Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua thủy tinh chiếu rọi vào bên trong, cùng với âm nhạc miêu miêu, khiến cho quán nhỏ như dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa, trên bàn một ly cà phê thơm phức còn nghi ngút khói, ngoài cửa sổ là xa thủy mã long chưa dứt.
(xa thủy mã long: mô tả quang cảnh rất nhiều xe cộ qua lại)
Nếu không có thêm cái thứ phiền phức này ở trước mắt, đây vốn sẽ là một buổi chiều thư thái. Mấy ngày gần đây trôi qua rất dễ chịu, đến nỗi tôi đã suýt quên còn có một vài người như vậy.
Tôi bưng chén cà phê trước mặt lên đổ thêm nửa bình sữa, nhấp một ngụm, chờ người trước mặt nói xong, mới mở miệng: “Lời Tần tiên sinh nói tôi đều không có hứng thú, theo tôi được biết gia mẫu lúc trước là bị một tên lưu manh lừa hôn, phụ thân Tần tiên sinh được xưng là nhân sĩ thượng lưu trong vòng quyền quý Thành X, làm sao có thể là kẻ cặn bã như vậy đây, cơm có thể ăn bậy, thân thích nhưng không thể nhận loạn a.”
Rất nhiều người đều nói so với Tần Viễn, diện mạo tôi càng giống cha rơi Tần Phủ kia hơn, lão già này tuy rằng đã quá trung niên, khí chất nhưng vẫn có chút cảm giác thanh dật xuất trần. Trên thực tế diện mạo Tần Viễn cũng không tồi, thậm chí có thể nói rất xinh đẹp, lông mi dài lại cong, đôi môi mỏng, nước da trắng nõn gần như không tì vết, nhưng làm nam nhân thì lại quá mức âm nhu rồi.
Tần Viễn bị lời của tôi nói đến ngẩn ngơ, vẻ mặt lập tức biến thành vô tội: “Cái này... Trong đó nhất định là có hiểu lầm, chuyện của người đời trước, chúng ta làm tiểu bối không nên phán, vẫn là nên nhìn vào hiện tại.”
Hắn dừng một chút lại nói, “Kỳ thật chỉ cần em trở về, chính là người kế thừa của Tần gia, cái bộ dạng này của anh căn bản không thể tranh cùng em. Anh hiện tại chỉ muốn trợ giúp bảo vệ gia nghiệp của cha, không thể để gia nghiệp lạc vào nhà khác, đến lúc đó anh cũng sẽ giúp em, huynh đệ chúng ta hai người đồng lòng, chắc chắn không có gì làm không được.”
Lời này căn bản không đáng cân nhắc, người thừa kế chính thức ở Tần gia là Tần Mộ, đối với cha rơi kia của tôi không có đến nửa mao tiền quan hệ, Tần Phủ bất quá tự nhận là trưởng tử liền ý định làm loạn không từ bỏ.
Tôi trở về chỉ có thể là bị mượn dao giết người, lại có câu không có lợi không dậy sớm, Tần Viễn dựa vào cái gì giúp đỡ đứa con riêng đối với hắn giống như một cái xương cá mắc trong cổ họng này? Liền thân phận của chúng tôi, có thể ngồi xuống cùng nhau đã là chuyện lạ.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, hắn nói như vậy quả thật đã dụ được tiểu tử ngốc kiếp trước. Hiện tại thì khác, không nói tôi kiếp trước bị hàng này hại vào bệnh viện tâm thần, nói đôi chân kia của Tần Viễn chính là bị thúc thúc hắn đánh gãy, Tần gia đó là cái loại địa phương gì, tôi thật sự là chán sống rồi mới khiêu vào.
“Nói đến nói đi, lời Tần tiên sinh đều không có bất cứ quan hệ nào với tôi, tôi thấy ngài đi đứng cũng không tiện, vẫn là sớm hồi gia nghỉ ngơi đi.” Tôi đứng lên nói lời từ biệt hắn, nhìn thêm một cái cũng bực bội, chẳng muốn nói gì thêm cùng kẻ này.
