Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 30: Sinh nhật




Tôi có chút tức giận, mình thế nhưng cứ như vậy bị chấn trụ, lại còn là bị một tiểu nha đầu dọa sợ, nếu bây giờ mới lại đứng dậy thì càng xấu hổ.

Tôi khoanh tay trước ngực, “Tôi không hiểu lắm.”

Phùng Hiểu Mạn nhìn tôi, biểu tình dịu xuống, “Cậu không cần kháng cự mạnh như vậy, tôi chỉ là có trực giác, cậu sắp làm chuyện gì đó khó có thể vãn hồi! Cậu lúc ấy đang nghĩ gì, hoặc nói, cậu muốn làm gì?”

Tôi hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, tôi lúc ấy tôi chính là đang nghĩ phải giết cha con Tần Phủ, chẳng sợ là đồng quy vu tận, cho nên nàng chỉ dựa vào một ánh mắt liền nhìn thấu ý đồ của tôi?

“Cô là bác sĩ tâm lý?”

Nàng rối rắm gật đầu: “Không khác biệt lắm đi, tôi là giáo viên.”

Tôi đỡ trán thở dài, hai cái này kỳ thật khác nhau rất nhiều a...

“Cô giáo? Tuổi của cô có lớn hơn tôi không? Cô là giáo viên nhà trẻ đi.”

Phùng Hiểu Mạn mất tự nhiên nghiêng nghiêng người: “Cậu đây cũng không cần quản, chỉ cần nói cho tôi nguyên do, không chừng tôi có thể giúp cậu giải quyết khốn cảnh trước mắt, tôi biết người Tần gia, dù sao thử một lần cũng không có gì xấu.”

Loại thái độ dỗ dành này có chút giống như đã từng quen biết, tôi cự tuyệt nói: “Không cần, tự tôi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi.”

“Nhưng cậu dùng biện pháp phi thường cực đoan, đả thương kẻ địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm, có rất nhiều tai hoạ ngầm, tôi nói đúng không?”

Tôi ngừng một chút, nói: “Vô luận cô có nói đúng hay không, tôi cũng sẽ không tin tưởng cô một người xa lạ như vậy.”

Việc đã đến nước này, tôi đã không mong lưu lại đường sống, Tần Phủ bắt buộc phải biến mất trong cuộc sống của tôi.

Phùng Hiểu Mạn nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật nếu hôm nay không phải lần thứ hai gặp cậu, tôi cũng sẽ không lôi kéo cậu đến đây, một số việc có lẽ là đã sớm được định trước rồi. Cậu có từng nghĩ qua, đặt ngay trước mặt cậu bây giờ có thể là một cơ hội, tin tưởng tôi mà nói đối với cậu cũng không có hại gì, tình huống xấu nhất cũng bất quá là không giúp được cậu.”

Tôi đứng lên nói: “Không hẳn.”

“A —— “

Tôi nhìn nàng nói: “Đừng ngăn cản tôi nữa.”

Cánh tay Phùng Hiểu Mạn chậm rãi buông xuống, có chút mất mát: “Tôi chỉ là muốn giúp cậu, không biết vì cái gì, tôi luôn cảm thấy việc cậu đang làm nhất định rất nguy hiểm.”

Tôi hờ hững xoay người đi xuống dưới lầu, vừa đến thương trường lầu ba, điện thoại trong ngực đột nhiên vang lên, là Ôn Dương.

Cách đó không xa có một máy quay trúng thưởng, có mấy học sinh trung học đang tranh cãi ầm ý ở đó, tôi quay đầu đi đến nơi ít người nghe điện thoại.

“Sao còn chưa về?”

“A, công ty tăng ca, phải muộn mới về, xin lỗi quên nói cho anh.”

“Ăn cơm chưa?”

“Ân, ăn rồi, em còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ tăng ca, không cần lo lắng, lát nữa em sẽ về...”

Tôi cúp điện thoại, bàn tay giữ chặt ngực, tựa hồ càng ngày càng luyến tiếc rồi.

