Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 77: Bằng lòng




Dương Huyên cười nhẹ, thanh âm trong trẻo: “Cậu trách tôi chuyện này, thật sự không hề có đạo lý, hôm nay tôi đã nói rõ ràng toàn bộ rồi, cũng coi như hoàn toàn chấm dứt, về sau hai người tự mình tùy tiện giằng co, đừng kéo người ngoài vào nữa.”

Tôi ngồi ở chỗ kia, thật lâu không thể bình tĩnh, trong lòng giống như sông gầm biển cuộn, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn. Sao có thể như vậy?

Tôi thống khổ nhắm mắt, trong yết hầu đau xót, tim đập như trống, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi. tôi nghĩ mình cần yên tĩnh hảo hảo suy nghĩ một chút.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Tôi đi ra ngoài hít thở không khí.” Tôi nắm chặt khóa cửa, hít vào một hơi, thanh âm khô khốc: “Thực xin lỗi, Dương Huyên, đều là tại tôi, tôi xin lỗi cô vì thái độ vừa rồi, cũng vì chúng tôi đã gây phiền phức cho cô, nếu về sau có việc gì cần hỗ trợ, cứ mở miệng, tôi nhất định sẽ dốc hết khả năng.”

Dương Huyên hình như bị lời xin lỗi đột ngột của tôi dọa sợ, nàng thoáng xấu hổ nghiêng đầu: “Không cần, hai người đừng dằn vặt nhau nữa là tốt nhất, dạ dày Ôn Dương nếu còn tiếp tục như vậy thật sự sẽ nguy hiểm, còn có cậu, rảnh rỗi đi làm kiểm tra tổng thể một lần, so với trước khi xuất ngoại còn gầy hơn rồi. Ôn Dương nói cậu mới chạy vài bước đã suyễn lên, thật không biết các người đang gây sức ép cái gì.”

Chờ tôi trở lại phòng bệnh, Ôn Dương còn đang mê man, người này khi ngủ không còn biểu tình lãnh ngạnh lúc ban ngày, bởi vì đau, mi tiêm đen huyền nhíu lại, gương mặt nguyên bản trẻ trung tuấn lãng, hiện tại lại giống như là một hài tử yếu ớt.

Tôi vươn tay tách giãn cái trán nhăn nhó của Ôn Dương, người mà tôi vẫn luôn muốn bảo vệ, kết quả tôi lại giống như một kiếp nạn anh độ thế nào cũng không tránh khỏi, lần nào cũng đẩy anh sa vào bùn lầy thống khổ, hữu ý hay vô ý đều đã nhiễu loạn cuộc sống yên ổn của anh.

Sau trọng sinh, tôi nâng niu Ôn Dương như là một vật quý hiếm có trên đời, mất đi mà có lại, đặt ở trong tay thì e sợ minh châu bị long đong, giao cho người khác, lại sợ hãi người ta không đủ quý trọng anh, ủy khuất anh, cho nên một khi buông tay, tôi liền sẽ không dám nghĩ, không dám nhìn.

Hiện giờ tôi như cũ không biết nên đối mặt như thế nào, bị ngăn cách bởi tội nghiệt đời trước, thân thể tàn tạ hiện tại, làm sao còn có thể cùng anh một chỗ?

Ngắm nhìn khuôn mặt Ôn Dương, ngón tay bất giác vẽ theo đường nét anh tuấn kia, lông mi đen dày, mũi cao, môi mỏng mà duyên dáng.

Rõ ràng đời trước em cố gắng như thế, anh cũng chưa từng động tâm, chẳng lẽ đời này anh mới áy náy cảm động sao?

Ôn Dương, em không đáng, em làm những cái đó chỉ bởi vì chuộc tội, không có vĩ đại, động nhân như anh tưởng, anh không biết em ti tiện cỡ nào, anh sao có thể thích em đây?

