Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 49: Kết thúc




Bàn tay tôi nắm chặt va li, hận không thể khu nhập vào trong máu thịt.

Không ngừng tự nói với mình, không thể hận, tuy rằng đời này vẫn không viên mãn, nhưng tôi cũng chưa hoàn toàn đi vào con đường lúc trước, chưa bị Tần Phủ khống chế, chưa làm ra chuyện gì thực sự thương tổn Ôn Dương.

Ngươi xem... Ngươi đã từng nói mục đích ngươi trọng sinh là để chuộc tội, ngươi đã gần như làm được rồi, Ôn Dương lập tức sẽ cường đại đến mức không cần ngươi nữa, anh có thể một mình ứng phó hết thảy, những người kia sẽ không cách nào tiếp tục thương tổn anh. Cho nên là, cần phải đi rồi, chẳng qua là sớm hơn so với dự định một chút mà thôi, đâu có gì khác nhau.

Ngươi đừng nên quá tham... trọn vẹn rồi, kết quả này đã là tốt hơn đời trước.

Tôi áp chế phẫn hận cùng không cam lòng, dùng toàn bộ khí lực kéo mở cánh cửa, bước chân thoáng lảo đảo, lại nháy mắt xé rách lớp ngụy trang cuối cùng của tôi.

Tôi miễn cưỡng đứng vững, trong tim cứ từng đợt đau đớn không thôi, nếu có thể không cần rời đi thì thật tốt.

Thời điểm xuống lầu, tôi gặp Dương Huyên đang đi ra từ thang máy, cái cô nương này vẫn như trước đoan trang mỹ lệ động lòng người.

Tôi có một khắc miên man, sau này tôi sẽ vĩnh viễn biến mất trong đời Ôn Dương, mà cái người kia lại chiếm được hết thảy điều kiện có lợi, từ từ tiến gần đến anh. Đây là điều tôi đã từng kỳ vọng, nhưng mà hiện giờ lại có một thanh âm nói với tôi, đó cũng không phải thứ tôi thật lòng mong đợi, chẳng sợ chỉ có một phần vạn, tôi cũng từng kỳ vọng người kia chính là chính mình.

Vì sao nhất định phải là nàng, vì sao cứ không thể là tôi?

Nội tâm cuồn cuộn dâng lên đố kỵ, nếu như không có người này, tôi và Ôn Dương có khi nào sẽ...

Tôi nhận ra, dưới ánh mắt của mình Dương Huyên lui về sau một bước, vẻ mặt đề phòng. Tôi nhắm mắt, tận lực áp chế nóng nảy trong lòng.

Tôi nhìn nàng, thanh âm hơi khàn: “Ngày đó, thực xin lỗi, thời gian này thật quá nóng nảy, không khống chế được cảm xúc, không hề cố ý nhằm vào cô.”

“A, cũng... không có gì.” Dương Huyên miễn cưỡng cười nói, “Bình thường a, ai cũng có thời điểm tâm tình không tốt, qua một thời gian là ổn rồi. Nếu cậu cảm thấy tự mình khó điều tiết được, tôi có quen một chuyên gia tâm lý. Cái kia... ý tôi không phải nói cậu bị gì đâu, nhưng có người chuyên nghiệp hỗ trợ thì sẽ hiệu quả hơn, những lúc lâm vào bế tắc, tôi cũng sẽ tìm người đó tâm sự. Không cần mang gánh nặng tâm lý gì, đây cũng không phải là vấn đề quá lớn.” Có thể là sợ tôi không chấp nhận được, Dương Huyên tận lực giải thích.

Nhìn biểu tình Dương Huyên cũng không phải giả vờ quan tâm, trong lòng tôi ít nhiều dâng lên xúc động, tôi dùng sức cười một cái: “Cám ơn, nhưng mà không cần, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp, về sau...”

Tôi dừng một chút, nói, “Giúp tôi chiếu cố Ôn Dương hơn là được.”

Trong lòng tôi, so với ai khác đều rõ ràng hơn, lần này rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào. Hiện tại tôi đã sắp khống chế không được tâm tình rồi, dùng thuốc kỳ định dài như vậy, về sau chỉ sẽ càng nặng hơn, khi đó tôi sẽ làm sao, sẽ đối với Ôn Dương như thế nào, sẽ làm gì Dương Huyên? Tất cả chính mình cũng không dám chắc, điên cuồng đời trước, còn vẹn nguyên ở ngay trước mắt, tôi nào dám đánh cuộc.

Dương Huyên tựa hồ mới phát hiện hành lý trong tay tôi, nghi hoặc hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Theo ánh mắt của nàng, tôi cúi đầu nhìn nhìn vali trong tay, cười nói: “Rời đi một thời gian, ra bên ngoài giải sầu, vậy cũng là phương pháp không tồi đi.”

