Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 24: Cãi vã




Chúng tôi đi dọc theo hành lang, đến một cái ban công cách xa đại sảnh, Quan Lỗi tựa vào lan can đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi do dự một chút, lắc đầu cự tuyệt, Quan Lỗi cũng không nói gì tự mình điểm lên.

Quan Lỗi hút thuốc, cười nói: “Cậu đừng chấp nhặt với Lương Mễ, hắn cứ như vậy, bình thường nói chuyện với bọn anh cũng rất âm dương quái khí, đều là thói quen do cái đám nịnh hót kia cấp cho.”

Tôi từ chối cho ý kiến, cười một cái: “Nếu biết là nịnh hót, sao còn muốn chiêu đến công ty?”

Quan Lỗi nghẹn một hồi, nói: “... Cũng không khoa trương như vậy, gần đây giấy tờ kiện tụng của công ty bị người đụng chạm, khó tránh nhìn gà hoá cuốc. “

“Cái gì?” Tôi biến sắc, “Anh nói giấy tờ của công ty bị người ăn cắp”

Tôi sớm nên nghĩ đến, khó trách lúc ăn cơm vừa rồi, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lương Mễ hôm nay đột nhiên nói cái gì mà tôi cũng làm trong công ty IT, thì ra không phải đề phòng tôi vào công ty, mà vì nghi ngờ tôi là tên trộm kia. Ai... cái mũ đen phản bội này cũng thật đủ oan.

“Ân, một vụ kiện nhỏ, không phải chuyện quan trọng gì, vốn là đã có thể làm nhưng không làm, mới thành ra loại sự tình này, khó tránh khỏi khiến mọi người nghị luận. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, không ai hoài nghi cậu, mọi người đều không ngốc. Tờ khai này nếu đưa đến trước mặt T·R, người ta nhìn một cái cũng sợ lãng phí thời gian.”

Tôi tựa vào song sắt ban công, hít sâu một hơi, áp chế tức giận trong lòng, nói: “Mấy ngày trước em đã gặp chị dâu.”

Động tác trên tay Quan Lỗi ngừng lại, chân mày nhíu chặt, sau một lát mới nói: “Cậu muốn nói cái gì?”

Tôi quay đầu nhìn anh: “Lúc đó chị dâu ở cùng Ôn Hách, quan hệ... rất thân mật...”

Quan Lỗi đưa tay lấy điếu thuốc khỏi miệng, nhìn tôi nói: “Có ý gì?”

Tôi cân nhắc cẩn thận mới mở miệng, “Em lúc ấy cũng chỉ tưởng là bạn gái Ôn Hách không nghĩ gì nhiều, nhưng bởi vì là Ôn Hách, cho nên đặc biệt lưu ý hơn. Hôm nay em không ngờ lại gặp chị dâu ở đây, hơn nữa lại là...”

Tôi ngừng một chút, “Là thân phận này.”

Quan Lỗi nhìn chằm chằm vào tôi, tức giận dần dâng lên trong mắt, tôi bình tĩnh đối diện, không có bất cứ tia bối rối nào. Tuy rằng đúng là tôi đang nói dối, nhưng trừ bỏ Ôn Dương, đối mặt với những người khác, tâm lý tôi vẫn luôn tự chủ rất mạnh.

Trong không khí tĩnh lặng đến khiến người ta hít thở không thông, Quan Lỗi một mình nặng nề hút thuốc, khói trắng theo động tác của anh chớp động lan tỏa.

Tôi hít sâu một hơi nói: “Xin lỗi Lỗi ca, coi như em chưa nói đi.”

Nói xong, tôi nâng bước đi ra ngoài. Quả nhiên lời của tôi so không được với Ôn Dương, lúc này nếu là Ôn Dương nói phỏng chừng đã hoàn toàn thành công rồi, bất quá mục đích của tôi cũng đã đạt tới, dù chỉ là hoài nghi, Quan Lỗi cũng sẽ đề phòng Đỗ Nhu, đối phương khó mà trộm thêm cái bọt nước gì.

“Từ từ...”

Tôi dừng lại quay đầu nhìn.

