Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 73: Thổ lộ




“Em sợ.” Tôi nắm bàn tay chặt đến cực điểm, “Cho nên cầu anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho em, em về sau cũng không dám nữa.”

Trước kia đừng nói tống tiền, giết người tôi cũng dám.

Vào cái thời điểm kia, tôi cho là đời này đã không còn hy vọng, tự nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng hôm nay thì khác, tôi muốn hảo hảo còn sống, tôi còn thiếu rất nhiều phong cảnh, không muốn rối rắm như kiếp trước, lại càng không muốn khiến cho Giang Ninh thất vọng.

Ôn Dương từ từ đứng thẳng dậy, động tác thong thả mà tao nhã, ánh mắt anh nhìn tôi thật bình tĩnh, sau đó anh cười một cái: “Đây là những gì em nghĩ về lời nói của tôi?” Ngữ điệu không nhanh không chậm, rõ ràng là cười, lại ép tôi cảm thấy kinh hoảng giống như bị cắn nuốt.

Tôi đề phòng nhìn Ôn Dương, Ôn Dương như vậy khiến tôi cảm thấy xa lạ, không nổi giận như bình thường, cũng không lạnh lùng chán ghét giống như đời trước, cảm giác nói không rõ ràng, lại vẫn khiến người ta cảm giác nguy hiểm.

Anh dạo bước về phía này, nhìn chằm chằm tôi không hề chớp mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Em chẳng lẽ không muốn nói, em làm những cái đó đều là vì tôi, vì tôi mới đối phó Ôn Hách, năm trăm vạn kia cuối cùng cũng mua biệt thự cho tôi, kết quả tôi bạc tình quả nghĩa, đối với em thế này, có phải cảm thấy rất ủy khuất hay không, rất thương tâm?!”

Biết vậy anh còn bức tôi!

Tôi theo cước bộ Ôn Dương tới gần, chậm rãi lui về phía sau, hiện tại Ôn Dương mang tính áp bách triệt để, tôi miễn cưỡng trấn định: “Không hề gì, đều là tự nguyện làm, chỉ cần anh buông tha em là được.”

Ôn Dương đột nhiên đưa tay giữ chặt tôi, tôi cả kinh, vung tay muốn thoát ra, kết quả bị anh gắt gao kéo lại.

Đồng thời một luồng hô hấp phả vào ngay bên tai, anh nói: “Ngay từ đầu, tôi chưa từng nghĩ đến buông tha, có bản lĩnh em thử trốn ra nước ngoài đi.”

Tôi có ảo giác nguy hiểm tới gần, dùng sức tránh thoát, “Anh buông, em không nợ anh, anh dựa vào cái gì làm như vậy?”

“Chỉ bằng những việc em đã làm cho tôi đó, em muốn tôi đối xử với em như thế nào?” Ôn Dương dồn tôi vào góc tường, “Tôi không nói đùa với em, Thạch Sam, cho dù là xuống địa ngục, tôi cũng phải mang em cùng theo.”

Tôi khó tin nhìn anh, Ôn Dương vì sao lại nói ra lời như thế, có lý do gì? Trừ phi anh cũng có ký ức đời trước, Ôn Dương đang hận tôi!

Không sai, nhất định rồi, đời trước tôi ép anh đến cùng đường, báo ứng đến rồi, anh nhất định cũng phải bức tôi đến cùng đường.

Báo ứng của tôi đến rồi!

Tôi cảm giác trong đầu ngàn vạn suy nghĩ giằng co, tôi không muốn bị ai nhìn thấy vết sẹo xấu xí, nháy mắt bị bóc trần tâm tư, những cố gắng trước kia tôi làm con mẹ nó buồn cười tới mức nào, nghĩ vậy, toàn thân không khỏi phát lạnh, cảm xúc gần như không khống chế được.