Thời điểm quay lại, mấy học sinh kia chính là ở chỗ này.

“Trung, Trung, tôi đã nói a, thử nhìn xem, dù sao cũng đã có tiền, không dùng uổng phí, cái này chúng ta có thể tiếp tục đi trượt băng.”

“Tôi cũng không ngờ vận khí tốt như vậy, hắc hắc ——” Mấy thiếu niên chậm rãi đi xa.

Tôi không lập tức xuống lầu, đứng lại trong chốc lát, sau đó lôi ra một đồng tiền xu từ trong ví, ném vào không trung, sau một độ cong hoàn mỹ, vững vàng dừng ở trên tay.

Tôi nhìn chằm chằm cái đầu người cứng nhắc một hồi, thả lại tiền xu vào túi áo, bước vòng trở lại.

Phùng Hiểu Mạn vẫn còn ngồi ở chỗ kia, bộ dáng thập phần buồn phiền, thì thào tự nói: “Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?”

Tôi lần nữa ngồi xuống, nàng kinh hỉ ngẩng đầu nhìn tôi, “Cậu —— “

Tôi nhắm mắt, thở dài.

...

“Cậu là nói Tần Hề đề nghị cậu giúp hắn đoạt cổ phần của Tần thị?”

Tôi gật đầu: “Đổi lại hắn giúp tôi tránh khỏi quấy nhiễu của Tần Phủ.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng tràn ngập đầu lưỡi, thật không thể hiểu sao mọi người đều nói ngon và tinh khiết, “Bất quá tôi cự tuyệt rồi.”

“Vì cái gì? Ách... Ý của tôi là tuy cậu làm không sai, nhưng là vì cái gì lại cự tuyệt?”

“Bởi vì tôi không muốn...” Tôi dừng một chút, “Này đó đều không quan trọng, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Không phải...”

“Ân?”

Phùng Hiểu Mạn mãnh liệt đứng lên, có chút hung ác nói: “Tôi biết rồi.”

Tôi mờ mịt nhìn nàng: “Cô làm gì?”

“Tôi phải tìm tên khốn kiếp kia hỏi cho rõ ràng.”

Cô gái tên Phùng Hiểu Mạn vừa nói xong, liền hùng hổ mang theo hai người hầu rời đi.

Tôi ngồi lặng tại chỗ một lát, thật sự là không thể lý giải nổi, tôi cũng không biết cô gái có lời nói cử chỉ thập phần quái dị này là người như thế nào, nếu như nói có quan hệ gì đó cùng Tần gia, tôi đời trước căn bản là chưa từng gặp, đây hiển nhiên không hợp lẽ thường.

Tôi nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, đồng thời thanh toán cho cả cô gái kia, rời khỏi quán cà phê.

Khi về đến nhà đã gần tám giờ, nhìn đèn thư phòng đang sáng, lòng tôi buông lỏng, thân tâm đều đang mệt mỏi tựa hồ tìm được một tia an ủi, cái người kia còn đang cố gắng vì giấc mộng của mình, không có tuyệt vọng cực khổ đời trước, hết thảy đều là đáng giá.

Tôi tắm rửa, mặc áo choàng tắm đi ra, nghĩ rằng đơn giản như thế liền loại bỏ được một cái gai lớn trong lòng, cả người có loại ẩn ẩn hưng phấn.

Tôi đi đến ngăn kéo bên cạnh, bên trong là bút ghi âm màu đen lúc trước tôi bỏ vào. Không quản Ôn Hách có đáp ứng bỏ ra 500 vạn cho tôi hay không, sau chuyện này, tôi sẽ khiến cho hắn vừa nhìn thấy Ôn Dương liền phải trốn thật xa, nếu vẫn dám động vào Ôn Dương, tôi bắt hắn đời này tai tiếng quấn thân, vĩnh viễn không thể trở mình.

“Về từ bao giờ vậy?”

Thanh âm bất chợt phát ra dọa tôi giật nảy, quay đầu lại Ôn Dương đang dựa vào cạnh cửa nhìn tôi.