“Anh về sau sẽ chú ý, không đem tài liệu công ty về nhà, dù sao không có... chứng cớ nói cô ấy...”

Tôi hít một hơi, trong lòng thật ra đã rõ ràng như vậy, vẫn còn muốn tự lừa mình dối người. Tôi cười nói: “Em rõ rồi, trong lòng Lỗi ca cũng biết...”

“Trước đừng nói!” Quan Lỗi đột nhiên ngắt lời.

Tôi sửng sốt, nghe vậy lập tức im lặng, cách đó không xa tựa hồ có giọng nói của nữ nhân. Tôi phát hiện thân thể Quan Lỗi cứng ngắc, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau tôi, nhưng chúng tôi đang đứng ở ban công, tầm mắt có hạn, nhìn không rõ người đang nói chuyện bên trong.

“Là Ôn Hách sai cô làm?!”

... Đây là thanh âm của Ôn Dương, vậy giọng nữ vừa rồi chúng tôi loáng thoáng nghe thấy chính là Đỗ Nhu?

“Em không có, anh vì cái gì cứ nghĩ em bất kham như vậy, nhất định phải nhận định là em, em làm sao có thể thương tổn người mình yêu?”

Nghe đến đây, sắc mặt Quan Lỗi trở nên rất khó coi, nhấc chân muốn đi ra ngoài, kết quả bị tôi giữ lại. Tôi hướng anh lắc đầu, thật nếu lao ra bây giờ, chuyện hiểu lầm này lại càng lớn, tôi không tin người Đỗ Nhu nói yêu là Quan Lỗi.

Ôn Dương trầm giọng nói, “Trước kia cô đã nói với tôi, cô từ bỏ rồi, muốn cùng Quan Lỗi hảo hảo sống qua ngày, cô nói là thật lòng thích cậu ấy, cầu tôi thành toàn cho hai người.”

“Nếu không phải khi đó anh nhất định muốn nói với Quan Lỗi, em làm sao lại nói như vậy. Nếu Quan Lỗi biết, sẽ không để cho em dọn tiến nhà hắn nữa, em làm tất cả những điều này là vì anh, kết quả anh thế nhưng lại dọn ra ngoài để trốn em, anh không biết là mình quá tàn nhẫn sao?”

Thanh âm Ôn Dương lạnh lùng: “Miệng đầy xảo biện, cô vẫn cho là tôi sẽ tin? Tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Quan Lỗi, hiện tại ai cô cũng không lừa được!”

“Được a, anh đi, anh xem Quan Lỗi có tin anh hay không. Nếu tôi nói anh vẫn luôn ôm suy nghĩ quá phận với tôi, thường xuyên động tay động chân, sau đó bởi vì tôi cảnh cáo, không còn mặt mũi mới dọn ra ngoài, anh cảm thấy Quan Lỗi có tin hay không? Cho dù là tin anh, anh cảm thấy hắn có thể không nghi ngờ chút nào sao?”

Trong không khí có khoảnh khắc ngưng trệ, một lát sau, tôi nghe thấy Ôn Dương nói: “Tôi ghét bị lừa gạt, nhưng tôi đã từng nói qua với cô chưa, tôi căm thù nhất chính là bị uy hiếp!”

Đỗ Nhu cười lạnh: “Uy hiếp? Anh có thể đi nói, chỉ xem anh có dám đánh cuộc hay không. Trước anh giấu diếm hắn không lên tiếng, bây giờ lại nói anh cho rằng Quan Lỗi sẽ tin sao?”

“Cô nói xem tôi có tin hay không?” Thanh âm mang theo cuồng nộ của Quan Lỗi vang lên.

Đã không cần phải tiếp tục trốn ở chỗ tối, tôi và Quan Lỗi bước ra từ ban công, Ôn Dương cùng Đỗ Nhu song song nhìn qua hướng chúng tôi.

“Quan Lỗi, hai người như thế nào...” Đỗ Nhu tái nhợt nhìn bọn tôi.

Lệ khí đáy mắt Quan Lỗi rất đậm, từng bước tiến về phía Đỗ Nhu, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không ở đây, cô sẽ làm gì với anh em của tôi?”