Tôi bi thương: “Cũng được, anh tố cáo đi, đến lúc đó em ngồi tù, Ôn Hách cũng không yên ổn, ai thương tổn anh đều sẽ bị báo ứng, cái này cũng không có gì không tốt, đều là em nên nhận, chỉ cần anh thỏa mãn, giải hận là được!”

Biểu tình Ôn Dương tựa hồ rất kinh ngạc: “Em là nghĩ như vậy?”

Nước mắt tôi rốt cục không ngăn được rơi xuống: “Em nên nghĩ gì đây, em đã làm hết sức rồi, vì sao vẫn biến thành như thế này, em thật sự đã rất cố gắng, nếu anh cảm thấy vẫn chưa hả hận, mạng em cũng cho anh, hiện tại anh liền lấy đi!”

Ôn Dương buông lỏng tay ra, động tác bối rối luống cuống: “Tôi muốn mạng của em làm gì?”

“Không cần sao? Vậy chờ anh cảm thấy tra tấn đủ rồi, lúc nào muốn lại nói.” Tôi lảo đảo xoay người đi ra ngoài, toàn thân khó chịu cực kỳ, tôi muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, vì cái gì tôi phải về nước, Ôn Dương kiếp trước là ác mộng lớn nhất của tôi.

“Em đang hận tôi?”

Tôi dừng lại, lau mắt một trận: “Không, em không hận anh. Em nói rồi, vô luận anh làm gì em cũng sẽ không trách, đó là lời em đã hứa với anh.”

Nói xong tôi bước chân nhanh hơn, kết quả bị Ôn Dương bắt kịp, kéo cánh tay lại, anh nói: “Thạch Sam, có phải dù tôi làm gì, em cũng sẽ không trách?”

Tôi khổ sở nhắm mắt, nói: “Đúng, em sẽ không.”

Bởi vì đều là tôi nên chịu, cho nên anh sẽ làm gì với tôi đây? Trả thù tôi? Không thể chờ thêm một chút, cho tôi chuẩn bị tâm lý sao?

Tôi cảm thấy cánh tay bị siết chặt, thân thể xoay lại, bị Ôn Dương giữ chặt bả vai, đối diện một đôi con ngươi tối đen ôn nhu, bên trong là thâm tình tôi chưa từng thấy qua, ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm tôi, lại hỏi một lần: “Thật vậy?”

Giữa ánh mắt đột nhiên ôn nhu như thế, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy một trận mê muội, có bao nhiêu lâu, bao lâu không nhìn thấy ôn nhu này rồi.

Tôi ngơ ngác gật đầu.

Tôi nhìn thấy Ôn Dương lộ ra một nụ cười cực lãnh đạm, giây tiếp theo liền bị người đoạt đi hô hấp.

Tôi không phải lần đầu tiên bị cường hôn, nhưng mỗi một lần vẫn khiếp sợ tột đỉnh. Tôi ẩn ẩn cảm giác như sắp chạm được vào cánh cửa chân tướng, lại chỉ là suy nghĩ chợt lóe qua, nháy mắt bị một tư duy bao phủ.

Đó là một nụ hôn rất ngắn, ngắn đến không đợi tôi phản ứng gì đã kết thúc.

Tôi vô cùng ngốc nghếch nhìn người trước mặt, thì thào: “Ôn Dương, anh lại say rượu?”

Chúng tôi đứng đối diện, tôi rất khó xem nhẹ những ôn nhuyễn dịu dàng đó trong mắt anh, còn có một tia căng thẳng bối rối vừa mới xẹt qua, anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Tôi không uống rượu, cho dù uống rượu tôi cũng biết mình đang làm gì đó.”

Tôi theo bản năng hỏi: “Vậy anh đang làm gì?”

