Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 15: Uất khí




“Thạch Sam?” Phát giác sắc mặt tôi không tốt, Ôn Dương vươn tay giữ chặt tôi, lập tức cau mày, đỡ tôi qua chỗ ngồi, “Tay sao lại lạnh như vậy?”

“Tam Nhi, cậu làm sao vậy?” Quách Vũ thấy tình thế không ổn, vội nhấc chân bước đến.

Dư Minh Kiệt cũng mơ hồ rồi, vội nhét thư vào tay tôi: “Cho cậu, cho cậu, tôi không đọc bậy nữa, đừng tức giận, đừng tức giận a.”

Quách Vũ quay đầu căm tức trừng Dư Minh Kiệt: “Biết rõ Giang Ninh đi rồi, trong lòng cậu ấy chịu khổ sở, cậu còn trêu chọc, xem đi, người cũng sắp bị làm khóc rồi, con người cậu làm sao một chút ánh mắt đều không có.”

“Ai, cậu... làm như cậu chưa nói gì vậy, vừa rồi là ai...”

Ôn Dương liếc qua một ánh mắt, Dư Minh Kiệt xoay người im bặt không nói, Quách Vũ cũng chỉ dám âu sầu trong lòng.

Anh cúi người, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?”

Có một khoảnh khắc như vây, ký ức của tôi chợt trở nên hỗn loạn, nghe cái thanh âm ôn nhu giống như chỉ một cơn gió có thể thổi tan này, khiến tôi không khỏi một trận hoảng hốt.

Rõ ràng cách anh gần như vậy, lại cứ cảm giác giữa chúng tôi giống như là một con sông dài chắn ngang vĩnh viễn cũng không cách nào vượt qua, tôi đau khổ giãy dụa mà không thể tiếp cận được vòng xoáy, cuối cùng vẫn là trừng mắt nhìn anh rời đi.

Tôi đến hiện tại vẫn nhớ rõ loại cảm giác này, giống như có một cây búa tạ không ngừng đánh ở trong lồng ngực, đâm vào ổ tim người ta đau đến tựa như xé rách ra từng mảnh, nơi nơi đều là vết thương, tràn đầy trong lòng đều là đau đớn khó có thể tiêu tan.

Tôi gắt gao kéo góc áo Ôn Dương, đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên yếu ớt không chống đỡ nổi, nước mắt ngăn không được mãnh liệt chảy xuống.

“Ôn Dương... Ôn Dương...” Tôi một lần lại một lần gọi tên anh, không ngừng rơi lệ, ủy khuất hối hận hoặc là mất rồi lại có...

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Ôn Dương nhẹ nhàng ôm lấy tôi, để tôi tựa vào trong ngực của anh, dùng kiên nhẫn giống như dỗ hài tử vỗ lưng tôi: “Ai khi dễ em vậy, anh giúp em dạy dỗ được không? Đừng khổ sở nữa, ân?”

Tôi nói không thành lời, chỉ không ngừng khóc, bao nhiêu khí lực đều tựa hồ không đáng kể, cả người như đang phiêu đãng trên tầng mây bồng bềnh.

Không biết khóc bao lâu, hoặc có lẽ là thanh âm của Ôn Dương quá mức ôn nhu, khiến tôi mông lung buồn ngủ, tai nghe không còn rõ ràng, tôi hình như nhìn thấy mấy người Ôn Dương vội vã vây lại, màu đen chậm rãi bao phủ.

Tôi mơ một giấc mơ, tôi cũng không phân biệt nổi là quá khứ hay hiện tại...

Ngày đã chạng vạng, Ôn Dương dựa lưng vào cây đa già trên sân thể dục, lặng lẽ, mây đỏ che kín bầu trời, hiện ra bi thương mà tịch liêu.

Tôi đứng ở xa xa, nhìn ánh hoàng hôn lưu lại hình cắt loang lổ trên người anh, không biết qua bao lâu, tôi chậm rãi cúi người, nhặt lên một viên đá nhỏ ven đường, ném về phía Ôn Dương.

Anh khẽ nhíu mày, nhìn qua chỗ tôi, thóabg bất ngờ một chút, lập tức liền lộ ra nụ cười nhu hòa, rồi sau đó ngoắc ngoắc về hướng tôi.

