Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 48: Phát bệnh




“Còn có cái gì, gấp chết người rồi, đứa nhỏ này.”

“... liên tục hơn một tháng sau, giữa trưa tôi đều sẽ nhận được một cốc sữa, tôi vẫn luôn nghĩ là bằng hữu đưa...”

Nói đến đây, thân thể tôi không ngừng được run rẩy, “Giấc ngủ bắt đầu ngắn đi, tôi không khống chế được tâm tình của mình, trở thành vui buồn thất thường, hay cãi nhau với bạn bè đồng nghiệp, sau đó lại luôn sẽ hối hận, tính tình khi tốt khi xấu, không kìm chế được nóng giận, có khi còn hận không thể giết người, tôi đã cho là thần kinh tôi có vấn đề, còn đi gặp bác sĩ tâm lý, tôi...” Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn, càng lúc càng bối rối.

Trong quán cà phê như trước du dương tiếng nhạc, phiêu đãng mềm nhẹ, người ngồi lại tốp năm tốp ba mỉm cười nhẹ giọng nói chuyện với nhau, mà bầu không khí quanh tôi bỗng lâm vào trầm mặc.

Tôi mờ mịt ngẩng đầu nhìn bọn họ, gian nan hỏi: “Vì sao lại là sữa?”

Phùng Hiểu Mạn tựa hồ không đành lòng: “Bởi vì thuốc kia rất đắng, trong các loại đồ uống chỉ có sữa có thể trung hoà được vị đắng...”

Đầu tôi như trúng một đòn nặng, đại não hàng loạt biến thành màu đen, như là chậm rãi... từng chút một hủy diệt ánh sáng cuối cùng trong sinh mệnh của tôi.

Hết thảy này đây, có phải hay không đã sớm định trước rồi.

Tần Hề nghẹn tức giận mắng: “Cậu bị đần sao? Đồ không biết ai đưa cũng cũng dám...”còn chưa nói dứt lời đã bị Phùng Hiểu Mạn đá một cước.

“Bây giờ nói cái này có tác dụng sao? Bảo anh trông chừng Tần Phủ, anh thì thế nào, còn dám nói cậu bé như vậy. Bây giờ nên suy nghĩ xem cứu vãn như thế nào, em đã cam đoan cùng hài tử, nói không có việc gì nữa, giờ biến thành thế này, anh sao lại làm việc không đáng tin như vậy, có để chút tâm tư nào không...” Phùng Hiểu Mạn càng nói càng giận, cuối cùng trực tiếp đá Tần Hề mấy cái.

Tôi cảm giác đầu mình ong ong đau, trong lòng không ngừng được oán giận, nếu bọn họ để ý Tần Phủ hơn, tôi đã không biến thành cái dạng như hiện tại, bọn họ bây giờ đang diễn trò cho tôi xem sao? Nếu lúc trước không gặp phải Phùng Hiểu Mạn, Tần Phủ có phải đã chết rồi hay không, vậy lão sẽ không thể tới hại tôi nữa.

Không, không phải cái này, Tần Phủ sao có thể làm như vậy, hại mẫu thân của tôi xong, tiếp lại tới tôi, tôi chưa có trả thù lão, lão lại trăm phương ngàn kế dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này đối phó tôi, lòng người sao lại đáng sợ như vậy, một người làm sao có thể ác độc như thế?

Tần Hề bị quở trách sắc mặt rất không tốt, cau mày trầm ngâm một lúc lâu, qua một hồi mới nói: “Trước đừng hoảng hốt, tôi đi hỏi Nhị ca địa chỉ bác sĩ trị liệu lúc trước ở Mỹ, cậu làm kiểm tra đi, Nhị ca tôi lúc ấy giống như cậu, hiện tại cũng không việc gì nữa rồi, cùng lắm thì bỏ chút thời gian chữa trị, bác sĩ kia cũng có kinh nghiệm, hishhh...”

Lại trúng thêm một cước, Tần Hề nổi giận, “Tôi đang an ủi người bất an đó? Cái này cũng sai?”

Tôi nhắm mắt, muốn tự làm cho mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Tần Phủ hiện tại ở đâu?”