Dương Huyên nhíu nhíu mày, hỏi: “Nhưng cậu phải đi rất xa sao? Bao giờ thì trở về? Ôn Dương đã biết chưa?”

Dương Huyên liên tiếp hỏi ba vấn đề, tôi chỉ nói: “Trước kia đã muốn ra ngoài một chuyến rồi, vừa vặn đây là cơ hội.”

“Vậy cậu... bao giờ trở về?” Dương Huyên lại hỏi.

Tôi dừng một chút, trong lòng là đau đớn sông cuộn biển gầm, “Ai biết được? Khi mệt mỏi rồi, hoặc là khi thấy mình ổn hơn, chắc là vậy.” Ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình Dương Huyên rối rắm mờ mịt, cười nói, “Cũng có thể là khi cô lập gia đình. Tôi thật muốn nhìn thử, xem ai có thể cưới nữ thần của tôi đi.”

Chờ Dương Huyên cùng Ôn Dương kết hôn, một năm... hai năm... Có lẽ thời điểm đó tôi đã khỏe lại rồi, có lẽ... hy vọng...

Buổi tối, tôi nằm trên giường khách sạn, mưa tựa hồ còn chưa ngớt, truyền đến từng tiếng tích tí tách lịch. Hướng mắt nhìn ra bên ngoài, màn mưa như mạc, đột nhiên tôi muốn bật cười.

Ông trời chết tiệt này, thật con mẹ nó không ra gì.

...

Tôi vẫn như cũ ngủ rất trễ, sáng sớm hôm sau, làm đơn từ chức xong, tiến vào văn phòng tổng giám.

Tổng giám là một nam nhân trung niên trên dưới bốn mươi. Con người này giống như là minh chứng tốt nhất cho giới tinh anh, khí chất tao nhã, giơ tay nhấc chân đều phát ra một loại quý khí bình thản, bởi vì bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn đôi khi còn có sức sống hơn cả Trần Bằng. Đứng ở góc độ của tôi, tôi cảm thấy rất giống Ôn Dương.

Tổng Giám buông đơn từ chức xuống, đan chéo hai tay, nói: “Tôi nhớ rõ một ngày trước khi cậu tốt nghiệp chúng ta từng nói chuyện với nhau, cậu rất có kiến giải đối với sự nghiệp của mình. Không biết là nguyên nhân nào khiến cậu thay đổi lý tưởng, cậu tìm được nơi tốt hơn, hay là lý do gì khác?”

“Là lý do cá nhân...”

“Tôi muốn nghe lời nói thật, tôi cảm thấy vấn đề này không có gì cần che giấu. Người trẻ tuổi, có ý kiến gì cũng không quá đáng, tôi đều có thể hiểu được. Tôi muốn biết, có phải công ty có chỗ nào không tốt, khiến nhân viên của tôi cảm thấy ủy khuất hay không. Nếu thật sự là như vậy, chúng ta cũng biết cần phải cải biến ở đâu.”

Tôi không biết công ty khác là như thế nào. Hai đời, tôi chỉ duy nhất từng làm tại T·R, nhưng tôi biết được sự nhân đạo này không thể tìm được ở đâu khác, tôi vẫn luôn cảm thấy mình thật may mắn, cũng thu được không ít ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Tôi từng lập một phát biểu hùng hồn, nói muốn ở trong này dưỡng lão, cũng bất quá mới là chuyện của mấy tháng trước, hiện giờ đã lại thành ra tâm tính thiếu niên, lật lọng, tôi có thể nào không hổ thẹn.

Tôi không muốn bịa ra lý do gì, nhưng sự thật lại cũng không nói được, chỉ có thể thanh minh: “Công ty không có vấn đề gì, là việc riêng của tôi, gần đây đã xảy ra một số chuyện, tinh thần tôi không ổn định, cho nên cần ra ngoài thư giãn. Lúc trước muốn ở lại công ty cả đời là thật, hiện giờ muốn rời đi cũng là thật, tôi vô cùng xin lỗi, tôi cũng tự xấu hổ vì loại hành vi vô trách nhiệm này của mình.”

Tổng Giám nhíu mày nhìn tôi, trầm ngâm nói: “Trước đó Trần Bằng có nói qua với tôi về trạng thái tinh thần của cậu, nhưng không cần biết đã phát sinh cái gì, từ chức vẫn là quá mức xúc động rồi. Sau khi cậu giải sầu thì sao? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cậu định làm như thế nào? Lại tìm công việc khác bắt đầu lại từ đầu? Cảm thấy không vừa ý liền từ chức, vậy về sau cậu sẽ chỉ biết lặp lại hành động như vậy, mặc dù đi hay ở là tự do của cậu, nhưng cái lý do này không thuyết phục được tôi.”