Vừa dứt lời, Ôn Dương lần thứ hai cúi đầu, lại hôn lên, không lướt qua giống như vừa rồi, là loại mưa rền gió cuốn, tôi bị anh giữ trong lồng ngực, mặc anh duyện cắn chiếm hữu, không còn chút không gian nhúc nhích, môi răng chạm nhau, tựa hồ có một loại hấp dẫn đang lôi kéo tôi, khiến cho tôi càng lún càng sâu.

Ôn Dương nắm gọn thắt lưng cùng cánh tay tôi, hai cái trán chạm vào nhau: “Thạch Sam, tôi thích em, cùng tôi một chỗ!”

Tôi cảm giác đầu ong ong vang, tôi không xác định là mình có vừa nghe nhầm hay không, nhưng nếu thật là nghe nhầm rồi, cảm giác trên môi lưu lại còn đang nóng bỏng, mà tôi cũng đang bị người ra chặt chẽ ôm vào trong ngực, toàn bộ chứng cớ đều chỉ rõ một cái phương hướng.

Tôi được Ôn Dương thổ lộ!

Vừa rồi, đến tột cùng đã xảy ra những gì, vì sao lại có tương phản lớn như thế, tựa như trong một khắc lơ đãng, liền giữa trời đông giá lạnh trực tiếp bước sang ngày hè ánh nắng chói chang, khiến người ta trở tay không kịp, chưa chuẩn bị được khả năng ứng phó nào.

Cho nên không phải Ôn Dương muốn trả thù, anh cũng không có trí nhớ gì của của kiếp trước, là bởi vì tôi sợ hãi cùng mẫn cảm, mới hiểu lầm, tôi nháy mắt cảm thấy như là vừa nhặt về được thêm một cái mạng.

Mà đúng rồi, vừa rồi vừa xảy ra cái gì?

Ôn Dương nói thích tôi, tôi lại đang mơ sao?

“Anh nói... Cái gì?” Tôi xác nhận lại cùng Ôn Dương.

Ôn Dương ôm tôi càng chặt, hô hấp ấm áp đánh vào vành tai, tôi nghễnh ngãng: “Em thật sự chưa xem qua bưu kiện tôi gửi sao?”

Tôi theo bản năng trả lời: “Anh nói anh kết hôn rồi.”

“Cho nên chỉ xem một phong cuối cùng?”

... Có ý gì?

Chẳng lẽ... những bưu kiện Ôn Dương gửi phía trước đều là thổ lộ cùng tôi sao?

Chuyện như vậy tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, đó là một cái bánh nhân thịt mang độc, rất nhiều tai hoạ ngầm, cho dù tôi có thể chấp nhận cắn rứt lương tâm, cũng chịu đựng không nổi nếu có một ngày Ôn Dương biết sự thật, huống chi trong đó còn liên lụy đến Dương Huyên.

Tôi không biết sự việc vì sao lại biến thành như thế này, nếu không phải trực tiếp trải qua, cho tôi thêm bao nhiêu tự tin tôi cũng không dám nghĩ, hay là từ phân đoạn nào đã xảy ra vấn đề rồi, nhưng hiện tại tôi không có thời giờ mà tính lại.

Tim tôi nhảy đến rất nhanh, đầu cũng thình thịch đau, thay đổi quá nhanh liên tiếp kích thích, tôi sợ chứng nóng nảy sẽ phát tác.

Tôi dùng sức đẩy Ôn Dương: “Xin lỗi, em... Còn có việc, đi trước.”

Ôn Dương gắt gao kéo tôi lại, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ em thật sự không có một chút cảm giác với tôi, vậy trước đây vì tôi làm những cái đó tính là gì? Bắt tôi giờ giờ khắc khắc đều nhớ đến em, bắt tôi cảm động, áy náy, từng bước dụ dỗ tôi bước vào cái bẫy nhu tình em đã bày sẵn, chờ tôi lún sâu trong bùn lầy, em lại không thèm đếm xỉa bỏ đi.”

