Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 81: Làm rối




“A?” Tôi quay đầu, tránh khỏi lồng ngực Ôn Dương, đưa văn kiện cho anh, “Anh nói văn kiện, có phải cái này không?”

Ôn Dương tiếp nhận văn kiện, con ngươi tựa hồ phát ra cảm xúc gì đó thâm thúy, chỉ là chưa chờ tôi cẩn thận nghiên cứu, anh đã mỉm cười nói: “Không sai, vất vả rồi, trước em ở đây chờ tôi một lát, phụ cận có một nhà hàng không tồi, họp xong chúng ta sẽ đi ăn cơm, không phải đã nói muốn dẫn em đến một nơi sao?”

“Không cần...” Tôi theo bản năng cự tuyệt, nhưng lời nói nghẹn lại dưới nụ cười thản nhiên của Ôn Dương, nhìn như vô hại, ám quang lóe ra trong mắt lại khiến người ta phảng phất cảm thấy nguy hiểm. Tôi không biết Ôn Dương có tự mình ý thức được vấn đề là anh luôn vô hình trung gây cho người khác cảm giác áp bách hay không, đây là năng lực đặc biệt của rất nhiều người ở tầng lớp cao, theo thời gian, loại lực uy hiếp này sẽ càng thêm dọa người.

Cái này gọi là bá khí độc tài? Trứng có chút đau a ——

Bởi vì bận họp, Ôn Dương nói với tôi vài câu liền bước đi, tôi cầm lấy tạp chí trên bàn, đây là xuất phẩm của tạp chí chúng tôi, vừa vặn là nguyệt san 4 có bài sưu tầm về Ôn Dương, đặt ở nơi này coi như là tiện thể tuyên truyền, đáng tiếc tạp chí chúng tôi không có nhân vật trang bìa, bằng không lấy hình tượng tài mạo câu giai cùng khí chất đặc biệt của Ôn Dương, loại thanh niên tài giỏi này, lực tuyên truyền càng mạnh mẽ.

Cuộc họp này so với dự đoán của tôi có lẽ còn lớn hơn nhiều, cho nên nói, cái gọi là 'một lát' của mấy vị lãnh đạo đều chỉ là con số xấp xỉ.

Ngay khi tôi chán muốn chết dựa tường nhìn ra phong cảnh bên ngoài, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy mở.

Nhìn người tới, tôi dâng lên một cảm giác vi diệu, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng phải nói không có người quấy rầy sao? Trợ lý họ Lý kia quả nhiên không đáng tin.

Ôn Hách hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, nhưng mà ngoài dự đoán, đối phương lại lộ ra một nụ cười có thể gọi là hiền lành: “Thạch Sam a, đã lâu không gặp.”

Tôi hơi cau mày lại, không biết đây là đang định hát vở nào, chúng tôi từ bao giờ lại có giao tình bạn cũ 'đã lâu không gặp' vậy?

Ôn Hách thấy tôi không lên tiếng, quyết đoán ngồi xuống, “Không phải là cậu vẫn còn mang thù đi, lúc trước chính là cậu lừa tôi năm trăm vạn, tôi cuối cùng cũng không làm gì cậu, ngược lại là tôi bị dồn đến thanh danh bại hoại.”

Hắn thở dài, “Anh của tôi còn tiêu hủy toàn bộ chứng cớ liên quan đến cậu, nói thế nào người chịu thiệt ở đây cũng là tôi, cậu đừng quá nhỏ nhen a.”

Anh của tôi! Lông mày tôi lại nhíu chặt hơn, từ lúc nào Ôn Hách có thể gọi Ôn Dương như vậy, nét cười hồn nhiên trên mặt Ôn Hách, tôi nhìn thế nào vẫn cảm thấy không hợp, đây là muốn diễn cho ai xem?

Tôi từ chối cho ý kiến hỏi: “Anh không tham dự vào ban giám đốc?”

“Cậu đang chờ anh của tôi?” Ôn Hách cầm lấy một miếng hồng trên bàn, bộ dáng không hề để ý, “Tôi hiện tại chỉ là một kẻ làm công, đúng hạn nhận lương là được, Ôn Dương và tôi đã sớm không liên quan rồi. Nếu lúc ấy anh của tôi có thể gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tôi cũng không thể xấu hổ a, bất quá tôi không có phần quyết đoán đó, trước phải tích lũy chút kinh nghiệm.”

Một câu “Anh của tôi”, hai câu “Anh của tôi”, quả nhiên là thân mật, người không biết còn cho là quan hệ anh em bọn họ thật tốt.

