Tôi ngược lại không hề biết là mình là nhàn a, tạp chí của chúng tôi ở Trung Quốc tuy rằng không ảnh hưởng bằng ở Mỹ, nhưng cũng là thanh danh hiển hách, rất có lợi cho việc mở rộng của công ty Ôn Dương, không phải nhờ lời văn tôi viếthay đến thế nào, cũng không phải tạp chí chúng tôi có bao nhiêu người xem, mà đây là một loại dấu hiệu được tán thành, là hình thức tuyên truyền quảng cáo cao cấp.
Đã có cái tiện lợi này, tôi tự nhiên là lấy việc công làm việc tư một chút.
“Viết cũng tạm được, xem ra cậu vẫn là đừng làm cái cố vấn nghệ thuật gì, cái chức cố vấn nghệ thuật có việc cho cậu sao, đến đây viết bản thảo cho tôi đi.” Tề chủ biên cười như không cười nói.
Tôi cũng không quản gã có phải là châm chọc hay không, tiếp lời: “Vậy nể tình, ngài viết giúp tôi cái đơn đề cử, trước đây tôi đích thân xin đều bị Mã ca trả về.”
Tề chủ biên cười mấy tiếng, không nhắc lại lời này nữa. Mấy ngày nay công việc của tôi vẫn luôn không có chính đề, trừ bỏ nhiệm vụ chứng thực tổng bộ cho khu Trung Quốc, còn phải phụ trách tiết mục truyền hình hợp tác cùng quan môi lần này, bởi vì là hình thức dẫn tiến từ Mỹ, cần người có kinh nghiệm là tôi theo vào chỉ đạo, Mã giám đốc nếu đồng ý cho tôi đi viết bản thảo kia thì có quỷ rồi.
Vô tình gặp Ôn Dương, đúng là có khiến tôi lo lắng, nhưng mà chờ khô cổ cũng chưa thấy động tĩnh gì, rõ ràng là không hề để tôi vào mắt, tôi đồng thời yên tâm, lại cũng cảm thấy mất mát, không ngờ có một ngày sẽ chân chính trở thành người lạ.
Đương nhiên đây chỉ là một cái ý tưởng già mồm cãi láo, thầm mến còn giả bộ, nghĩ lại phi thường vô nghĩa.
“Thạch tổng, cơm trưa của ngài đã đặt rồi, lát nữa có lẽ ngài phải tự mình tới cửa lấy.”
Tôi “Ân” một tiếng, ngẩng đầu nói: “Biết rồi, cô xuống ăn cơm đi.”
Công ty không có quán cơm, hoặc là đặt cơm, hoặc là tự mình đi xuống ăn, tôi không thích quan hệ với đồng sự, rất ít cùng bọn họ ra ngoài, bầu không khí trong công ty cũng không quá hài hòa, hiện tượng ma cũ bắt nạt ma mới rất nghiêm trọng, thuộc về cấp lãnh đạo như tôi còn đỡ hơn một chút, trợ lý mới của tôi luôn phải cố gắng dung nhập vào công ty, tỷ như đi ăn cơm cùng đại đội.
Rất nhiều công ty đều luôn giảng về văn hóa xí nghiệp, thoạt nhìn là thứ thực ảo, nhưng cũng không thể nói không có, đó là một bầu không khí văn hóa, giống như trong công ty nội bộ lục đục, ngươi thích ứng không nổi, thì sẽ cảm thấy áp lực, không thể ở lại lâu; tương phản, công ty trên dưới hoà hợp êm thấm, ngươi nếu quen biết xung quanh, tự nhiên sẽ thích nghi.
Trước kia, tôi cũng không quan tâm này đó, nhưng người không thể luôn sống trong thể giời của riêng mình, trải qua hai công việc giúp tôi học được một ít đạo lí đối nhân xử thế, khó được không dựa vào Ôn Dương tôi vẫn có thể trưởng thành.
Thời điểm lấy cơm về văn phòng, vừa vặn điện thoại ban biên tập đang vang, tôi tiếp nhận: “Xin chào, ban biên tập tạp chí GE, xin hỏi có gì cần hỗ trợ?”
