Hoành nhìn Xích Triệt khẽ nhếch môi, trong lòng cười rộ. Muốn giết ta ư, không coi lại xem ngươi có điểm yếu chết người gì mà ta đang nắm! Oắt con, mạnh mồm thật đấy.
Những chiếc máy bay lần lượt đáp xuống, sau đó tất cả dùng xe để di chuyển đến địa điểm.
"Đã xác định nó được giam ở đâu chưa?” Joseph nhìn qua Arsenè hỏi.
"Ở trong lăng mộ của ngài Charles.” Arsenè tôn kính đáp lại.
Ngay lập tức, một tấm bản đồ được đưa lên. Arsenè nhìn vào nói.
"Thuộc hạ đã phân tích, khu lăng một tổng thể nằm ở vị trí này, là một mảnh đất trống nằm cách nhà thờ hai kilomét, không có nhà dân, gần hướng bờ sông.” Anh vừa nói vừa chỉ vào nơi mà ăn thông giữa hồ nước và con sông lúc bọn họ được Challice dẫn dắt để trốn khỏi những luồng truy kích dồn dập.
"Nhưng bây giờ mọi thứ đã đóng băng, làm sao có thể vào đó được cơ chứ?” Hiroshi một bên nhíu mày. Lúc trước, sở dĩ họ có thể bơi ra vì nước còn chưa đông đặc, còn bây giờ, cả con sông đều đóng băng, làm sao có thể đi vào ở vị trí đó.

"Ta không nói vào được đường đó.” Arsenè quay sang đáp lại.
"Vậy như thế nào chứ?”
"Chủ nhân lúc bị bắt đã kịp thời thông báo với ta, ngay trong lăng của Charles, còn có một mật thất nữa, nó hướng đến một lối khác. Ta nghĩ, Challice hoàn toàn không biết vì hắn chưa hề đi vào hầm mộ. Cho nên hắn cứ đinh ninh là chỉ có hai con đường vào và ra thôi.” Arsenè đáp lại.
"Có lẽ, Kai đã nghĩ đến tình cảnh này. Đường vào nhà thờ cũng như con sông không thể bước vào. Cho nên, ông ta mới phải làm thêm một mật thất dấu ngay tại lăng mộ. Rất thông minh, không ai nghĩ trong một quan tài lại chứa thêm một con đường như vậy.” Holmes ở bên khẽ cười. Sau lần ngã quỵ kia, bây giờ, anh đã hồi phục hoàn toàn.
"Vậy nó ở hướng nào?”
"Là ở đây.” Arsenè vừa nói vừa chỉ vào một hướng khác, là một khu rừng cây cũng khá rậm rạp cách bờ sông khoảng một kilomét.
"Được, ta nghĩ đi bằng con đường đó sẽ dễ dàng cho chúng ta đánh úp kẻ thù hơn. Hẳn Lập Hoành cũng không biết rõ có sự tồn tại của mật thất đó.” Joseph trầm ngâm đáp lại.
Mọi người nhanh chóng xuống xe, sau đó phân ra từng nhóm, chậm rãi tiến về hướng của con đường mật thất. Nhưng không ngờ rằng…
"Pằng, pằng…” những tiếng động không ngừng vang lên. Họ không hiểu nỗi tại sao lại bị kẻ thù nắm thóp đến vậy. Không tưởng tượng được, tên kia còn biết cả lối đi vào này nữa.