Chuyện Ôn Hách bị đá khỏi ban giám đốc Ôn thị, Dương Huyên và Quan Lỗi đều đã đề cập tới, tôi chỉ muốn thăm dò một chút xem người này có thật là không thèm để ý, nhìn thế này tựa hồ không có bất cứ sơ hở gì.

Nếu không phải kiếp trước đã chứng kiến Ôn Hách điên cuồng trả thù Ôn Dương, nói không chừng tôi cũng thật sự sẽ tin hắn.

Vài năm không gặp, ngay cả cái bao cỏ như Ôn Hách cũng đã biết nhẫn nhục che giấu dã tâm, buồn cười chính là, người tôi đang đối diện hiện giờ vẫn đang phải sống bằng tiền dành dụm, không khác gì bôi đen hai mắt, dò đá qua sông.

Nhưng bất kể thế nào, tên Ôn Hách này, nhất định phải nhắc nhở Ôn Dương chú ý đề phòng.

Tôi nhưng không hơi đâu diễn tiết mục mỉm cười xóa bỏ hận thù cùng hắn, lạnh lùng đáp: “Vậy anh phải không ngừng cố gắng, còn phải đề phòng tiểu nhân, Ôn Dương lúc trước chính là lúc nào cũng bị người tính kế chèn ép, bao gồm cả người hiện tại luôn mồm gọi anh ấy là 'anh' đó. Đầu năm nay người đều không biết giới hạn, thật là cái việc xấu xa gì cũng có thể làm ra.”

Sắc mặt Ôn Hách tựa hồ sắp không nhịn được, rồi lại lộ ra biểu tình không hề gì, “Cậu đối với anh của tôi thật tốt, nếu tôi mà có một bằng hữu suy nghĩ cho mình như vậy thì tốt rồi, đừng nói năm trăm vạn, núi vàng núi bạc gì cũng không đổi được. Tôi cũng coi như là trải qua vài việc, hiện tại đã minh bạch, tiền tài đều là vật ngoài thân, có một bằng hữu thật lòng thật dạ vì mình, so ra không gì quan trọng hơn.”

Ai nha, mới vừa khen hắn tiến bộ, liền giấu đầu lòi đuôi rồi, xem ra hắn vẫn chưa biết năm trăm vạn kia tôi dùng để mua lại biệt thự cho Ôn Dương, thế nhưng còn dùng trò này ly gián chúng tôi.

Tôi lạnh mặt, vừa định mở miệng, Ôn Dương đúng lúc đẩy cửa tiến vào.

“Sao cậu lại ở đây?” Nhìn thấy Ôn Hách trong phòng nghỉ, sắc mặt Ôn Dương liền trầm xuống.

Sắc mặt Ôn Hách ngược lại không hề thay đổi, đứng dậy: “Trùng hợp gặp Thạch Sam ở đây, liền hàn huyên mấy câu, ca, anh đã họp xong rồi, vừa vặn Thạch Sam cũng có mặt, em biết một nhà hàng Pháp đồ ăn không tồi, chúng ta cùng đi, vừa ăn vừa nói chuyện, em cũng đã lâu không gặp Thạch Sam rồi.”

Lời này nói đến thật thân mật, bất quá hiện tại Ôn Dương rõ ràng là không vui vì sự có mặt của Ôn Hách, hắn thế nhưng vẫn còn bám lên được, cũng là một nhân tài.

Quả nhiên, sắc mặt Ôn Dương lại càng không tốt, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi và Thạch Sam còn có việc, hôm nay công ty cũng không có việc của cậu, cậu làm gì thì làm đi.”

Ôn Hách hiển nhiên đã thành thói quen, cũng không để ý bước ra ngoài, ai không biết sợ là sẽ đồng cảm một chút, kẻ làm ca ca này thật quá mất nhân tính.

Tôi lại chú ý khi Ôn Hách xoay người, trong mắt lóe lên lãnh ý, có thể ẩn nhẫn như thế coi như là cực hạn rồi, Ôn Hách nhất định đang tính kế gì đó, sẽ là cái gì đây? Hiện tại ngay cả ngọn núi Ôn phụ cũng đã đổ, còn có thể nháo ra cái bọt nước gì?

Chuyện trước kia Ôn Hách làm, đều là từ giao dịch tiền quyền, hiện giờ hai bàn tay trắng, rốt cuộc hắn có thể mưu đồ cái gì?

“Làm sao vậy?” Ôn Dương lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của tôi.