Đầu dây bên kia lại không có động tĩnh.
Tôi cầm điện thoại, lần thứ hai thử câu thông: “Xin chào?”
“Tam Nhi...”
Trong lòng tôi nhảy dựng, nhịn xuống xúc động muốn ngắt máy, có lẽ nên ra ngoài mua tấm vé số thôi.
Buổi tối, chờ tôi đến quán trà hẹn trước, Ôn Dương đã chờ ở đó.
Tôi ngồi xuống: “Đã lâu không gặp.”
Ôn Dương trầm mặc nhìn tôi, trên gương mặt anh tuấn không mang bất cứ biểu tình gì, một chiếc áo sơ mi màu đen, khiến anh càng phát ra lạnh lùng.
“Em chưa từng tới đây, anh có thể đề cử gì không?” Tôi cúi đầu lật xem menu.
“Về nước từ khi nào?” Ôn Dương mở miệng.
Thân thể cứng đờ, tôi ngập ngừng: “Mới vừa... Một tháng trước.”
Ôn Dương chậm rãi đan chặt tay ngón tay, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, hỏi: “Vì sao?”
Tôi bị Ôn Dương khiến cho bất ngờ không kịp đề phòng, nắm chặt menu cúi đầu, im lặng không nói.
Ôn Dương chỉ hỏi vì sao, không chất vấn cụ thể, tôi lại đại khái có thể đoán được ý tứ của anh, vì sao ba năm trước rời đi bặt vô âm tín, vì sao khi anh kết hôn tôi không trở lại, vì sao sau khi về nước không liên hệ anh? Dù sao chúng tôi từng là bằng hữu tốt như vậy, nhưng cái gì tôi cũng vô pháp trả lời.
Trong không khí trầm mặc ép người ta hít thở không thông, tôi muốn nói gì đó, mấy lần mở miệng đều phát không ra tiếng, toàn bộ cảm xúc đều bị xấu hổ cùng khiếp đảm chiếm cứ.
Cuối cùng Ôn Dương đánh vỡ trầm mặc: “Hôm nay tôi gọi điện là muốn xin lỗi Tề chủ biên.”
Tôi “A” một tiếng, không thể nói rõ là mất mát vẫn là gì khác, cho nên Ôn Dương không phải cố ý tìm tôi, “Em sẽ giúp anh nói lại, hoặc là em giúp anh hẹn?”
“Không cần.” Ôn Dương thản nhiên nói: “Phỏng vấn ngày đó làm đến một nửa, tôi nhìn thấy một người có dáng vóc tương tự em, sau đó tôi liền ném nhóm của Tề chủ biên lại quán cà phê.”
... Tôi lặng một hồi, không ngờ sự tình là như vậy, cuối cùng Tề chủ biên vẫn chọn dùng bản thảo của tôi, coi như là độ lượng rồi.
“Tôi vốn cho là mình đã nhận nhầm, hoặc là đầu óc mơ hồ xuất hiện ảo giác.”
... tôi nhất thời không biết tiếp lời như thế nào.
“Đa tạ bài văn kia của em.” Ôn Dương nói.
“A? Úc... Không có gì, khách khí rồi!”
Tôi cảm giác khí nóng dâng lên trên mặt, có loại cảm giác làm chuyện xấu bị người vạch trần, tuy rằng lúc ấy tôi không ký tên, nhưng nhìn thấy tôi, Ôn Dương tự nhiên cũng rõ.
Ôn Dương đưa tay rót cho tôi một chén trà: “Tôi muốn cảm ơn em, không chỉ cái này, còn phải cảm ơn em giúp tôi mua lại biệt thự của mẫu thân.”
Tôi lo lắng đến khô miệng, cầm lấy cái chén uống một hơi, thấy thái độ Ôn Dương dịu đi, tôi cũng yên lòng: “Tiền kia là lừa được từ chỗ Ôn Hách... Lấy tới, vốn là anh nên được.”
“Tôi nên được?”