Hai người đối diện sửng sốt một chút, Tần Hề nghiêm túc nói: “Hắn đã bị Nhị ca nhốt lại, Thạch Sam cậu đừng nghĩ đến trả thù, lấy thủ đoạn của Nhị ca, Tần Phủ hiện tại chỉ biết là so với cậu càng thảm hại hơn. Tần gia không cho phép xuất hiện bê bối, nếu không chuyện Nhị ca tôi đã bị đào ra rồi, hiện tại cảm xúc của cậu vốn không ổn định, ngàn vạn đừng làm ra cái chuyện thiếu lý trí gì, cấp bách nhất là trị liệu.”

Có ý gì, Tần gia, bọn họ muốn chính là thể diện của Tần gia, tôi đây thì sao, tôi biến thành một kẻ điên, bọn họ vẫn là để ý thể diện của Tần gia, Tần gia bọn họ đều coi người khác là cái gì?

Phanh —— tôi mạnh đập xuống bàn, Phùng Hiểu Mạn sợ hãi kêu lên một tiếng, chiêu đến hàng loạt ánh mắt hiếu kì.

“Cậu làm gì?” Tần Hề gầm lên.

Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bọn họ, gằn từng chữ, “Đều là các người, tôi trở thành như bây giờ đều là người Tần gia hại.”

Tôi hướng về Phùng Hiểu Mạn, ánh mắt hung ác nhìn nàng, “Nếu không phải cô, Tần Phủ đã chết rồi, là cô nói với tôi Tần Hề sẽ hảo hảo trông chừng lão, kết quả tôi còn bị hạ dược, đều là cô, đều là các người làm hại.”

Tần Hề kéo Phùng Hiểu Mạn ra phía sau: “Nói chuyện kiểu gì đây? Nếu không phải tự cậu không cẩn thận, Tần Phủ có thể giở trò sao? Ở đây không ai nợ cậu cái gì... “

Trong lòng tôi tràn đầy oán giận, “Lúc trước nếu không phải Tần Phủ cậy thế Tần gia, mẫu thân tôi sẽ không ôm nghẹn khuất mà chết, ông bà ngoại tôi sẽ không bởi vậy mà người già tang con trẻ, tôi cũng sẽ không biến thành như bây giờ, ông nói cho tôi biết tôi rốt cuộc thiếu Tần gia các người cái gì?”

Tôi cảm giác mình lâm vào trạng thái điên cuồng, trong lồng ngực không áp chế nổi hận ý nồng đậm: “Các người nói cho tôi biết, nói cho tôi biết... tôi đã thiếu Tần gia các người cái gì?”

“Thạch Sam, cậu bình tĩnh một chút.”

“Phải bắt cậu ta dừng lại, đây là... phát bệnh rồi.”

Hết thảy sau đó, tôi đã không còn ký ức, tôi mang theo đầy ắp hận ý cùng bất cam, chìm vào bóng tối.

Trong mơ hồ, tôi bị từng trận tiếng nức nở làm bừng tỉnh.

“Tần Hề, có phải em làm sai rồi không, một hài tử tốt như vậy, làm sao... làm sao có thể?”

“Đây không phải trách nhiệm của em, em cũng chỉ là có ý tốt, yên tâm đi, em xem Nhị ca tôi hiện giờ không phải đã khỏe rồi sao, chúng ta có thể đưa cậu ấy đến Mỹ xem bệnh, trị xong sẽ không việc gì nữa.”

“Nhưng mà bọn họ nói bệnh này sẽ không chữa được triệt để, lúc trước Tần Mộ thiếu chút nữa chết ở Mỹ, hiện tại cũng không thể chịu kích thích, đều là lỗi của em, nếu lúc trước không ngăn cản... “

“Em muốn cậu ta trở thành kẻ sát nhân sao? Vậy sẽ tốt hơn hiện tại bao nhiêu, không sao, nhất định có thể trị được... “

Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, ngay cả một người để oán trách cũng không có. Ôn Dương từng nói, nếu điểm xuất phát ban đầu là tốt, thì không nên trách cứ đối phương, tôi không nên trách người khác nữa.

