Tuy rằng tinh thần như cũ không tốt, sáng sớm, tôi vẫn thức dậy chạy bộ.
So với tháng ba, tháng tư mùa xuân ở X thị không khí ấm áp lên rất nhiều, đây chính là xuân động vạn vật sinh sôi, cành liễu đâm chồi, cỏ non xanh mướt, khiến cho đám đá vụn bên đường cũng có thêm mấy phần sinh cơ ấm ý.
Nói là chạy bộ, tôi cũng chỉ nửa đi nửa nghỉ, qua hai mươi phút, đã cảm thấy thở hổn hển loạn suyễn rồi, nhưng so với một năm trước, cũng đã tốt hơn rất nhiều, tôi không mong được cường tráng như lúc đầu, chỉ là ít nhất phải luyện ra một chút khí lực nam nhân, có đôi khi ngay cả nha đầu Giang Ninh tôi cũng đấu không lại.
Tuy là vùng ngoại thành, nhưng khu vực này được khai phá rất tốt, công viên tràn đầy hương thơm cỏ non, cầu đá bắc qua con sông dài trong vắt, mỗi buổi sáng tại nơi này ngẫu nhiên có thể gặp vài người luyện tập như tôi.
Cách đó không xa có hai cậu bé đang chơi trò đuổi bắt, cái gọi là khí phách cùng xuân tranh thiếu niên, một thuở tuổi hoa, nụ cười không hề vướng bận đúng là khiến người ta chói mắt hơn cả cảnh xuân.
“Chạy chậm chút, cẩn thận đụng vào người ta!” Thiếu niên ở phía sau hô lớn với người ở phía trước.
Tôi nhịn không được dừng chân, quay đầu nhìn hai cái bóng đã chạy xa, ánh bình minh vẩy lên mặt sông trong suốt, gió xuân mềm mại gợn lên từng đợt sóng nhỏ lăn tăn, dưới cầu đá, liễu rủ thành hàng, tuổi vô ưu kia, đây có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất nhân sinh.
Hồi tưởng lại, những thời gian bị bỏ lỡ đó, luôn khiến người ta bóp chặt cổ tay, than thở đời này không còn cơ hội sống một lần nữa, nhưng mà khi được thật sự trọng sinh, ngươi lại khó mà có lại nhiệt huyết mãnh liệt thời niên thiếu nữa, mà những thứ ngươi chân chính muốn vãn hồi cũng không như ngươi suy nghĩ... ước mơ...
Trọng sinh thì lại như thế nào, có đôi khi đi hết cả đời cũng không thấu được một đạo lý đơn giản, bất quá chỉ là quý trọng hiện tại...
...
Ban ngày đi làm, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa ngủ một lát, chỉ cần không phải ra ngoài công tác, tôi coi như được thanh nhàn, từ sau khi về nước, cái thân thể nửa tàn của tôi thế nhưng liên tục bị bóc lột sức lao động, trừ bỏ mấy lần tham dự tiệc rượu, tôi cơ hồ đều chạy theo tổng giám khắp nơi.
Nhưng trên thực tế, vô luận là về thể lực hay năng lực, tôi đều không quá thích hợp với công việc như vậy, có thể đảm nhiệm nhất thời, nhưng nói cho cùng làm lâu dài là không khả thi.
Lăn lộn mãi cho đến giờ tan tầm, tôi mới ra khỏi đại lâu, chưa kịp đi đến bãi đỗ xe liền nhìn thấy một chiếc Mecerdes màu đen đỗ ở dưới cổng công ty, xe này thật sự là không thể quen thuộc hơn, ba năm không đổi.
Lòng tôi thầm hô không ổn, vội trừng mắt cảnh giác bước nhanh tránh đi.
Cửa xe bị đẩy mở, Ôn Dương mặc một bộ âu phục đen phẳng phiu bước xuống xe, tuấn dật tiêu sái xuất thần.
“Thạch Sam...”
Thân thể tôi cứng ngắc, ngừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn anh.