Ngay tại một khắc này, Ôn Dương đột nhiên mở mắt, tôi bị bất ngờ vội xấu hổ thu hồi tay.

Thật sự, đang làm cái trò hoa si gì đây.

Tôi ngồi thẳng dậy, thoáng xấu hổ hỏi: “Anh thấy thế nào?”

Ôn Dương nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, trong con ngươi thâm trầm mơ hồ lóe ra cảm xúc khiến người xem khó hiểu. Tôi nhẹ nghiêng đầu tránh né, tôi luôn không cách nào kiên trì đối diện với anh.

Sau đó tôi nghe thấy một thanh âm bình thản gần như lãnh đạm, anh nói: “Em đi đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho trợ lý đến thu xếp.”

Nhìn anh có giống như rất mệt mỏi, “Em không cần lo lắng, cái pháp lệnh kia là giả.”

Tôi dường như không dám tin, là giả?

Phải rồi, chuyện này thật sự là sơ hở nhiều lắm, vô luận là tội danh khởi tố, hay là tính logic, tôi lúc ấy bị tin tức này đả kích quá mức, tuy rằng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không cân nhắc cẩn thận.

Tôi hoàn toàn không ngờ tới chính là, Ôn Dương lại đi làm loại chuyện này, trước kia Ôn Dương luôn khinh thường mấy trò gạt người, cho nên lúc trước anh nói mình kết hôn, tôi cũng không chút nào hoài nghi.

Nhưng mà hiện tại...

“Lúc ấy băng ghi âm tung ra, cũng đã qua xử lý, chỉ phát phần của Ôn Hách, em không có chuyện gì. Tôi sẽ coi chừng Ôn Hách, em không cần lo lắng, về sau đừng lại ngốc như vậy nữa.”

Ôn Dương thản nhiên: “Em có thể đi rồi.”

“A?” Tôi nguyên tưởng rằng anh sẽ tiếp tục ngoan cố giữ mình lại, bất quá cũng đúng, con người anh cao ngạo như vậy, sẽ không tự hạ thân phận làm chuyện giữ chân người khác.

Nhưng tôi không thể rời đi lúc này, tôi không thể ném Ôn Dương một mình ở bệnh viện, ít nhất phải chờ tới khi có người đến chăm sóc anh.

Ôn Dương đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt tôi dừng ở trên môi anh, hít sâu một hơi, sau đó đứng lên.

Kết quả vừa mới đứng dậy tay lập tức bị người túm lại, tôi ngừng động tác, quay đầu liền đối diện một đôi mắt tràn ngập tức giận ẩn nhẫn: “Em... tôi chỉ là thích em, cũng không phải đã gây ra tội ác tày trời gì, đáng bị em chán ghét như vậy?” (Đáng yêu:v)

“Không... không phải.” Tôi rũ mắt, nhịn xuống ý cười, giải thích, “Em chỉ định rót cho anh một chén nước, em không đi.”

Ôn Dương ngây ra một lúc, sau đó buông tay tôi, người cũng chậm rãi ngồi dậy.

Tôi rót một chén nước ấm cho Ôn Dương, anh nhìn nhìn tôi một trận, tiếp nhận rồi uống. Không khí thoáng dịu đi, Ôn Dương tựa người vào gối đầu, mắt khép hờ không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi nghĩ đến tình trạng thân thể của anh vừa rồi nghe được từ chỗ Dương Huyên, nhịn không được nói: “Bình thường uống ít rượu, dựa theo thực đơn lúc trước em viết...”

“Em dọn về ở cùng tôi!” Ôn Dương đột nhiên ngắt lời, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn tôi, “Nếu lo lắng, sao không dọn đến giám sát tôi?”

Tôi nắm chặt cái chén trong tay: “Ôn Dương, cái lý do này không hợp lý, chỉ có anh mới có thể phụ trách thân thể của chính mình.”