Tôi nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: “Anh phải chú ý Ôn Hách nhiều chút, em cảm thấy hắn có vấn đề.”

“Nhất định có người chỉ chiêu cho hắn, tuy rằng tôi đã đáp ứng Ôn Hải không động vào hắn, nhưng...” Ôn Dương hơi hơi nheo mắt, trong con ngươi ôn nhuận phát ra một tia âm lãnh, “Tôi chỉ lo hắn cái gì cũng sợ không làm, chỉ cần hắn động tâm, tôi liền có lý do bắt hắn triệt để an phận.”

Ngữ điệu không nhanh không chậm, lại khiến người ta có một cảm giác không cách nào hình dung.

Ôn Dương thế này, làm tôi cảm thấy nguy hiểm, ba năm không gặp, Ôn Dương thay đổi đến càng ngày càng không thể nắm bắt.

Ôn Dương quay đầu cười nhìn tôi, ôn nhu hỏi: “Sao, lo lắng cho tôi?”

Tôi ngẩn ra, vẻ mặt không được tự nhiên: “Đói bụng rồi, anh nói nhà hàng kia ở đâu?”

Ôn Dương cười càng ôn nhu: “Cách đây không xa, chúng ta đi bộ là đến.”

Nụ cười thực dịu dàng, nhưng tôi lại bỡ ngỡ khó hiểu: “Hay là gọi cả Lỗi ca cùng đi, nhiều người càng náo nhiệt, hôm qua anh ấy không gọi điện thoại được, còn cố ý đến nhà tìm anh, lúc ấy nhất định rất sốt ruột, nên hảo hảo cám ơn anh ấy.”

Ôn Dương thu lại ý cười, im lặng thoáng chốc, trả lời: “Cậu ấy đi hẹn hò rồi, chúng ta không nên quấy rầy thì hơn.” Nói xong liền kéo tôi ra ngoài.

“Hẹn hò, Lỗi ca yêu rồi?” Tôi hiếu kỳ nói.

“Ân.” Ôn Dương thoạt nhìn không vui, “Gần đây đang bàn bạc cưới xin.”

Tôi càng tò mò, đuổi theo Ôn Dương hỏi: “Là cô gái thế nào, em nhớ anh ấy thích loại mỹ nữ eo nhỏ chân dài, người này thì sao? So với Đỗ Nhu tỷ thế nào?”

Ôn Dương ôm cả người tôi, mặt không đổi sắc đi vào thang máy, “Không thế nào, tôi chỉ nhìn mặt, không nhìn chằm chằm vào eo với chân bạn gái người khác.”

“...”

Tôi bị nghẹn một hơi, thầm nghĩ, cái này cũng có thể giận?

Tiếp Ôn Dương lại nói, “Gặp Quan Lỗi, em sẽ giải thích chuyện chúng ta đánh nhau như thế nào sao?”

Lần thứ hai trúng đạn, tôi bưng ngực, nhớ tới tối hôm qua, quả thật, làm sao lại quên mất cái này, lập tức tôi thầm thở dài, Ôn Dương bây giờ là càng ngày càng khó dây vào.

Đến dưới lầu, Ôn Dương như trước trầm mặt, tuy rằng tôi cảm thấy Ôn Dương lúc nào cũng suất khí bức người, lúc giận vẫn là 360 độ không góc chết, nhưng mà thật không muốn làm Ôn Dương tức giận.

Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Em cảm thấy phẩm vị eo nhỏ chân dài của Lỗi ca vẫn là rất đáng tin, anh xem chân dài thì phải di truyền bẩm sinh, đầu tiên chứng tỏ người này vận khí tốt, kế thừa gen đẹp của cha mẹ, nhưng eo nhỏ là cần đến giữ gìn về sau, chứng minh trừ bỏ vận khí, còn có nghị lực, có thể khống chế bữa ăn cùng rèn luyện vừa phải, cái tiêu chuẩn eo nhỏ chân dài này hiếm khi thấy, làm sao cũng phải trăm dặm mới tìm được một.”

Ôn Dương ngừng lại, nhìn tôi: “Tiểu mỹ nhân trăm dặm mới tìm được một như vậy, em ở Mỹ đã gặp qua bao nhiêu?”

“Ách... Không nhiều.”

Tôi dừng một chút, không khỏi lo sợ sự tình chuyển biến xấu, lập tức tiến vào chính đề, “Quan trọng không phải cái đó, ý em là người như vậy tuy nói trăm dặm mới tìm được một, cố gắng tìm vẫn phải có, nhưng nam thần khi mặc y phục nhìn có vẻ gầy, cởi bỏ thì chân dài một thân cơ bắp như anh lại càng khó gặp, không chỉ có giá trị nhan sắc, quan trọng hơn anh còn là nhân sĩ thành đạt có tiền có thế, tuyệt đối là ngàn dặm không một.”