Tôi kinh nghi bất định nhìn Ôn Dương, tiếp đó dùng sức lắc đầu: “Không có... em đối với anh tốt, là bởi vì em xem anh là người quan trọng nhất... người thân, không muốn nhìn thấy anh khổ sở, nhưng mà chỉ có như vậy thôi, em không thể chấp nhận loại quan hệ này với anh, đây là không đúng, Ôn Dương chúng ta có thể vẫn là bằng hữu, nhưng cái này không được.”

Bàn tay Ôn Dương chế trụ tôi càng thêm chặt, trong đáy mắt tối đen, giống như lộ ra ẩn nhẫn không nói thành lời: “Muộn rồi, Thạch Sam, tôi đã thử rồi, tôi không thể buông tay.”

Tôi cảm giác trái tim sắp vỡ ra rồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tôi gạt Ôn Dương thật mạnh, bỏ lại người ở phía sau, bước đi giống như là chạy trốn.

Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Ôn Dương: “Em có thể trốn, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ cẩn thận, nhưng tôi sẽ không buông tay.”

Chờ tôi ngồi vào xe, mồ hôi đã ướt sũng trong áo sơmi, tôi nhanh chóng cởi toàn bộ, mở lớn máy lạnh trong xe, lấy ra bình thuốc nắm chặt trong tay, tôi giằng co trong chốc lát, cuối cùng cũng không mở, chỉ chật vật nằm lên tay lái, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Không biết qua bao lâu, nhịp tim từ từ bình phục, nhiệt độ trên người cũng chậm rãi hạ xuống, tôi cất bình thuốc trở về.

Tôi ném áo sơmi sang một bên, trực tiếp mặc áo khoác vào, khởi động xe.

Buổi tối, tôi ngồi trước máy tính, cố gắng phá giải mật mã hòm thư, nhưng mà không thành công. Sau khi sự kiện kia phát sinh, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Giang Ninh trực tiếp tịch thu cái hòm thư này, thay đổi mật mã, hiện giờ tôi cũng không thể lại đi hỏi nàng.

Hết thảy phát sinh hôm nay không có một chút cảm giác chân thật, đời trước tôi cố gắng làm tất cả những gì có thể, cũng vô pháp khiến Ôn Dương thích mình, cho nên tôi vẫn cho rằng dù có làm cái gì, Ôn Dương cũng sẽ không có tình cảm đặc biệt với tôi, nhưng lần này tôi không biết hành động nào đã động đến anh.

Nếu như là đời trước, tôi nhất định mừng rỡ như điên, mà hiện tại tôi chỉ có thể hoài niệm tội ác, trốn tránh phần tình cảm này, hết thảy hành vi đời trước đã hoàn toàn phá hủy khả năng tôi và Ôn Dương cùng một chỗ, giờ tôi đã tàn phế thân tâm, cũng không thể nào xứng đôi với anh.

Thời điểm này Ôn Dương cũng không thể đeo lên cái “vết nhơ” đồng tính luyến ái như vậy trên lưng, huống chi là quả bom hẹn giờ như tôi, không thể lại hại anh nữa.

Đêm khuya, tôi đương nhiên mà mất ngủ. Tôi nằm ở trên giường, thất thần nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ mãi chuyện này là vì sao, đời trước thời điểm quan hệ chúng tôi tốt nhất, Ôn Dương cũng chỉ xem tôi là bằng hữu mà thôi.

Bởi vì cảm động sao? Nhưng đời trước tôi cũng từng dùng thế lực Tần gia trợ giúp Ôn Dương, cuối cùng cũng chỉ khiến anh không vui cùng xa cách.

Ôn Dương là thật sự thích tôi sao?

Không, cái này không quan trọng, tôi không thể tiếp tục dây dưa gì cùng Ôn Dương, kia chỉ làm sâu thêm tội nghiệt của tôi.

Chỉ cần tôi rời xa Ôn Dương, không quấy rầy anh, rồi tất cả đều sẽ tốt...

Nhất định sẽ...