Lòng tôi ấm áp, khóe miệng vô thức cong lên, đi tới phía đó.

Tôi đứng lại, dựa lưng vào gốc cây, giả ý so chiều cao cùng anh, sau đó vươn tay dùng ngón cái cùng ngón trỏ so ra một đoạn ngắn. Ôn Dương lắc đầu, thập phần không phối hợp đem chiều cao của tôi so đến ngực của mình.

Tôi giận dữ, tôi chỉ bỏ thêm một chút hơi nước, anh thế nhưng khoa trương như vậy.

Tôi vươn tay vào túi áo lấy bút, muốn vạch dấu hiệu trên thân cây, lại không cẩn thận lấy ra một tấm giấy viết thư màu xanh. Tôi đỏ mặt, vừa muốn cất vào liền bị anh vươn tay rút ra. Thẹn quá thành giận, tôi với theo muốn đoạt về, Ôn Dương giơ cao cánh tay tránh né.

Tôi rất lo lắng, không chạy theo đoạt nữa, nói cũng không thành câu, Ôn Dương thấy tôi thật sự sốt ruột, bất đắc dĩ thỏa hiệp trả lại.

Sắc trời dần ngả tối, từng ngôi sao lần lượt thắp sáng, chúng tôi đứng lên cùng trở về.

Phía sau kéo dài hai cái bóng nghiêng ngiêng, đằng trước có gió đêm dịu dàng phả lên người, tôi đột nhiên vươn tay kéo Ôn Dương.

Anh quay đầu lại.

Tôi trùng mắt xuống, một lần nữa chậm rãi lấy ra tờ giấy viết thư kia.

Màn đêm, như là một bức nhung tơ của ánh sao lung linh cùng khuôn trăng chưa tròn, thanh âm của tôi dưới bầu trời đầy sao ẩn ẩn có phiêu đãng, thầm thì, lo sợ, vô tư không hoa lệ lại bao hàm cả thâm tình.

Tôi ôm lồng ngực cuồng loạn, ngửa đầu nhìn bầu trời lấp lánh hiện ra vô tận, sao đó hít hít mũi, cười một cái, dùng toàn bộ khí lực xoay người nhìn Ôn Dương.

Ôn Dương đứng chờ cách đó không xa, tôi hơi tròn mắt một chút, đưa tay vào túi áo lại chậm rãi cất trở về.

Tôi rốt cục nhận ra, đây không phải là quá khứ, cũng không phải hiện tại, đó là giấc mộng chưa thành của tôi.

Tôi biết chỉ cần tỉnh giấc, mộng liền sẽ chấm dứt, trong mắt có một dòng chất lỏng, chậm rãi tràn ra. Tôi cảm thấy trên mặt nóng lên, có ngón cái ấm áp nhẹ nhàng lau bên má tôi một cái.

Một tiếng than nhẹ bên tai: “Có bao nhiêu ủy khuất, ngay cả nằm mơ cũng khóc.”

Thân thể tôi băng cứng, thương cảm vốn có đều gần như biến mất, càng thêm không dám mở mắt.

Đột nhiên Ôn Dương nắm nhẹ cái mũi của tôi...

Cái mũi, nắm chóp mũi của tôi!

Cả người tôi đều mơ hồ.

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ: “Còn giả bộ ngủ, là vì xấu hổ? Anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người khóc đến hôn mê.”

Tôi thật sự là suy nghĩ muốn tìm chết cũng có rồi.

Nghe được một thanh âm nam nhân trung niên: “Đừng đùa nữa, đứa nhỏ này trong lòng có uất khí không tan, khóc một trận như vậy cũng không phải chuyện xấu, nếu là không khóc, về sau sẽ là thân nhân của cậu ta khóc.”

Đây là chỗ nào? Tôi mãnh liệt mở mắt ra, không biết có phải là khóc quá nhiều hay không, trong đầu từng trận mê muội, bất quá người nọ nói không sai, ngực quả thật thoải mái hơn không ít.

Ôn Dương đặt gối để tôi thoải mái tựa lên, tôi nhìn bốn phía, đây là phòng y tế?