Ôn Dương lưu loát mở cửa ghế lái phụ, nói: “Lên xe!”
“Em... có xe.” Tôi cự tuyệt.
Ôn Dương nhìn tôi, một tay giữ cửa xe, khuôn mặt anh tuấn không có quá nhiều biểu tình: “Tôi không ngại tiêu hao thời gian với em, nhưng mà cuối tuần là mở phiên toà rồi, vẫn phải nói chuyện.”
Tôi lặng vài giây, sau đó nghe lời lên xe.
Xe chậm rãi khởi động, chúng tôi ai cũng không nói gì, nhất thời triệt để an tĩnh.
Một lát sau, Ôn Dương nhìn về phía tôi: “Muốn ăn gì?”
Tôi ngừng một chút, hơi né tránh tầm mắt của anh: “... Gì cũng được.”
Sau cuộc chạm mặt ngày hôm qua, tôi còn cho rằng Ôn Dương sẽ không tiếp tục khởi tố, nhưng mà chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng, Ôn Dương không phải loại người bám riết không tha, chỉ cần tôi tỏ rõ thái độ, anh cũng sẽ từ bỏ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, thế nhưng sẽ hao phí tâm tư nghĩ phải làm thế nào cự tuyệt Ôn Dương, cuộc đời luôn tràn ngập các loại bất ngờ, thật không có gì là không thể xảy ra.
Không mất bao lâu, xe chạy đến một nhà hàng Tây cao cấp, vừa vào cửa đã truyền tới tiếng đàn violon du dương, một nhân viên chào đón: “Ôn tiên sinh, vị trí ngài đặt ở bên cạnh, mời.”
Phải rồi, chỗ ở đây đều phải đặt trước, cho nên vừa rồi Ôn Dương hỏi tôi ăn gì, cũng chỉ là hỏi cho có mà thôi, anh đã lường trước trạng thái lúng túng của tôi, không bao giờ đưa ra được ý kiến gì mang tính xây dựng. Nhưng mà, hoàn cảnh lãng mạn an tĩnh trong nhà hàng Tây nếu so với bàn chuyện, không bằng nói càng thích hợp với hẹn hò hơn.
Sau khi về nước, trừ bỏ một lần duy nhất xã giao, tôi căn bản không nghĩ đến cơm Tây, thật sự là ăn quá đủ rồi.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên ăn cơm Tây cũng là cùng với Ôn Dương, lúc ấy sợ mình xấu mặt, đặc biệt xem qua những lễ nghi đặc biệt, tôi nhớ rõ một chi tiết: mức độ chín của bít tết chỉ có số lẻ, không có số chẵn, cũng không nên bởi vậy mà bị chê cười. Cho nên khi nhân viên hỏi tôi, tôi liền thập phần căng thẳng nói ra phần đã chuẩn bị kỹ càng từ trước “kỹ chín phần “.
Lúc ấy phản ứng của nhân viên như thế nào tôi không nhớ rõ, chỉ nghe thấy Ôn Dương cười khẽ một tiếng, cuối cùng chọn giống như tôi, thế cho nên đến khi ăn xong tôi vẫn không biết mình vừa bị bẽ mặt, chỉ cảm thấy miếng thịt này không dễ ăn chút nào. Một thời gian dài sau đó tôi mới biết là chuyện gì xảy ra, lúc ấy thật sự là xấu hổ đến không xong, bất quá Ôn Dương vẫn chưa từng đề cập qua, bản thân đương nhiên cũng sẽ không tự mình hỏi.
Vật đổi sao dời, thời điểm nghĩ lại đã là một cảm nhận khác.
Kỹ chín phần, loại truyền thống không được người ta tán thành này, có vẻ như giống ái tình của tôi...
“Đang nghĩ gì?” Ôn Dương hỏi.
“A?” Tôi vội quay đầu nói với nhân viên, “Cừu nướng Australia, chín bảy phần.”
Người bán hàng ghi chép xong quay đầu nhìn về phía Ôn Dương.