Tôi biết tổng giám nói không sai, nếu có thể, tôi cũng không muốn lựa chọn như thế này, nhưng mà... tôi nhắm mắt thở dài: “Tổng Giám, đây chính là lựa chọn, cũng như mong muốn của tôi, tôi không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.”

Người đối diện nhìn tôi, qua nửa ngày, mới nói: “Đoàn đội bên Lão Lâm sắp đi Mỹ, tôi nhớ cậu cũng đã có vi-sa rồi, cùng đi đi. Bọn họ chuẩn bị sắp xong rồi, không cần cậu phải làm gì nữa, muốn thư giãn thì đi đâu chẳng giống nhau, nếu sau khi cậu trở về, vẫn muốn từ chúc, tôi cũng sẽ không giữ cậu lại nữa.”

Tôi tròn mắt chốc lát, nếu lần này địa điểm công tác là nơi khác, tôi cũng sẽ không đáp ứng, nhưng vừa vặn lại chính là Mỹ.

Tôi quả thật không biết sau khi đến Mỹ, kết quả chẩn đoán sẽ như thế nào, nhưng nếu thật sự không có trở ngại, tiếp tục ở lại đây đương nhiên là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ. Thật vất vả mới có được cuộc sống an ổn, tôi cũng không muốn cứ như vậy buông tay.

Vạn nhất... Vạn nhất không nghiêm trọng như tôi nghĩ thì sao?

Vi-sa là chuẩn bị cho mỗi nhân viên mới của công ty đi Mỹ huấn luyện, hôm qua cũng bởi cái này mà bị Ôn Dương hiểu lầm, hiện giờ nhưng lại cũng cho tôi chút tiện lợi.

Buổi tối, tôi ngồi trên chuyến bay đến Mỹ, chờ đợi vận mệnh phán định. Tôi vô cùng hy vọng lần này vận mệnh có thể đứng về phía mình.

Hoặc là tôi nên thành kính nói một câu cầu chúa phù hộ, tôi không muốn lại biến thành kẻ điên nữa.

....

Nửa tháng sau

“Thế giới này tựa như một thành trì, người trong thành chen ra bên ngoài, người ngoài thì chen vào trong.”

Khu thương mại phồn hoa nổi danh, Quảng Trường Thời Đại, vô luận thời điểm nào cũng luôn tích đầy từng dòng người không ngừng. Đứng ở ngã tư đường đông đúc, tôi không biết làm sao lại đột nhiên nhớ tới những lời đó, trên thế gian này ý nghĩ xấu xa dày đặc thành bụi, bao nhiêu người có thể quản được dục vọng của chính mình, siêu thoát đứng ở bên ngoài, hờ hững làm một khán giả.

Nếu bác sĩ Lance biết tôi ở đây, nhất định sẽ gào thét tha tôi về, ông nói bây giờ là tôi phần tử nguy hiểm, không thể xuất hiện chỗ đông người, vạn không cẩn thận lại phát điên, nói không chừng sẽ làm ra cái chuyện phản xã hội gì đó.

Tôi nghĩ sẽ không ai hoài nghi lời này, bởi vì khi đó tôi đang bị mấy hộ công đè xuống giường, mà ông đang ôm chặt nửa bên mặt bị thương của mình, làm tổng kết chuẩn đoán cuối cùng cho tôi.

Ông vẫn luôn giới hạn không cho tôi ra ngoài, đi công tác nửa tháng, tôi chỉ mới được gặp đồng sự một lần, làm vài việc đơn giản trợ giúp, không ở lại bao lâu đã phải rời đi. Việc này khiến cho rất nhiều đồng nghiệp đi cùng bất mãn, tuy nói là lãnh đạo đã đánh tiếng, nhưng chưa từng thấy qua cái lệ này. Đây thuần túy là đi du ngoạn a, mặc cho trong lòng ai cũng ít nhiều có chút so đo, người này đến công ty mới một thời gian ngắn, lại chưa từng làm được cái thành tích đặc biệt xuất sắc gì.

Tôi biết đồng nghiệp không vui, nhưng hết thảy đối với tôi mà nói, không có gì quan trọng, toàn bộ tâm tư của tôi đều đặt ở vận mệnh “Hối tiếc tự ngải” này rồi.