Sắc mặt Tần Viễn lạnh lùng, đặt cái chén xuống bàn thật mạnh: “Khuyên cậu vẫn là nên ngồi xuống bàn bạc thêm, hiện tại thân phận cậu đặc biệt, không chừng về sau công việc hay sinh hoạt sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, vẫn là về Tần gia bảo đảm hơn.”
Tôi bị chọc cười rồi, còn muốn làm một bộ uy hiếp này: “Về Tần gia để bị đánh gãy chân như anh sao?”
“Mày nói cái gì?” Tần Viễn nổi giận.
Tôi cười cười, cúi xuống, ghé sát hắn nói: “Tần Viễn, tôi không chủ động trêu chọc anh, nhưng anh nếu dám chọc vào tôi, tôi nhất định sẽ không để anh yên ổn.
Gãy chân tính là cái gì, tôi sẽ cho anh biết cái gì chân chính gọi là hai bàn tay trắng.”
Ánh mắt lạnh như băng, thanh âm hàn ý thấu xương, tôi biết hiện tại tôi có bao nhiêu dọa người, đây là thứ mà qua bao nhiêu năm u ám kiếp trước tôi am hiểu nhất.
Chuyện đời trước, tôi không tính tìm hắn trả thù. Lại nói tiếp, nếu ý chí bản thân đủ kiên định, không có tâm tư vặn vẹo, cũng sẽ không bị hắn mê hoặc.
Nhưng mà hôm nay nói đến mức này, tôi mặc kệ hết thảy Tần gia, nếu hắn còn đến trêu chọc tôi, tôi đương nhiên sẽ không để cho hắn xinh đẹp nữa, kiếp trước tôi sống nghẹn uất như vậy, còn đang mệt không có chỗ phát tiết đó. Sống lại một kiếp, sớm đã quen thuộc thủ đoạn cùng thói quen của Tần Viễn, chế tạo cho hắn chút phiền toái cũng không thành vấn đề.
Tôi ban đầu không đi đối phó hắn, hoàn toàn là bởi vì không cần thiết, chưa nói lúc trước chân hắn bị chính thúc thúc ruột đánh gãy, thống khổ đã đủ cho hắn một đời rồi, mà hắn ở Tần gia lại càng không được sống tốt lành gì, chuyện thải thấp phủng cao này, loại gia tộc như vậy là am hiểu nhất. Trước kia tôi còn đồng tình với hắn, cảm thấy những kẻ kia quá mất nhân tính, sau đó mới biết được cái này căn bản là tự tìm, hoàn toàn không đáng thương hại.
Sắc mặt Tần Viễn nháy mắt biến thành tái nhợt, run giọng nói: “Mày có ý gì?”
Thân thể của hắn căng cứng, đưa tay nâng cái ly ở trước mặt vừa lỡ tay làm đổ, hai bảo tiêu khôi ngô ngồi uống cà phê ở phía sau liền đứng lên.
Tôi nhíu mày, tầm mắt lạnh như băng: “Anh nói nếu vốn đã di chuyển bất tiện, lại bị mù, thêm điếc, biến câm... một ngày sẽ là bao nhiêu gian nan? Mà thế sự thì vô thường, chuyện này cũng rất khó nói.”
Tôi mắt lạnh đối diện bọn chúng, trừ phi không có đầu óc, tôi không tin giữa chỗ đông người này, chúng dám thật làm gì tôi.
Tư thế ngồi của Tần Viễn đầu tiên đã thấp hơn nửa đoạn, vừa bị tôi nói như thế, gương mặt nguyên bản tuấn tú kia liền biến thành vô cùng dữ tợn, “Mày đừng quá ngây thơ, mày hiện tại bất quá chỉ là một nhân viên nhỏ, tao nếu thật muốn làm cái gì thì thần không biết quỷ không hay, tao cũng không tin mày có thể làm gì tao.”
“Phải không? Cũng đúng!” Tôi ghé đến gần hắn, không thèm để ý hai bảo tiêu bên cạnh kia, nhẹ nhàng nói thầm, “Nghe nói tỷ tỷ anh đã từng bị bắt cóc, kẻ gây án vẫn luôn lẩn trốn bên ngoài, tôi vừa hay có chút manh mối, Tần đại thiếu có cần tôi giúp ngài tra một chút không?”