Nam nhân đối diện mặc áo blouse trắng, đổ ra mấy viên thuốc gói kỹ, sau đó nhìn về phía tôi: “Chỉ mới từng này tuổi, đã có dấu hiệu dồn nén như vậy, cả ngày đều nghĩ lung tung cái gì, so đo cao thấp với ai đây?”

Ôn Dương nhíu mày liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay đầu hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”

Người nọ ngồi xuống, lấy ra một cái bút từ túi áo, chậm rãi nói: “Không nghiêm trọng, hiện tại nhất định là chưa có gì, nhưng mà theo thời gian, sẽ chậm rãi làm giảm hệ miễn dịch của cơ thể, gia tăng khả năng phát sinh ung thư, tỷ như ung thư dạ dày, ung thư gan, bệnh bạch cầu, u, ung thư vú, ung thư cổ tử, đương nhiên hai cái cuối cùng cậu ta sẽ không mắc, cậu đây có thể yên tâm.”

Mặt tôi bị dọa đến trắng bệch, vươn tay nắm chặt Ôn Dương, kết quả thấy sắc mặt anh cũng không tốt lắm, tôi miễn cưỡng cười nói: “Nào có khoa trương như vậy, chưa từng nghe nói qua chuyện này.”

Người nọ buông việc trong tay xuống quay đầu kể cho chúng tôi một câu chuyện.

Đại khái là có một đôi vợ chồng, nam nhân là giảng viên đại học, không thể vượt qua được hấp dẫn khi chính học sinh của mình bày tỏ. Sau khi bị người vợ phát hiện, người chồng thập phần áy náy ăn năn xin lỗi, người phụ nữ không tha thứ cho hắn, nhưng hai người là vợ chồng trẻ, tình cảm quá sâu không muốn ly hôn. Trước mặt người khác bọn họ vẫn ân ái giống như trước đây, không để ai nhìn ra dị thường, nhưng phía sau hai người lại ngay cả giao tiếp bình thường cũng không có, trao đổi gì đều dùng bút viết cùng tin nhắn. Sau đó chưa đến vài năm, hai người một bị ung thư vú một bị ung thư gan lần lượt qua đời.

Gã đem đồ vật mới vừa viết xong đặt xuống, lại nói: “Nghĩ cũng biết, vài năm đó hai người họ là trải qua như thế nào. Lại nói đến chuyện này, cho qua được thì cho qua, qua không được thì buông tay, nào có chuyện gì là không giải quyết được? Chỉ có người cừu oán với chính mình mới không đâu tự tra tấn bản thân.”

Gã đưa thuốc cho Ôn Dương, phân phó nói, “Đây, đi trả tiền đi.”

Ôn Dương cầm gói thuốc xong cũng không động, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu ấy hiện tại phải làm gì?”

“Đứa nhỏ này a, không có vấn đề gì nữa, cậu ta vừa khóc một trận kia, so với thuốc nào cũng hiệu quả hơn, bình thường bảo trì tâm tình thoải mái, chăm chỉ vận động cùng ra ngoài thư giãn, giảm bớt áp lực tinh thần là được.”

Vậy ngài mới vừa nói một đống thứ vô nghĩa kia đều là dọa người a?

“Chỉ là đồng học này của cậu, nhìn là biết không giống người có tâm tính rộng rãi, cho nên bình thường vẫn phải chú ý nhiều chút, đừng cho cậu ta để tâm vào chuyện vụn vặt.”

... Lời này có khác gì nói tôi lòng dạ hẹp hòi?

Tôi có chỗ nào không rộng rãi đây? Trừ bỏ chuyện của Ôn Dương khiến tôi rối rắm, nào còn có thứ gì tôi không bỏ xuống được? Cho dù là Tần Viễn ép tôi phải vào bệnh viện tâm thần, mối hận lớn như vậy tôi cũng không nghĩ tới trả thù đi?

Tôi cảm thấy tôi như vậy là được rồi, còn có thể thế nào đây, tôi cũng không phải thánh nhân.

Ôn Dương yên tâm đi ra ngoài trả tiền.

Anh vừa đi, trong phòng liền chỉ còn lại tôi cùng cái vị bác sĩ gia hỏa nhìn như Mông Cổ kia, tôi do dự nhìn nhìn sắc mặt người nọ, rụt rè hỏi: “Bác sĩ, quý tính của ngài, tôi trước kia sao chưa từng gặp qua?”