Tôi bất động thanh sắc đóng ngăn kéo lại, dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của anh, “Chưa lâu, thấy anh đang làm việc, cũng không muốn quấy rầy.”

“Em đang làm gì?”

“Ân? Không có gì, công việc của anh làm xong chưa?” Tôi chuyển hướng đề tài.

Tôi nhìn thấy Ôn Dương tựa hồ hơi thất vọng, lập tức anh lại thản nhiên cười nói: “Còn chưa xong, vòng qua thăm em một lúc, em sấy tóc đi.”

“Ân.” Tôi cười thành tiếng, nhìn Ôn Dương xoay người rời đi, tôi sờ sờ mái tóc ướt sũng, cảm giác hình như anh có chỗ nào đó không đúng.

Cất kỹ máy ghi âm, tôi như thường ngày hâm nóng sữa mang qua cho Ôn Dương, cửa thư phòng nửa mở, đã thấy Ôn Dương ngồi ở dựa trên ghế một mình thất thần.

Tôi gõ cửa, đi vào, đặt sữa đặt trên bàn, nói: “Đừng làm muộn quá.”

Trên mặt Ôn Dương không có biểu tình gì, giương mắt thản nhiên nói: “A, cám ơn!”

Tôi có thể cảm giác được Ôn Dương không vui, nhưng không biết vấn đề xuất phát từ đâu?

Tôi tất nhiên là không thể nhìn anh như vậy, đùa giỡn hỏi: “Làm sao vậy, thâm trầm, Ôn Đại lão bản có tâm sự?”

Ôn Dương chỉ ngưng mắt nhìn vào cốc sữa trên bàn, một lát sau, mới sâu kín thở dài nói: “Không có gì, không cần quan tâm anh, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đây rõ ràng là có chuyện, nhưng bởi vì sao? Tôi buồn rầu cực kỳ.

Tôi vốn là không thích cố chấp tìm tòi, dù bao nhiêu lần nữa cũng sẽ là như thế, sợ hỏi quá nhiều chọc Ôn Dương không vui.

Tôi bất động trong chốc lát, biểu tình Ôn Dương lạnh lùng cùng xa lánh khiến cho chân tay tôi trở nên luống cuống, ngẫm lại đời trước tôi cũng chỉ có thể không ngừng hỏi “Vì cái gì”, nhưng hiện tại tôi ngay cả một câu này cũng không thể thốt ra, tôi đứng tại chỗ dịch chân mấy lần.

“Có việc sao?” Anh hỏi.

Tôi lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể rời đi.

Bóng đêm đen đặc, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, tôi đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cho Quan Lỗi.

“Cậu đòi Ôn Hách năm trăm vạn?” Thanh âm Quan Lỗi trong điện thoại vô cùng kinh ngạc.

“Ân, hắn còn chưa đáp ứng.” Tôi sửa lại.

“Được rồi, đừng giả bộ nữa, trong lòng cậu đã vui đến nở hoa rồi đi. Lấy chấp nhất của Ôn Hách đối với Ôn Dương, không chừng còn thành quỷ rồi, tiểu tử này thật con mẹ nó không ra gì, chủ ý nham hiểm như vậy cũng nghĩ ra, chờ bận bịu xong giai đoạn mấu chốt này, không lột của hắn một tầng da, thực phí công lão tử phải cúi đầu trước người khác tỏ vẻ đáng thương, thực có lỗi với mọi người một năm này mỗi ngày đêm đều bị dày vò.”

“Ân, nhất định phải đánh hắn không thể xoay người, vừa nghe đến Ôn Dương liền thấp thỏm lo âu, vừa thấy người liền trốn biệt tăm biệt tích, để hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa.”

“Tê... Không nhìn ra, tiểu tử này đủ tàn độc a.”

Anh dừng một chút, lại nói, “Bất quá chuyện này nếu để Ôn Dương biết, phỏng chừng sẽ không đồng ý cho cậu làm như vậy.”