Sắc mặt Tần Viễn thoáng biến đổi, “Mày làm sao mà biết? Không, mày nói dối, mày sao có thể biết những người đó?”
Tôi đương nhiên không biết những người đó, nhưng những chuyện nham hiểm này là Tần Viễn đã làm, lúc trước bị vạch ra không ít, trong đó gồm cả lập mưu bắt cóc chính tỷ tỷ ruột, còn muốn tạo thành một vụ giết con tin. Chuyện này hiện tại tuy rằng chưa có chứng cứ xác thực, những mà người Tần gia sớm đã có hoài nghi, nếu không chỉ là bị què vẫn chưa đến mức khiến hắn hoàn toàn mất đi quyền thừa kế.
Tôi cười một cái, thẳng đứng dậy, “Tần đại thiếu lại có chỗ không hiểu rồi. Chúng tôi loại có mẹ sinh không có cha dưỡng này, đường ngang ngõ tắt nhiều lắm, quen biết mấy tên côn đồ cũng là chuyện rất bình thường.”
Tôi hơi nheo lại mắt, lạnh lùng trào phúng nói, “Về chút thủ đoạn kia của anh, đừng tưởng rằng thật có thể tra rõ ràng về tôi. Người đều như vậy, không có việc gì lại thích bày trò.”
Tôi còn chưa có thật sự làm gì, dọa thôi đã dọa chết hắn.
Tần Viễn quét mắt một vòng, gắt gao cắn môi dưới, “Thạch Sam mày đừng hối hận, mày muốn lạt mềm buộc chặt cũng phải có giới hạn, tao đây không tin mày một chút cũng không động tâm, mày có biết người thừa kế Tần gia có nghĩa là gì không?”
Thấy hắn sợ hãi, tâm tình tôi bỗng tốt lên, chưa nói hắn từng bày ra mấy trò ngáng chân gì đó, trước kia hàng này không ít lần ở sau lưng mắng tôi là 'nhị ỷ tử'.
(nhị ỷ tử: phương ngữ Đông Bắc mang ý xúc phạm, chỉ người ẻo lả, ái nam ái nữ)
“Anh dù không tin chuyện này hơn nữa, tôi cũng không có nghĩa vụ giải thích cho anh nghe. Làm người vẫn là nên tích đức một chút.”
Ánh mắt tôi nhìn về phía chân Tần Viễn, cố ý lộ ra thần sắc xem thường, “Đã thành như vậy vẫn không thể làm cho anh tỉnh ngộ, thật đúng là chết cũng không hối cải.”
“Được, chúng ta chờ xem.” Tần Viễn tức giận đến độ khó thở, lưu lại một câu, liền được bảo tiêu đẩy đi. Lúc trước còn nói hắn mời, kết quả tiền của mình cũng không để lại, khó trách khiến người ta không ưa nổi.
Tôi cười nhạt nhìn theo Tần Viễn rời đi, đối với lựa chọn hiện giờ của mình, trong lòng càng thêm kiên định. Tôi muốn rời xa cái vòng xoáy phân tranh quyền lực đó, không thể lại giẫm lên vết xe đổ.
Tôi trở lại chỗ ngồi, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu xuống đám đông bận rộn, người tới người lui đều mang một cái bóng vừa nghiêng vừa dài, trong lòng đột nhiên an tĩnh lại.
Tôi dần cách cái kẻ cuồng loạn đời trước kia càng ngày càng xa rồi, hy vọng kiếp này có thể bước đi một con đường khác.
Kỳ thật đến hiện tại tôi vẫn chưa hiểu được, lòng tự tôn của tôi vẫn luôn rất mạnh, bày tỏ bị từ chối, tôi nhiều nhất tính là có chút không cam lòng cùng oán hận thôi.
Bởi vì đối tượng là Ôn Dương, cũng chính là chấp niệm sâu hơn một chút, trong tình huống đối phương lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt, nói sao cũng nên từ bỏ mới phải, cuối cùng lại cố tình thương tổn anh đến triệt để như vậy.