"Ta cần các ngươi đánh lạc hướng bọn chúng.” Joseph nhìn hoàn cảnh trước mặt bỗng nhíu mày. Trong tình huống này, cần có biện pháp tiến công và phòng thủ nếu muốn đè bẹp kẻ thù.
Sao khi bàn bạc nhanh chóng, mọi người phân ra các nhóm làm nhiệm vụ. Arsenè cùng một nhóm người đi trước, nhóm còn lại bao gồm Hiroshi, Holmes và M sẽ hỗ trợ cho Joseph tiến vào trận địa giải cứu Xích Triệt.
Chiến trường lúc này phát ra những tiếng súng liên hồi dồn dập, sự đanh thép đầy rung rợn ấy vang đi khắp nơi, màu máu thấm đẫm nền tuyết làm rộ lên sự ghê tởm và tanh tưởi đến tận tâm can. Hai bên đối chọi nhau ngày càng quyết liệt, tiếng nả súng vang lên ầm ầm không dứt. Từng luồng đạn đâm toạt không khí, xé rách cây cối, xuyên tâm vào da thịt.
"Hiroshi, có thấy điểm gì là lạ không?” Holmes vừa nấp vào một gốc cây lớn, vừa nhíu mày nhìn Hiroshi.
"Chuyện gì chứ?” Hiroshi đáp lại, tay không ngừng nhắm vào lũ người kia xả súng.
"Chúng ta đem đến đây tất cả 1000 người phải không? Sao ta thấy số lượng đang chiến đấu có vẻ không đủ vậy.” Holmes khẽ nhếch mắt nhìn lại đám thuộc hạ phía sau, có gì đó không được ổn lắm.
"Đừng nói nữa, bây giờ cứu được chủ nhân là tiên quyết nhất, yểm trợ ngài Joseph ngay lập tức.” Hiroshi cắt ngang lời Holmes. Đúng vậy, theo như lời của Holmes nói, không hiểu sao số lượng thợ săn bên họ lại giảm đi mất phân nữa, nếu không để ý sẽ không thấy được điều bất thường này. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng trước mặt, không thể đưa ra mà từ từ gặm nhấm vấn đề được.
"M, ngươi quan sát hỗ trợ cho ngài Joseph tiến đến cửa mật thất ngay.” Hiroshi lên tiếng. Lúc này chỉ có phi đao của hắn mới có tốc độ nhanh hơn những tia đạn xẹt kia thôi.
"Ta hiểu rồi.” M ngay tức thì chuyển hướng, sau đó tung ra một phi đao về phía nhóm người đang nghiềm vào Joseph. Luồng phi đao tưởng là chỉ một, nhưng khi tới nơi thì đột ngột bung ra gần hai mươi mãnh, lập tức cắm vào cơ thể của bọn người đang không ngừng xả súng điên cuồng trước mặt.
Joseph đi xuống tầng hầm. Ngay lập tức ông thông báo với Arsenè. "Arsenè, bắt đầu tạo tín hiệu giả được rồi.”
Bên đây, Arsenè dẫn một đội nữa, vừa chiến đấu lại dùng bom phá băng, nhanh chóng tạo ra môt thế trận hỗn loạn ở cửa vào, thu hút sự chú ý của Lập Hoành.

"Ta không ngờ, một Arsenè do chính tay ta lựa chọn từ nhỏ lại một mực thà chết vì ngươi. Không hiểu trên người ngươi có thứ gì lại khiến bọn chúng bán mạng như thế.” Lập Hoành nhìn camera trên cửa rồi chậm rãi đưa ra mệnh lệnh. "Giết bọn chúng không chừa ai cả.” Sau đó, hắn cũng bước ra khỏi không gian hầm mộ, chỉ chừa lại duy nhất một thân ảnh bị trói toàn thân ở đó.
Joseph cùng nhóm người tiến vào theo lối quan tài, vì để tránh gây quá nhiều động tĩnh, ông quyết định tiến lên một mình, mở nắp quan tài, quan sát bên trong. Sau khi xác định Lập Hoành đã hoàn toàn đi khỏi, Joseph mới nhanh nhẹn bước ra, hướng về phía Xích Triệt đang bị trói ở đó.
Xích Triệt đầu rũ xuống, trông vô cùng thoi thóp, trên lưng anh đầy rẫy nhưng vết roi da dày đặc, anh bỗng đột nhiên cười rộ chế giễu. "Không ngờ ông lại đến đây, tôi cứ tưởng ông sẽ để tôi chết ở đây như cha tôi chứ.”
Joseph khẽ nhíu mày, sau đó thốt lên. "Con nghĩ ta như thế sao?”
"Vậy ông cứ đứng đấy nhìn tôi như thế này?” Xích Triệt vừa nói vừa cười ranh mãnh, âm thanh phát lên như xé nát cơ thể già cỗi của Joseph, khiến ông ta trong phút chốc cũng rét buốt đến tận xương tủy.
"Được rồi!” Joseph nhanh chóng đưa nòng súng về phía xích khóa, tay bấm vào cò.
"Đùng, đùng”
"A…”
Tiếng súng đồng thời cất lên đi đôi với tiếng thống khổ của một con thú bị sa bẫy. Máu từ tim của Xích Triệt phúng ra không ngớt. Viên đạn có độ công phá lớn đến nỗi nó gần xuyên phá ra khỏi thanh sắt, cắm thẳng vào tường. Từng hồi tanh tưởi như nhuộm đỏ đôi mắt đầy âm hiểm của Joseph.
"Bốp, bốp” Tiếng vỗ tay phía đối diện vang lên.
"Con cá lớn, ta muốn nuốt ông từ lâu rồi.” Lập Hoành nhìn chằm chằm vào Joseph, đôi mắt hắn long lên sòng sọc.