Ánh mắt Ôn Dương giống như vô ý quét lại đây, ngón tay anh vuốt ve thực đơn, mỉm cười: “Bít tết, kỹ chín phần!”
Tôi sửng sốt ngây ngẩn, từ khi nào Ôn Dương sinh ra cái thú vui quái ác này.
“Vâng, hai vị xin chờ.” Nhân viên tỏ thái độ phi thường chuyện nghiệp, mày cũng không nhăn một chút, cầm thực đơn rời đi.
Tôi im lặng thoáng chốc, cúi đầu cười nói: “Lâu như vậy mới trêu chọc em, có phải hơi quá chậm rồi không?”
Hành động của Ôn Dương, vô hình trung khiến bầu không khí dịu đi không ít, những ký ức niên thiếu đó nói cho cùng luôn có thể khiến cho lòng người ấm áp, đó là quãng thời gian đơn thuần vô ưu nhất của tôi, không trộn lẫn bất cứ tạp niệm gì.
“A?... Không a.” Vẻ mặt Ôn Dương hoàn toàn vô tội, ẩn hàm ý cười, “Làm sao em biết không phải bởi vì tôi thích?”
Nụ cười của Ôn Dương thực ôn hòa, từ khi về nước, mỗi lần gặp anh đều là biểu tình tối tăm ảm đạm, nhất thời cảm thấy thân thiết.
Tôi sợ mình sẽ lại bị luân hãm trong đáy mắt ôn nhu kia, thoáng rời tầm mắt, cười nói: “Anh ăn được thì giỏi.”
Trong ấn tượng của tôi, miếng bít tết kia thập phần dai cứng, không biết đổi thành nhà hàng này xa hoa này có thể dễ ăn hơn chút nào hay không.
Đặt xuống ngờ vực vô căn cứ, so với ngày hôm qua, chúng tôi ở cùng nhau thoải mái hơn rất nhiều, đều không đề cập đến mục đích của bữa cơm này, hoặc có lẽ đều không muốn phá hỏng giây phút an nhàn hiếm hoi, chẳng sợ chỉ là tạm thời, chúng tôi đã thật lâu không an tĩnh cùng ăn một bữa cơm rồi.
Thịt cừu nướng tươi ngon, trang trí tinh mỹ bày lên, kèm với rượu đỏ, lại thực sự khiến người ta nổi lên thèm ăn.
Miếng bít tết của Ôn Dương trừ bỏ hơi khô vàng, kỳ thật nhìn cũng không tồi, bất quá tôi nghĩ hương vị kia cõ lẽ vẫn không ngon, bởi vì Ôn Dương ăn rất ít, thậm chí có đôi khi sẽ vô ý nhíu mày.
Tôi cúi đầu làm ra bộ dạng như đang tập trung ăn, nhịn không được cong khóe miệng trộm cười, có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Ăn cho tới cuối bữa, hình như Ôn Dương xoa nhẹ dạ dày, tôi mới lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Ôn Dương ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu như nước, thâm thúy như có thể nhìn thấu lòng người, anh mỉm cười: “Không sao.”
Trên mặt tôi nhất thời nóng lên, lần nữa quay đầu tránh né ánh mắt đó.
Trả tiền xong, tôi cùng Ôn Dương đi ra ngoài, tuy rằng cơm đã vui vẻ ăn xong, nhưng chuyện vốn muốn nói lại một câu cũng chưa động.
Thời điểm Ôn Dương mở cửa xe, tôi ngừng lại, hỏi: “Muốn đi đâu?”
Ôn Dương dựa vào ghế, tĩnh vài giây, cười nhạt: “Em không là thích xem phim sao? Gần đây có một bộ mới của Marvel.”
Tôi sửng sốt, ăn cơm xem phim, một buổi hẹn hò tiêu chuẩn, Ôn Dương đang theo đuổi tôi giống như con gái, hoặc có lẽ do phương pháp theo đuổi nam nhân quá ít, cũng hoặc là hình thức yêu đương trên đời đại để đều là như thế. Bất quá có thể khẳng định chính là, tôi và Ôn Dương không thể tiếp tục nữa.