Sắc mặt Ôn Dương hơi dãn ra, khóe miệng mang ý cười khó phát giác, đang lúc tôi nhẹ nhàng thở ra, lại nghe anh nói: “Nhưng mà còn có mấy lời em chưa nói?”

Tôi sửng sốt, khen cũng đã chọc đến trời rồi, còn có cái gì mà tôi chưa nói?

Ôn Dương nhìn tôi, đáy mắt hình như có ẩn ánh sáng nhạt, giống như cất giấu thấu một tấm thủy tinh trong suốt, khiến người ta vô thức hô hấp ngưng trệ, anh phóng nhẹ thanh âm nói: “Tôi còn là người tình chung thủy biết ra vào nhà bếp, là người tình xứng đáng nhất để em phó thác cả đời.”

Tôi cứng họng nhìn Ôn Dương, người này sao có thể đúng lý hợp tình tự khen như vậy, mấu chốt là, tôi còn nói không nổi một lời phản bác.

Nhưng tiếp tôi liền ý thức ra chuông cảnh báo trong lòng đang kêu vang.

Này quá phạm quy rồi, cứ luôn bị mấy lời tâm tình như vậy thay nhau oanh tạc, ai có thể trụ được, đối mặt Ôn Dương, tôi vốn là ý lực bạc nhược.

Không kiên định một chút đã rối tinh rối mù, tôi vội xoay người, sợ bản thân ngay lập tức sẽ bị khuất phục dưới thế tiến công ôn nhu của Ôn Dương.

“Anh nói nhà hàng ở đâu, là cái này...” Lời nói ngừng lại vào một khắc tôi nhìn thấy Giang Ninh, nàng kéo hành lý đứng ở giữa dòng người cách đó không xa.

“Làm sao vậy?” Ôn Dương đi tới, ôm bả vai tôi hỏi.

Giang Ninh nhìn tôi, trên mặt mây đen phủ kín, tay trái nắm chặt thành quyền, ngay khi tôi cho rằng nàng sắp bùng nổ, nàng lại hít thật sâu một hơi, sau đó mỉm cười đi tới.

Lòng tôi thầm hô hỏng rồi, chuyện của Ôn Dương còn chưa kịp nói với Giang Ninh, tôi tránh khỏi Ôn Dương, bước lên phía trước vài bước: “Không phải nói còn nửa tháng sao, trở về từ khi nào vậy? Sao không gọi điện thoại bảo tôi tới đón?”

“Không phải muốn cho cậu một kinh hỉ sao, nhớ mình không?” Giang Ninh đi lên liền cho tôi một cái ôm chặt, cắn răng thấp giọng nói bên tai, “Thạch Sam, cậu tốt nhất cho mình một lời giải thích thỏa đáng.”

Tôi cảm giác sống lưng chợt lạnh, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Ôn Dương ở phía sau, nhưng nghĩ cũng biết nhất định rất không dễ nhìn. Nhưng cho dù biết Giang Ninh đang tính kế, cũng không dám quá mức làm trái ý nàng, hai gánh nặng áp bách ép trán tôi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Sau khi ôm chầm, tôi cười cười muốn đổi chủ đề, hỏi: “Lần trước không phải nói còn những nửa tháng, sao hôm nay đã tới?”

“Còn không phải là muốn sớm gặp cậu, một mình cậu ở đây sao có thể yên tâm, mình giao hết công việc còn lại cho Darcy rồi, ngựa không dừng vó đặt vé máy bay, mới vừa xuống phi cơ, bây giờ cả người đều mệt mỏi muốn chết rồi!” Nói xong Giang Ninh xoa đầu, vẻ mặt tiều tụy.

Tôi vừa nghe, vội nhận lấy hành lý của nàng: “Cậu giờ muốn đi đâu, đến khách sạn sao?”

Giang Ninh vẻ mặt khó chiểu: “Vì sao mình phải ở khách sạn, đương nhiên là đến chỗ cậu a.”

“Cái này, chỉ sợ không tiện lắm, Thạch Sam hiện tại đang ở cùng một chỗ với tôi.” Lúc này Ôn Dương luôn luôn ở phía sau tôi đã đi tới.

“Đây là... A, Ôn Dương!” Giang Ninh tỏ vẻ giật mình, “Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”