Ôn Dương cười một tiếng: “Dương Huyên nói em có cảm tình với tôi, nhưng tôi sao một chút cũng không cảm giác được. Phải, em có thể hi sinh hết thảy cho tôi, nhưng cũng có thể ba năm mất tích chẳng quan tâm, trong ba năm không một câu hỏi han, cho dù là một lần cũng không đến tìm tôi. Thạch Sam, vì cái gì lại trốn tránh, em rốt cuộc là nghĩ gì, tôi thật sự khiến cho em không thể chịu đựng được?”

Tôi bị Ôn Dương chất vấn đến cúi đầu, xoay chén nước trong tay một vòng rồi một vòng, chỉ cảm thấy rất nhiều chuyện đều hoàn toàn mờ mịt.

Tôi yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Ôn Dương anh cảm thấy miếng bít tết vừa rồi thế nào?”

Ôn Dương sửng sốt: “Em muốn nói gì?”

Màn đêm dày đặc, nhìn bóng cây thi thoảng chớp lên ngoài cửa sổ, trong lòng tôi vô cớ dâng lên bi thương: “Loại tình cảm cấm kỵ này cũng giống như miếng bít tết kia, không chỉ là hương vị không ngon, ăn vào sẽ tổn hại bản thân, quan trọng hơn nó là thứ ngoại tộc, không được ai tán thành, trong xã hội này, chúng ta không thể thuần túy tồn tại đơn độc, không ai có thể sống mà luôn bỏ qua ánh mắt khác thường của người đời.”

Ôn Dương bật cười, thản nhiên nói, “Mấy ngày trước, em nói với tôi, nói nước Mỹ đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, em nói loại chuyện này không có gì lạ, bây giờ thì tính là gì? Em lấy cớ luôn là tự mâu thuẫn như vậy, bất quá là muốn tránh tôi thôi.”

Tôi bị Ôn Dương nói đến á khẩu không trả lời được, tôi sớm đã quên những thứ nói hươu nói vượn cùng anh trước kia, để anh dùng một cái lại một cái vấn chất vấn tôi đến mơ hồ.

Ôn Dương thở dài, “Tôi nghĩ người ta sống không phải để cho người khác nhìn, tôi không thể lý giải hàm nghĩa về miếng bít tết này của em, trong mắt tôi đây là một cái cớ quá trừu tượng, tôi chỉ hỏi em, có nguyện ý cùng tôi về nhà hay không.”

Tôi lắc đầu cự tuyệt: “Hai tháng nữa, em phải về Mỹ rồi.”

Ánh mắt Ôn Dương gắt gao nhìn tôi, tràn đầy thất vọng cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, thu liễm hết thảy cảm xúc đang trên bờ vực bùng nổ, nhẹ giọng nói: “Vậy thì hai tháng, nếu khi đó em vẫn không đồng ý cùng tôi một chỗ, tôi cũng sẽ không tiếp tục ép em, đến lúc đó phỏng chừng tôi cũng sẽ chết tâm.”

“Em...” Tôi động động môi, nhất thời không biết nên cự tuyệt như thế nào, người vẫn còn bệnh, tôi lại không thể nói mấy lời quá mức kích thích anh, chỉ thấp giọng nói, “Không được.”

Ôn Dương phóng nhẹ thanh âm: “Hai tháng, chỉ có hai tháng mà thôi, em không cần áp lực, khi đó em lựa chọn rời đi, tôi cũng sẽ không trách.”

Tôi ngẩng đầu đối diền một đôi mắt tối đen ôn nhuận, lấp lánh như sao, không có áp bách vừa rồi, đổi lại là nghiêm túc cùng ôn nhu khiến người ta dao động.

Anh dịu dàng nhìn tôi, mạn thanh nói: “Chúng ta giống như trước kia, chăm sóc lẫn nhau, quyến luyến lẫn nhau, nếu em không thích quá mức thân mật, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì cưỡng ép, cũng sẽ không gây áp lực, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ.”