Tôi chỉ đang giận chó đánh mèo, tôi không muốn tin vào sự ngu xuẩn của mình, cho dù sống thêm một đời, cũng không phát hiện ra trước kia tính cách của mình hoàn toàn khác. Sau trọng sinh tôi không ngừng do dự, đối phó Tần Phủ không quả quyết, không giết lão ngay từ đầu. Càng ngu dốt hơn chính là không hỏi rõ ràng, đã tự cho là đúng tiếp nhận loại sữa không biết nguồn gốc.

Tôi rõ ràng đã có cơ hội tránh thoát hết thảy, nhưng cuối cùng vẫn không được. Tôi cho rằng sống lại lần nữa, là tôi cầm trong tay một lá bài lớn, chỉ cần bản thân không có lòng tham, nhất định sẽ tốt đẹp hơn đời trước, kết quả lại vẫn giống như thế, lại là biến thành một kẻ điên.

Ai tôi cũng không thể trách, ai cũng không thể trách, là tôi con mẹ nó ngu dốt! Là tôi tự mình ngu dốt!

...

Tôi ngồi ở trên giường, ánh mắt không có tiêu cự hướng ra ngoài cửa sổ, nơi này là Tứ Viện, buổi sáng khi rời đi tuy rằng biết mình sẽ trở lại, nhưng không nghĩ sẽ nhanh thế này. Chưa đến vài giờ, cuộc đời tôi đã trải qua biến hóa mà tôi sở dĩ không thể tiếp nhận.

“Kỳ thật tình trạng của cậu còn đỡ hơn so với Nhị ca tôi, ít ra ngày nghỉ cuối tuần cậu không đụng vào dược vật, đó cũng là nguyên nhân cậu có thể nhận ra được bất ổn cảm xúc nhanh như vậy. Tính thời gian cũng chưa đến một tháng, hiện tại cần ra nước ngoài làm kiểm tra toàn diện để có được chuẩn đoán chính xác cuối cùng.”

Khó có khi Tần Hề lại ôn hòa như vậy, nhưng tôi biết hắn không phải bởi vì áy náy, hắn là sợ Phùng Hiểu Mạn tự trách.

Bác sĩ họ Hàn kia cũng làm công tác tâm lý cho tôi: “Lance là thầy của tôi, lúc trước cũng là ông ấy phụ trách trị liệu cho Tần Mộ, là chuyên gia về dược lý cùng thần kinh học, đã qua rất nhiều năm, có lẽ cũng có thêm đột phá ở phương diện này rồi, cậu cứ nghe Tần tiên sinh nói, trước đến Mỹ kiểm tra xem.”

Tôi quay đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Hề: “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, Tần Phủ hạ dược tôi, hủy một đời của tôi, tôi sẽ không cứ thế bỏ qua.”

Tần Hề thản nhiên nhìn tôi: “Cậu muốn trả thù như thế nào? Giết gã, trở thành kẻ sát nhân? Kiện, cậu có chứng cớ gì? Loại thuốc này muốn giám định cũng phải mang ra nước ngoài, nếu gã cắn ngược lại là tinh thần cậu không bình thường, đem cậu nhốt vào đến bệnh viện tâm thần, khi đó cậu cảm thấy ai có thể đứng ra giúp cậu, tôi? Hay là Tiểu Phùng?”

Tần Hề chỉ vào Phùng Hiểu Mạn nói với tôi, “Người trong Tần gia bao gồm cả tôi, chỉ cần còn dựa vào Tần gia, thì sẽ không có ai thay cậu nói chuyện.”

Tôi căm hận nhìn Tần Hề, lấy thế đè người, đe dọa uy hiếp, đây là người Tần gia, thế giới cá lớn nuốt cá bé, sống lại một đời tôi vẫn chỉ có thể mặc người xâu xé.

Tôi biết, dựa theo dĩ vãng tôi nhất định sẽ thức thời tiếp nhận cái đề nghị này, nhưng mà tôi hiện tại tức giận khó nén, hận ý trong lòng mãnh liệt cuộn lên từng đợt, tôi tự nhận là đã rất nỗ lực thay đổi rồi, vì cái gì trước hiện thực này vẫn là vô lực, kết cục không thay đổi.