Ôn Dương giương mắt nhìn tôi, cười như không cười, “Lúc trước em không nói như vậy, em nói em muốn giữ số tiền này đi ra ngoài tiêu sái, ai cũng sẽ không cho, kết quả lại mua biệt thự, tôi vẫn luôn muốn hỏi, Ôn Dương tôi là có tài đức gì, khiến em vì tôi mà làm đến tình trạng này?”
Nói xong anh dứt khoát nhìn chằm chằm, không chừa cho tôi chút khả năng tránh né nào.
Tôi nghe vậy hoảng hốt, đối diện ánh mắt khiến người ra không thể che giấu, tôi cúi đầu, thoáng hoãn hoãn hô hấp, mở miệng: “Kỳ thật ban đầu cũng không nghĩ đến, lúc ấy cũng là trùng hợp, quen được người lúc trước mua biệt thự, em biết biệt thự kia rất quan trọng đối với anh, nhưng mà công việc quá bận, vốn dĩ giữa bằng hữu nên như vậy, không nên nghĩ phức tạp.”
“Bằng hữu?” Ôn Dương vẫn còn mỉm cười, thanh âm lại sắc bén đến chân thực, “Bằng hữu loại gì, có thể bỏ năm trăm vạn mua biệt thự cho tôi, bằng hữu loại gì, vừa đi liền ba năm, sau đó bặt vô âm tín?”
Từ đầu đến giờ, Ôn Dương chất vấn một câu so với một câu càng sắc bén, mỗi một cái đều nhắm thẳng vào điểm yếu hại, không cho người ta một cơ hội chống đỡ. Ba năm không gặp, hiện tại Ôn Dương đã không còn là người tôi có thể ứng phó rồi, tôi cúi đầu, trầm mặc không nói, trong lòng hối hận, có lẽ căn bản là không nên tới.
Vẫn là nói dối không đến nơi, khi đó tôi đã cho rằng chúng tôi không còn cơ hội gặp lại.
Qua một hồi lâu, tôi nghe thấy Ôn Dương thở dài, thanh âm thoáng khàn khàn: “Chuyện ba năm trước, tôi vẫn luôn muốn nói với em, thực xin lỗi.”
Lời vừa nói, cái chén trong tay tôi thiếu chút nữa bay ra ngoài, lồng ngực khiêu như nổi trống, nổ một cái lại một cái, cảm giác hồn sắp thoát xác rồi, Ôn Dương sao có thể nói về một chuyện xấu hổ đến nhẹ nhàng như vậy.
Tôi mất một thời gian thật dài mới ổn định được cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh: “Rượu vào làm loạn a, nói thật lúc ấy em có bị dọa, bất quá ba năm ở Mỹ, mới phát hiện mình quá mức phóng đại rồi, sau khi say, loại chuyện này quá bình thường, không có gì, anh cũng không cần để trong lòng, ai mà không có lịch sử đen tối a.”
Ánh mắt Ôn Dương lập tức trầm xuống, lạnh nhạt trên mặt ẩn ẩn có tức giận: “Phải không? Tôi nhớ rõ trước kia em rất phản cảm!”
Tôi cảm nhận được ánh mắt đánh giá tỉ mỉ của anh, ổn định tinh thần: “Khi đó tầm mắt quá chật hẹp, khó tránh khỏi đại kinh tiểu quái, anh có biết Mỹ đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính rồi, em thường xuyên còn gặp một vài cặp đôi đồng tính, cũng sớm đã không còn thành kiến.”
Ôn Dương nhìn tôi chốc lát, cuối cùng thản nhiên cười: “Em đã nói vậy, tôi cũng an tâm, vậy là giải quyết xong một cọc tâm sự, nếu không tôi còn tưởng rằng em vì tôi mà chạy ra nước ngoài trốn không chịu trở về, khiến cho em có nhà không thể về.” Âm cuối tận lực tăng thêm, khiến người cảm thấy lạnh sống lưng.
“Nào... nói vậy, anh cũng quá xem thường em rồi, dù sao cũng đã sống ở Mỹ từng đó thời gian, chút việc nhỏ này sao có thể để trong lòng.”
Người Mỹ xem như bị tôi bôi đen hỏng rồi, ba năm ăn Hamburg không phải trả tiền, nhưng mà giữ mạng quan trọng hơn, nào còn cố kỵ được nhiều như vậy.