Tôi sững sờ ở nơi đó, trái tim hung hăng va đập trong lồng ngực, lý trí nói với tôi, không thể đáp ứng Ôn Dương, một khi cùng một chỗ, dưới sự dẫn dắt của anh, tình yêu nhận được phản hồi, tôi sẽ vô pháp khống chế, những tình cảm nguyên bản muốn che dấu đó sẽ giống như núi lửa phun trào. Khi đó, tôi đang trong cơn đói khát lại được hưởng thụ thịnh yến, sẽ không có cách nào rời khỏi anh nữa.

“Em có bằng lòng không?” Thanh âm trầm thấp ôn nhuận mang theo mê hoặc lần nữa vang lên.

“Em...”

......

Tôi cảm thấy lúc ấy đại não hoàn toàn rút mất rồi, lại bị Ôn Dương dùng sắc câu dẫn, liền đánh mất năng lực cân nhắc cơ bản, có lẽ khi đó dù là anh sai tôi giết người, tôi cũng sẽ gật đầu không chút do dự.

Lúc ấy Ôn Dương nhận được cậu trả lời thuyết phục, vừa lòng nhắm mắt nghỉ ngơi, lưu lại tôi tròn mắt đứng đó không biết phải làm sao.

Ba năm rồi, vẫn là không có một chút tiến bộ.

Suốt cả ngày tâm tình tôi đều không yên, một mặt là lo lắng, mặt còn lại là loại mong đợi không nhịn được nhảy nhót dưới đáy lòng, cuộc sống đã từng tốt đẹp, say mê như thế, làm sao lại không khiến cho tâm tình người ta luôn hướng tới?

Nhưng mà, chuyện này có thể được hay không? Hai tháng sau cứ như vậy ném Ôn Dương lại, quan trọng là khi đó tôi thật sự có thể bỏ được mà rời đi sao?

Bệnh của tôi giống như là một trái bom hẹn giờ, không biết khì nào sẽ tổn thương Ôn Dương, trước khi về nước tôi đã nghĩ kỹ rồi, không đến quấy rầy anh, như bây giờ lại tính là gì? Tôi bình thường cảm thấy mình cũng xem như là người rất có nguyên tắc, nhưng đối diện Ôn Dương, toàn bộ đều là vô nghĩa.

Tai hoạ ngầm quá lớn, tôi đối với phương diện này không có chút tự tự tin nào.

Vừa tan tầm, Ôn Dương đã sớm chờ ở nơi đó.

Tôi chậm rãi ngồi vào trong xe, liếc mắt dò xét Ôn Dương một hồi, ngập ngừng: “Anh không nên xuất viện sớm như vậy, kỳ thật ngày nào chuyển mà không được, không cần quá gấp.”

Ôn Dương nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén, “Em hối hận? Nếu hối hận, hiện tại có thể xuống xe.”

Tôi mang theo nghi hoặc dò xét biểu tình Ôn Dương, theo dõi đôi mắt lẫm như sương tuyết kia chốc lát, người này đang nói thật?

Lòng tôi lập tức xoay chuyển, sau đó vươn tay muốn đẩy cửa xe. Quả nhiên!

... Chưa đợi đụng tới, cửa xe đã bị khóa tự động. Tôi co giật khóe miệng. (thể diện tính là cái gì, dù sao cũng không đè ra ăn được nhé =))))

Tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ôn Dương đầy giận dữ, con ngươi đen sâu dọa người: “Cho nên em đã sớm hối hận? A... em luôn thích trêu chọc tôi như vậy, mỗi lần đều làm trò tối nghĩa, khiến tôi ngay cả lý do nổi giận cũng không thể đúng lý hợp tình. Em đã như thế, tôi cũng không cần thiết phải tuân theo ước định gì, cứ sảng khoái tự nhiên thì thế nào?”

Lời còn chưa dứt, Ôn Dương liền một cước chân ga phóngđi.