Phùng Hiểu Mạn gắt gao kéo Tần Hề, mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Tần Hề vỗ vỗ tay nàng, hạ thấp thanh âm nói với tôi: “Coi như cậu muốn, vô luận là đưa Tần Phủ vào tù hay là giết, cũng chưa chắc sẽ khá hơn hiện tại. Gã dám dùng loại dược này, sẽ chỉ nhóm thêm lửa hận của Nhị ca tôi. Nhị ca phỏng chừng đang lo không có cớ để xử lý, lúc trước đánh gãy chân Tần Viễn, không hẳn là không có ý trả thù. Năm đó Nhị ca tôi so với cậu hiện tại còn thảm hơn nhiều, cơ hồ không thể gặp ai, thời điểm thanh tỉnh cũng luôn cảm thấy người khác đang hại mình, không chỉ Tần thị thiếu chút nữa bị phá hủy, ngay cả đại tỷ tình cảm thân thiết nhất cũng...”

Tần Hề dừng một chút, lại nói, “Cậu còn có một con đường đời tươi đẹp phải đi, chỉ vì người như thế mà từ bỏ bản thân? Không vì mình cũng phải vì người bên cạnh mà suy nghĩ.”

“Bên Mỹ tôi sẽ an bài ổn thỏa, cậu an tâm đi đi, bao gồm cả trị liệu sau đó, cùng với chi phí đi lại đều không cần lo lắng. Tần Phủ làm ra chuyện này, không quản cậu có phải người Tần gia hay không, chúng tôi đều sẽ chịu trách nhiệm, nếu lão gia tử biết, phỏng chừng cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Bên ngoài hình như đang mưa, trên cửa sổ đại lâu treo lên vô số hạt nước nhỏ vụn, tôi đưa ánh mắt từ đôi nam nữ đối diện chuyển qua ngoài cửa sổ, nhìn ra bên ngoài giống như mất hồn, trong lòng là tuyệt vọng thấu xương không thấy đáy.

......

Tôi trở lại nhà, Ôn Dương còn chưa về, trong căn phòng trống rỗng yên tĩnh không một tiếng động. Tôi đứng ở cửa chốc lát, dưới chân chậm rãi đọng thành một vũng nước. Tôi cúi đầu tháo giày, đi đến phòng ngủ của mình, thay quần áo ướt sũng ra, đờ đẫn mở tủ quần áo bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Mang theo hành lý đi tới cửa, tôi quay đầu lại nhìn toàn bộ nơi này, nhớ tới lúc ban đầu dọn đến đây, trái tim bất chợt giống như bị thắt chặt, đau đớn không thở nổi, thống khổ từ ổ tim một mạch lan đến mười đầu ngón tay phát run.

Tôi từng cho rằng chỉ cần mình làm thật tốt, khi rời đi chỉ có thể là vì Ôn Dương đã có gia đình riêng. Khi đó tôi sẽ lui thân, vĩ đại hy sinh chính mình, thành toàn cho người khác, lặng lẽ mà chuộc tội. Coi như cuối cùng chỉ tự cảm động bản thân, cũng là do tôi tự nguyện, cũng có thể được an ủi tinh thần.

Nhưng hiện tại, tôi lại tựa như một kẻ hoàn toàn thất bại, bị động chấp nhận số mệnh đã định.

Tất cả đều bắt nguồn từ tự tin mù quáng. Thì ra không phải chỉ cần có cơ hội trọng sinh, là sẽ bù đắp lại được hết tiếc nuối. Tôi đã từng đắc ý như thế, tôi đã cho rằng tôi có thể tận lực tung hoành một kiếp, không nghĩ tới khoái hoạt đời này vẫn là ngắn ngủi, tuy ban đầu có tham vọng thật lớn, lại không đạt được một cái kết trọn vẹn.

Cuộc sống sau này của Ôn Dương rốt cuộc tôi không cách nào can dự nữa rồi, có khi như vậy cũng tốt, mơ tưởng quá phận kia của tôi vĩnh viễn sẽ không bị anh phát hiện, cũng sẽ không còn cơ hội thương tổn anh.

Như vậy cũng tốt...