Tôi nhìn Ôn Dương, lắc đầu: “Ôn Dương, không được...”
Trên mặt Ôn Dương không có ý cười, thật lâu sau, tôi mới nghe thấy anh mở miệng, “Em nói không được là có ý gì?”
Thanh âm của anh mang theo mấy phần khắc chế, “Là không thích tôi, hay là bởi vì chúng ta đều là nam nhân?”
“Tự nhiên là không thể.”
Tôi cúi đầu chỉnh lý lại suy nghĩ, tận lực khiến cho thanh âm của mình bình thản, “Có lẽ em đã làm gì khiến anh hiểu lầm rồi, nhưng đây không phải bản ý của em, em vẫn luôn xem anh là bằng hữu quan trọng nhất, hai nam nhân, làm sao có thể đây? Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ như vậy.”
Nói lời này đích thực là không có mặt mũi, Ôn Dương của đời trước nếu nghe thấy, sợ là phải cười đến chảy nước mắt.
Ôn Dương thẳng tắp nhìn tôi, dưới ánh đèn đường hôn ám, anh dùng ngữ điệu trầm thấp nói: “Vì bệnh bao tử của tôi vắt óc tìm cách nghiên cứu canh thuốc, bán nhà ở người thân lưu lại giúp công ty tôi quay vòng tài chính, mạo hiểm tính mạng lừa Ôn Hách, đổi lấy năm trăm vạn cuối cùng lại vội mua biệt thự cho tôi, Thạch Sam, em có thể nói cho tôi biết, em làm những thứ đó là vì cái gì không? Nếu là bằng hữu mà em nói, vậy tại sao Quan Lỗi lại không làm được bước này?”
Vấn đề này nháy mắt biến tôi thành bối rối, tôi vội ổn định tâm trạng, cười cười che giấu: “Kỳ thật không có Quan Lỗi trợ giúp, tự em cũng không thể làm được, em và Lỗi ca đều là bằng hữu anh rất quan tâm, lúc ấy chỉ là muốn làm cho anh chút việc, đương nhiên thời điểm đó cũng là nhờ tuổi trẻ khí thịnh, đổi lại là bây giờ em khẳng định không dám.”
Thứ Ôn Dương đang thích hiện tại chỉ là một biểu hiện giả dối, những áy náy cùng cảm động trong mắt anh đó, cũng không tốt đẹp như anh tưởng tượng, tôi là mang theo mục đích chuộc tội mà làm chuyện này, cầu cho tâm lý mình được an ủi, kết quả hiện tại, vô luận cố ý hay không, tôi không chỉ đã lừa gạt Ôn Dương, mà còn phá hủy tình cảm của anh cùng Dương Huyên.
“Em thật sự một chút tình cảm với tôi cũng không có?”
Ôn Dương nhìn tôi, ánh mắt cực đủ tính bức bách, tôi nhịn không được nghiêng đầu, “Không có, em chỉ xem anh là bằng hữu.”
Ôn Dương tựa hồ không chấp nhận lời giải thích của tôi, biểu tình anh không hề thay đổi, du du nói: “Phải không? Như vậy —— “
Ôn Dương đột nhiên tới gần, giữ bả vai làm bộ muốn hôn lên.
Trong lòng tôi hoảng hốt, né tránh, vội lui về sau.
“Một khi tôi tới gần, em đều sẽ đỏ mặt, một khi đối diện với tôi liền sẽ hoảng hốt, còn có đêm hôm đó —— “
Ôn Dương đột nhiên lần nữa tiến lên, nắm chặt bả vai tôi, ghé vào bên tai, nhẹ giọng nói nhỏ: “Khi chúng ta làm, em một mực gắt gao ôm tôi, không ngừng gọi tên của tôi, mỗi một tiếng đều vô cùng thâm tình, giống như tôi vừa rời khỏi, em sẽ không sống nổi, Thạch Sam —— cái đó em gọi là bằng hữu sao?”