“A, tôi họ Hàn, hôm nay là làm thay cho một người.”

Gã cười với tôi một cái, không biết làm sao, tôi đột nhiên thấy sống lưng ớn lạnh, có loại dự cảm phi thường không tốt, chỉ nghe gã nói tiếp, “Cậu yên tâm, tôi đã làm việc ở Tứ Viện mười mấy năm rồi, có danh tiếng, có y đức, sẽ không kê khai thuốc lung tung cho cậu.”

Mặt tôi càng trắng, con mẹ nó, Tứ Viện vốn là bệnh viện tâm thần nổi tiếng, hàng này thật không phải là đến khắc tôi chứ? Tốt xấu gì nơi tôi từng ở cũng treo biển Viện an dưỡng, cái chỗ kia còn trắng trợn hơn —— Bệnh Viện Tâm Thần Nhân Dân, Trung Tâm Khám và Chữa Bệnh Thứ Tư của X Thị.

“Về sau thực sự có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng, trước đừng nhảy lầu vội, có thể tìm bác sĩ tâm lý khai thông một chút.”

Nói xong đưa cho tôi một cái danh thiếp, “Cần trợ giúp, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi, bất quá giá rất đắt, phỏng chừng cậu cũng mời không nổi, nhưng tôi có thể giúp cậu giới thiệu mấy nơi rẻ hơn.”

Tôi nghẹn một ngụm máu lớn ở cuống họng, nhanh mồm nhanh miệng bình thường một chút cũng không phát huy được nữa, chặn tôi đến một câu cũng nói không ra, tìm cái tên bác sĩ Mông Cổ chuyên đe dọa bệnh nhân này để khai thông tâm lý? Tôi còn muốn sống thêm vài năm!

Không đợi tôi nhìn kỹ danh thiếp, Ôn Dương đã trở lại, tôi vội cất đi.

Bác sĩ Mông Cổ gói kỹ thuốc đưa cho chúng tôi: “Thuốc màu xanh, mỗi ngày hai viên, màu trắng ăn một là được, dùng trước khi ngủ.”

Thuốc ở phòng y tế đều là tính theo viên, không kê theo liều, cũng không vì lợi nhuận, giá cả phi thường rẻ.

“Cám ơn bác sĩ Hàn, chúng tôi về trước.” Tôi như lửa đốt mông kéo Ôn Dương ra ngoài, nói cái gì cũng không thể ở lại thêm nữa, thỏ gặp diều hâu, liếc mắt nhiều một cái cũng dễ giảm thọ.

Ôn Dương buồn cười nhìn tôi: “Nghe bác sĩ nói xong đã, em gấp cái gì?”

Tôi đẩy anh: “Đều nói xong rồi, bác sĩ nói mỗi ngày đều hi hi ha ha thì tốt rồi, đi thôi, đi thôi.”

Bác sĩ Mông Cổ cười một cái, không nói gì, khoát tay với chúng tôi.

Đi đến ngoài cửa, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, bác sĩ Mông Cổ kia ngồi ở cạnh một cái bàn lớn, cúi đầu không biết đang viết thứ gì. Kỳ thật từ một tháng trước tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý, về phần hiệu quả, cũng giống như mua một phương thuốc bí truyền trên đường cái, không lợi cũng chẳng hại.

Mẫu thân của tôi là vì ung thư gan mà qua đời, suốt tám năm thời gian bà cơ hồ chỉ sống trong thế giới của mình, cao ngạo cùng tự tôn quá độ khiến cho bà không vượt qua được trở ngại tâm lý kia, bà ngoại luôn nói tôi và mẫu thân rất giống nhau, bướng bỉnh đến đòi mạng. Chỉ là sau khi sống lại, những thứ này đó trước kia không muốn buông tay, hiện giờ chưa thể nói đã hoàn toàn từ bỏ, nhưng cũng có thể hiểu là đã thu tay lại.

Tôi sờ sờ danh thiếp trong túi, bật cười, không phải chỉ là sống vô tâm vô phế chút sao, vậy có gì khó?