Đỗ Nhu sợ hãi lui mấy bước về phía sau, có lẽ là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Quan Lỗi vẫn luôn dịu dàng lại sẽ hung ác với mình như vậy.

“Em... Không phải em, là hắn cưỡng ép...” Gương mặt Đỗ Nhu tái nhợt, tự tin vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Quan Lỗi âm trầm nói: “Cô còn muốn gạt tôi như thế nào nữa, cô được... Quan Lỗi tôi thật sự là bị mù, thật tâm thật lòng với cô, kết quả là như thế này?”

“Anh... đừng nói mình đến vô tội như vậy.” Thân hình Đỗ Nhu đột nhiên đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn Quan Lỗi, “Mấy ngày nay, tôi vẫn hầu hạ anh giống như bảo mẫu, nếu không phải vì Ôn Dương, ai lại đi thích người như anh?”

Ôn Dương ở một bên trầm mặt, nhìn Đỗ Nhu, ánh mắt hung hãn phát hỏa đến cực điểm: “Thu hồi lời nói vừa rồi.” Thanh âm hàn ý thấu xương kia, khiến cho người ta không khỏi run rẩy.

“Tôi...” Đỗ Nhu sợ tới mức cơ hồ nói không nên lời.

“Cút! cút cho tôi...” Quan Lỗi giận dữ nhìn Đỗ Nhu, cao giọng quát, “Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa!”

Đỗ Nhu nhìn hai nam nhân đang nổi giận, không dám lưu lại thêm giây nào, xoay người bước nhanh ra cửa, giống như phía sau bị đuổi giết vậy.

Đỗ Nhu đi rồi, Quan Lỗi quay đầu lạnh lùng nhìn Ôn Dương.

Ôn Dương nhìn sang, ánh mắt thoáng mất tự nhiên rời đi chỗ khác: “Tôi...”

Phanh một quyền, Quan Lỗi vung tay đấm vào bụng Ôn Dương.

“Ôn Dương...” Không nghĩ tới Quan Lỗi sẽ đánh người, tôi phẫn nộ quát một tiếng, “Anh làm gì?”

“Con mẹ nó cậu về sau nếu còn không thẳng thắn, kỷ kỷ oai oai khiến cho lão tử u mê hồ đồ, chúng ta không còn là huynh đệ.”

Tôi vội bước đến trước mặt Ôn Dương, thấy anh ôm bụng, tôi nổi giận quay đầu nhìn Quan Lỗi: “Coi như anh ấy có chỗ không đúng, điểm xuất phát cũng là vì tốt cho anh, anh thế nhưng lại ra tay đánh người?”

Quan Lỗi cười lạnh một tiếng: “Tốt cho tôi, mấy lời cậu ta nói vừa rồi, không phải từ lâu đã có kế hoạch? Đừng nói giống như vô tội vậy, nếu không bởi vì cậu ta, tôi con mẹ nó có thể giống như tên ngốc bị người đùa giỡn lâu như vậy sao?”

Tôi cảm thấy thân thể Ôn Dương cứng đờ, bàn tay bất giác nắm thành quyền run lên nhè nhẹ, trong lòng tôi giận dữ từng cơn, phẫn nộ: “Đúng, đều là người khác tính kế anh, tất cả mọi người lừa anh hại anh, anh vô tội nhất, thiện lương nhất, cho dù đều là người bị hại, cũng là ủy khuất của anh lớn nhất, bởi vì người khác đều nợ anh, anh có phải là nghĩ như vậy? Nhưng anh cũng không nghĩ xem, nếu không bởi vì anh tạo ra sơ hở, làm sao có loại sự tình này phát sinh, bọn họ vì cái gì không lừa người khác chỉ lừa anh! Vì cái gì không tự kiểm điểm chính mình...”

“Thạch Sam!” Ôn Dương khẽ quát một tiếng ngăn tôi lại.

Tôi hít vào một hơi, dịu xuống cảm xúc nóng nảy, tự làm cho mình tỉnh táo lại.

Tôi nhắm mắt nói: “Thực xin lỗi, Lỗi ca, thực xin lỗi...”