(hối tiếc tự ngải: ăn năn hối lỗi, bù đắp lại lỗi lầm)

Kỳ tích, sở dĩ trở thành kỳ tích, là bởi vì xác suất quá nhỏ, tự nhiên không có khả năng xuất hiện trên người kẻ trời sinh mang vận xui xẻo như tôi đây. Tôi mới đầu hai mươi, thân nhân bên người đã chết hết, dùng cách nói ngày xưa chính là thiên sát cô tinh, đây cũng khó nói là tôi xui xẻo, phải là thân nhân của tôi mới đúng.

Thiên Sát Cô Tinh: là một sao chiếu mệnh, ý nghĩa là tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ.

Lance nói trong lòng mỗi người đều che giấu một ác quỷ, nó sẽ đột nhiên xuất hiện ở thời điểm ngươi lơ là phòng bị, cho nên chúng ta tại ngẫu nhiên sẽ làm ra một vài chuyện manh động. Nhưng chúng ta ít nhất còn có lý trí, có nhận thức đúng sai, cho nên chúng ta có năng lực khống chế “Nó“.

Lance còn nói Tần Phủ đã kê cho tôi một loại thuốc mãn tính, có thể làm cho người ta bất tri bất giác lâm vào điên cuồng trong chính dục vọng của bản thân, đó là một quá trình chậm rãi khiến người ta không phát hiện được.

Tình trạng này chỉ tương xứng với đời trước, rõ ràng không phù hợp với hiện trạng của tôi. Sau khi tiếp xúc với Tần Phủ, đêm đó liền bắt đầu mất ổn định, bị ác mộng quấy nhiễu, hết thảy ào ào ập đến, cuối cùng tự mình phát giác ra dị thường.

“Cậu phải biết, trên đời này có vài người luôn không làm việc theo lẽ thường. Người hạ dược cho cậu tăng liều thuốc, tăng cho cậu gấp mấy lần. Trời ạ! Thật sự là không dám tưởng tượng, tôi nghe nói đó là phụ thân của cậu, trên thế giới sao lại có người tà ác như thế? Thạch đáng thương của tôi.”

Thời điểm Lance nói lời này, lúc ấy cả người tôi đều phát run. Cho nên Tần Phủ là bởi vì lo sợ không còn cơ hội, mới kê đơn cho tôi. Cho nên tăng mạnh liều thuốc, lão căn bản không cần biết làm như vậy sẽ biến tôi thành bộ dáng thế nào. Cho nên đời trước lão bỏ rơi tôi, không phải bởi vì tôi là đồng tính luyến ái, mà ngay từ đầu đã muốn hủy tôi rồi.

“Thạch, cậu hãy nghe tôi nói, cậu muốn khống chế được lý trí, phải nhớ thời khắc duy trì lãnh tĩnh, không được làm chuyện gì ảnh hưởng đến cảm xúc, công việc cũng không cần suy nghĩ. Cậu nên ở trong này an dưỡng, tác dụng quá liều của thuốc sẽ từ từ biểu hiện, tà thần cũng sẽ chậm rãi nổi dậy, bây giờ cậu không thích hợp ra ngoài, sẽ tổn thương đến.. Chúa ơi.. Thạch, cậu phải bình tĩnh!”

Lance gọi nó là “Tà thần”, tôi cảm thấy rất thỏa đáng, tựa như trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy. Trong cơ thể tôi có một tà thần, đó là tà ác hắc ám không thể tồn tại ngoài ánh sáng, nhưng không ai biết khi nào nó sẽ phá thể mà ra, nuốt chửng ý thức của tôi, khiến tôi triệt để biến thành kẻ điên.

Tôi có thể đánh bại nó sao? Không! Tôi không có một chút lòng tin. Nối tiếp đời trước, tôi không hề có sức phản kháng, mới cách đây không lâu tôi còn đánh gãy mũi một nhân viên ý tế.

Kỳ thật có trời mới biết lúc ấy tôi đang nghĩ gì, chỉ đột nhiên cảm thấy dị thường phẫn nộ, đầy trong lòng đều là hận ý, đến khi có nhận thức, trước mắt đã là một mảnh hỗn độn rồi. Đời trước tôi bị kéo đến bệnh viện tâm thần chính là trong tình trạng này, ký ức không còn đầy đủ nữa, mỗi ngày qua đi đều là đứt quãng.

Tôi không muốn lại phải vào cái viện an dưỡng hay bệnh viên tâm thần gì nữa, ngốc ở trong đó ba năm năm năm, coi như trị khỏi, sau khi ra ngoài tôi còn có thể làm cái gì đây? Không có thân nhân bằng hữu, một mình cô độc, không biết nên làm gì, không biết nên đi đâu? Cuộc đời này đối với tôi mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa gì.

Vậy không bằng thừa dịp còn có thể thanh tỉnh, làm nốt một việc cuối cùng trong đời.