Sắc mặt Ôn Dương vốn trầm như nước, tựa hồ lại càng không tốt rồi, nhưng đau đầu là tôi lại không biết vấn đề bắt nguồn từ đâu. Đổi là đời trước, có lẽ tôi sẽ tự mình đa tình nghĩ Ôn Dương không chừng có tình cảm siêu hữu nghị gì với mình, cho nên nghe xong lời của tôi mới nổi giận, nhưng hiện tại nếu mà còn nghĩ như vậy, thuần túy chính là không có não, bài học đời trước đã đủ khắc sâu.
Tôi chống đỡ không được lời chất vấn của Ôn Dương, đành chủ động làm dịu, do dự thật lâu sau, mở miệng hỏi: “Mấy năm nay anh thế nào?” Trải qua có tốt không? Hết thảy thuận lợi? Đó cũng là lời tôi muốn hỏi Ôn Dương nhất khi gặp lại.
Ôn Dương không trả lời vấn đề của tôi, hỏi ngược lại: “Em tìm được Giang Ninh chưa?”
Bất kể thế nào, cái đề tài này so với mấy cái trước bớt áp bách hơn rất nhiều, tôi liền trả lời: “Bọn em bây giờ là đồng nghiệp, cô ấy làm ở tổng bộ GE bên Mỹ, vốn là phải cùng về, nhưng cố ấy còn có chuyện cần xử lý, mấy ngày nữa bận bịu xong phỏng chừng cũng sẽ về nước.”
Tôi biết Ôn Dương từng đi tìm Giang Ninh, bất quá khi đó Giang Ninh cũng không biết tôi ở Mỹ, giờ Ôn Dương mới hỏi như vậy.
Ngón tay nắm cái chén chậm rãi siết chặt lại, anh nói, “Vậy vài năm này của em so với tôi tốt hơn rồi, tôi cho rằng bởi vì chuyện của tôi, cho nên em không đi tìm Giang Ninh.”
Ôn Dương ngừng một hồi, lại hỏi, “Hai người kết hôn?”
Tôi sửng sốt, vội nói, “Không có.” Tôi cảm thấy chuyện này không cần phải nói dối, Giang Ninh cũng sắp về nước rồi, chẳng lẽ đến lúc đó chúng tôi còn phải giả thành đôi uyên ương lừa anh?
Tôi thành thật nói: “Cô ấy có bạn trai rồi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi thấy sắc mặt Ôn Dương dịu đi không ít, anh nhẹ che miệng, thanh âm mềm nhẹ hơn: “Tôi gửi cho em bưu kiện em đã xem chưa?”
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, nếu anh truy vấn khi anh kết hôn vì sao không quay về, vậy liền thật không thể ứng phó rồi, tôi theo bản năng sờ lên khối đồng hồ trên cổ tay, giả ngu: “A, bưu kiện gì? Sau khi em xuất ngoại thì không dùng nữa, giờ đã sớm quên mật mã rồi, thật ngại, rất quan trọng sao?” Xuất ngoại ba năm cũng không phải không có chút tiến bộ nào, nói dối có vẻ lưu loát hơn rồi.
Ôn Dương nhìn tôi, tựa hồ đang phân biệt lời đó là thực hay giả, một lát sau, anh mới mở miệng: “Không quan trọng.”
“Lần này về nước còn đi không?”
Không có cái loại cảm giác áp bách gây sự, tôi cũng trầm tĩnh lại: “Ân, sau khi chấm dứt sự kiện kỷ niệm, nghe thông báo từ tổng bộ, nếu không có gì việc gì khác, sẽ trở về.”
Phanh —— tôi nghe tiếng cái chén hạ xuống bàn thật mạnh.
Tôi giật mình nhảy dựng, từ khi nào tính tình Ôn Dương biến thành âm tình bất định thế này? Ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa vặn bắt được trong đáy mắt kia lướt qua một tia ẩn đau, nhưng tiếp theo, anh liền bình tĩnh mỉm cười, gật gật đầu nói, “Thật giỏi.”