Hoặc là tôi bị vào bệnh viện tâm thần cũng không phải không có nguyên nhân, nếu còn phải tiếp tục ở chung cùng Ôn Dương, trước tiên tôi có nên đi gặp bác sĩ tâm lý một lần không?
Nếu không phải bất đắc dĩ, ai nguyện ý thừa nhận mình bị bệnh tâm thần đâu?
Ôn Dương, nếu có lần nữa, tôi hy vọng có thể lấy tư thái tốt nhất đứng ở trước mặt anh.
Hai tháng sau tôi có kết quả khảo hạch thực tập, nghe nói là điểm A+ duy nhất trong gần hai năm trở lại đây, nhận bằng tốt nghiệp là có thể chuyển sang làm việc chính thức, tiền lương tăng, hưởng thụ phòng thuê trợ cấp hoặc là ở trong ký túc xá nhân viên chờ phúc lợi, tôi cũng bắt đầu chậm rãi tiếp xúc với một ít nghiệp vụ chính của công ty.
Bước ra từ văn phòng tổng giám đốc, Phù Hiểu Vũ liền bám lại: “Tổng giám nói như thế nào, có phải hứa cho cậu rất nhiều ưu đãi?”
Tôi vừa sắp xếp đồ vừa trả lời: “Không có, chủ yếu là hỏi em kế hoạch làm việc, tán gẫu bình thường thôi.”
“Vẫn là sợ cậu không có định tính, phần lớn sinh viên vừa tốt nghiệp làm công việc đại thể này cũng không được lâu, nhiều lắm cũng chỉ một hai năm, công ty chúng tôi lại là một nơi bồi dưỡng nhân tài, tổng giám ít nhiều vẫn là có rối rắm. Hợp đồng chính thức còn chưa ký, trở về nếu như bị phủi tay chạy mất, liền thật sự quá nhức nhối rồi.”
“Đừng khoa trương như vậy, sinh viên tốt nghiệp hai chân nơi nơi đều có.”
Tôi gom hết vật phẩm trên bàn, cầm lấy chìa khóa, nói, “Không có gì thay đổi em còn muốn ở lại đây dưỡng lão đó. Một tiểu thị dân không có quyết tâm gây dựng sự nghiệp, trời sinh lười biếng, việc đổi nghề đối với em mà nói, thủ tục rườm ra vả lại phí tổn rất cao. Thêm nữa phẩm chất thanh cao, cơ quan chính phủ cũng khó dung loại phẫn thanh như em đây, tìm được công ty không vứt bỏ, em mong còn không được.”
(phẫn thanh: thanh niên giận dữ - những người trẻ bất mãn với những vấn đề trong xã hội)
Phù Hiểu Vũ trừng mắt nhìn tôi: “Cậu...”
Tôi cười nói: “Em vừa rồi nói cùng tổng giám chính là những lời này.” Đời này trừ bỏ chuộc tội, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là yên ổn, không có dã tâm, không bị lợi ích làm mê muội, an định trải qua một đời.
Phù Hiểu Vũ ở đối diện như là thở phào một hơi, cũng mím môi bật cười.
Tôi có thể cảm giác được Phù Hiểu Vũ có tình cảm cùng lòng trung thành đặc biệt sâu nặng đối với công ty, có lẽ không chỉ là nàng, rất nhiều người ở đây đều như vậy, đối với đồng sự mới tới đều vô cùng thiện ý.
Tôi nghĩ cái này chỉ có thể kết luận là sau trọng sinh, vận khí của tôi trở nên tốt hơn. Như vậy mà nói, kiếp trước tôi đã bỏ qua bao nhiêu thứ tốt đẹp rồi.
“Làm gì vậy? Nhìn hai người liếc mắt đưa tình này,bị tôi bắt tại trận rồi, công ty chúng ta chính là cấm nhân viên yêu đương đó.” Hai đồng nghiệp ở phòng thiết kế đi ngang qua, dừng lại trêu chọc chúng tôi.