Tôi hoàn toàn minh bạch ý tứ của Quan Lỗi, Ôn Dương tuy rằng chưa nói, kỳ thật luôn luôn giữ tôi cách ly khỏi chuyện nhà rắc rối của anh, xuất phát từ mục đích gì tôi không rõ lắm, nhưng chuyện của công ty không cho tôi tham dự, chuyện trong nhà không cho tôi biết, điều này khiến cho tôi của kiếp trước cảm thấy cách anh rất xa, lòng tràn đầy bất an cùng giận dữ.

Tôi nghĩ nghĩ, nói với Quan Lỗi: “Anh đừng nói cho anh ấy là được rồi, xem ra Ôn Hách cũng không dám nói gì với Ôn Dương, lão tra cha kia của hắn là cặn bã, nhưng nếu biết chuyện này, Ôn Hách không chết cũng bị lột xuống một tầng da. Tham ô năm trăm vạn đi hại chính ca ca của mình, ai, coi như ba hắn điều tra ra không thấy tiền, hắn cũng không dám nói tiền này dùng ở đâu.”

“Trong lòng cậu biết là tốt rồi.” Quan Lỗi dừng một chút, hỏi, “Năm trăm vạn kia cậu định dùng làm gì?”

Tôi do dự một chút, hỏi: “Gần đây công ty có tốt không?”

“Kháo, cậu cho là bọn anh ăn cơm trắng a, nếu ban đầu không phải Ôn Hách mượn quan hệ của lão cha hắn chèn ép, căn bản không cần dùng đến tiền của cậu.”

“Như vậy, em sẽ dùng tiền vào việc khác.”

“Tùy cậu, tiền tự đưa tới không dùng cũng phí, tiểu tử cậu cũng thật âm hiểm, cứ ngẫm lại là toát một thân mồ hôi lạnh, anh phải nhớ kỹ hôm nay, quả thực chính là sói khoác dã dê, sau này ngàn vạn không thể đắc tội với cậu.”

Tôi không để bụng cười nói: “Có thể đạt đến hiệu quả này cũng không tồi.”

Kỳ thật đắc tội tôi thì không có vấn đề gì, mọi điểm của tôi đều đặt ở Ôn Dương, nếu Tần Phủ không duỗi tay về hướng Ôn Dương, tôi cũng sẽ không nghĩ đến trả thù lão, có thể khiến cho tôi tích cực tính kế cũng chỉ có việc liên quan đến Ôn Dương.

Nhưng mà đến hiện tại tôi còn chưa nhận được tin tức của đối phương, khó tránh khỏi khiến lòng người tính toán.

Lại tán gẫu thêm một lát, tôi nhờ Quan Lỗi giấu Ôn Dương vụ này, lại tiến hành đơn giản chỉnh sửa tài liệu một chút, lừa gạt gà mờ Ôn Hách kia tất nhiên là không vấn đề gì, phỏng chừng dù là người trong công ty bọn họ tự mình xem, cũng không phát hiện ra khác thường.

Nói xong lời cuối cùng tôi dừng một chút, do dự hỏi: “Ôn Dương gần đây thế nào?”

“Rất tốt a, hai người ở chung sao lại hỏi anh?”

Nói đến một nửa Quan Lỗi giống như nhớ tới cái gì, a một tiếng, “Cái này a, cậu cũng biết Ôn Dương không thích tụ tập, mọi người nói hôm nay muốn cùng nhau chúc mừng sinh nhật, cậu ấy lại từ chối nói muốn hảo hảo nghỉ ngơi, cho nên tan tầm liền về mất, bất quá cậu ấy từ nhỏ đã không thích sinh nhật, cậu cũng đừng quá để ý, phỏng chừng không tránh khỏi liên quan đến mẹ con Hứa Tĩnh Khâu kia, Ôn Dương khi còn bé không ít lần bị bọn họ xem thường, biến thành...”

Tôi nháy mắt kinh hoảng: “Anh nói hôm nay là sinh nhật Ôn Dương?”