Editor: AJ.
Tống Chi Hòa lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Yến Minh đã yêu hắn rồi.
Cậu không chỉ một lần đi qua sân bóng kia, rốt cuộc vẫn không gặp được người đã từng ôm trúng mũ của cậu.
Một năm sau cậu cuối cùng cũng từ bỏ việc ngẫu nhiên gặp gỡ ngốc nghếch này, thế nhưng chưa một khắc nào quên người được ánh sáng thần thánh bao quanh dưới ánh mặt trời khi chạng vạng kia.
Mãi đến khi Tống Chi Hòa vào học năm đầu tiên ở đại học, cậu mới có lần thứ hai nhìn thấy Đàm Yến Minh. Mà lần gặp lại này khiến cho cậu mừng như điên nhưng ngay sau đó là cảm giác thương tâm.
Tống Chi Hòa có sở thích hội họa, lúc mới đầu là tùy ý mẹ dẫn cậu tới lớp kỹ năng, thế nên cậu cũng đã vẻ được rất nhiều năm, sau đấy đến trung học mới chân chính muốn vẽ tranh ra hồn thật sự.
Cậu có thói quen đi tới phòng vẽ tranh ở khu biệt thự phụ cận A đại, ông chủ có gương mặt khá trẻ con, còn rất trẻ, quanh năm suốt tháng cũng không thấy anh ta được mấy lần. Phòng vẽ tranh cả năm đều được trợ lý của anh ta quản lý.
Không gian phòng vẽ tranh rất lớn, ngoại trừ Tống Chi Hòa ở ngoài hầu như không có người nào thường hay đến thăm, cũng không biết đến cùng có kiếm được tiền hay không. Bất quá Tống Chi Hòa cũng không để ý lắm, cậu thích yên tĩnh.
Ngày gặp lại đó Tống Chi Hòa ở trong phòng vẽ dùng bút chì kí họa thân ảnh đã vẽ vô số lần, tới lúc muốn thu dọn đồ đạc rời đi, một thiếu niên bên cạnh cậu lại đứng lên trước.
Bởi vì lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, mà Tống Chi Hòa cũng sẵn tư thế muốn rời đi, thiếu niên kia tự nhiên phát ra âm thanh: “Ối, anh sao lại tới?”
Tống Chi Hòa không có ý định quay đầu lại, mãi đến tận khi nghe được sau có người hồi đáp: “Tiện đường tới đón em. Chút nữa theo anh tham gia một buổi hẹn.”
Thanh âm kia quá từ tính, là âm thanh cả ngày lẫn đêm Tống Chi Hòa đều muốn thưởng thức kia.
Tay đang thu dọn bút của Tống Chi Hòa trong phút chốc không cách nào nhúc nhích được.
Cậu xoay nửa người, dùng dư quang liếc thấy thiếu niên kia không tránh chút hiềm nghi nào mà lao vào một cái ôm, âu phục màu đen, không biết khuy măng sét trên tay áo được làm bằng chất liệu gì lại sáng lấp lánh.
Trái tim Tống Chi Hòa cơ hồ muốn từ lồng ngực treo trên cuống họng rồi nhảy ra vào.
Cuối cùng quyết định, cậu quay đầu lại, mong muốn được đền bù mà nhìn một chút khuôn mặt thâm thúy ngày nhớ đêm mong kia. Cau mày, bộ dáng không hề vui vẻ.
Cái ôm kia là của tôi. Cậu không đạo lý nghĩ, ít nhất mũ của tôi cũng chiếm chỗ rồi, sao bây giờ còn có thể để người khác ôm ấp thế được?
Ánh mắt nhìn trừng trừng không hề che giấu kia của cậu rất nhanh gây chú ý với Đàm Yến Minh.
Đàm Yến Minh đẩy thiếu niên trong ngực ra, đối mắt với Tống Chi Hòa, chân mày nhíu chặt hơn: “Cậu nhìn gì?”
Tống Chi Hòa không hề trả lời, cậu hít sâu một hơi, đứng dậy rời khỏi phòng vẽ tranh.
Cậu cảm thấy rất vui vẻ, cái vui sướng này tựa hồ muốn bay lên luôn. Nhưng cậu cũng lại thấy thương tâm, thậm chí có chút không thở nổi.
Thế giới này chính là kỳ cục như thế đấy, khi bạn ngẫu nhiên gặp được một người, hai người có thể sẽ bắt đầu những lần gặp gỡ ngẫu nhiên không hề có kế hoạch.
Lần đầu tiên ở phòng vẽ tranh, Tống Chi Hòa cứ quái dị ngày nhớ đêm mong tình nhân trong mộng.
Lần thứ hai là ở A đại, bên cạnh Đàm Yến Minh đổi thành một cô gái mặc váy xanh, Tống Chi Hòa ôm sách giả vờ lơ đãng va chạm cùng hắn, thời điểm nhặt sách lên trong chớp mắt chạm tới đầu ngón tay Đàm Yến Minh.
Lần thứ ba là ở một khách sạn lớn, Tống Chi Hòa chờ thang máy với em họ, cửa thang máy vừa mở, Đàm Yến Minh từ bên trong bước ra.
Lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu…
Không biết đến lần thứ mấy lại ngẫu nhiên trong quán bar, Đàm Yến Minh lại gặp được người đẹp kia.
Lúc này bên cạnh là một cô gái nóng bỏng xinh đẹp cao gầy tóc xoăn, hắn cùng Tống Chi Hòa ánh mắt chốc lát đan xen, sau liền tách ra, đi vào phòng riêng cách vách.
“Chi Hòa, đây là bạn trai anh Đàm Chấn.” Ông chủ phòng vẽ tranh có gương mặt trẻ con giới thiệu bạn trai anh ta với Tống Chi Hòa, sau đó tới những người khác trong phòng.
Rồi xoay sang nói với Đàm Chấn: “Đây là Tống Chi Hòa em có nói qua với anh, nhóc ấy vẽ ở phòng tranh của em lâu lắm rồi.”
Đàm Chấn tự nhiên nói với cậu cảm ơn.
Tống Chi Hòa đợi một chốc, mượn cớ hút thuốc đi ra bên ngoài. Cậu không hút thuốc, chỉ là muốn yên tĩnh lại. Vừa nghĩ đến nhìn thấy Đàm Yến Minh chỉ cách mỗi một bức tường, trong lòng cậu liền cảm thấy như có thứ gì thiêu đốt.
Cậu đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc tới bên ngoài phòng riêng, vẫn chưa đi vào. Lẳng lặng tựa trên lan can tầng hai, mãi tới tận khi phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tống Chi Hòa quay đầu nhìn thấy người mình đang suy nghĩ trong lòng xuất hiện ở trước mặt, chỉ một mình, bên cạnh không có cô gái cao gầy lúc nãy.
“Nhiều người khác nhau như vậy.” Miệng giống như không chịu sự khống chế, Tống Chi Hòa có chút xúc động nói, “Anh mỗi người đều có thể biết tên sao?”
Đàm Yến Minh dừng lại một chút, trả lời cái người xa lạ đã gặp nhau rất nhiều lần này: “Không nhớ rõ lắm, cũng không biết.”
Tống Chi Hòa lại hỏi: “Anh bao dưỡng họ à, hay là dùng tiền mua một lần phục vụ.”
Đàm Yến Minh đi tới bên cạnh cậu, lấy ra điếu thuốc.
“Để ý chứ?” Hắn nói.
Tống Chi Hòa lắc lắc đầu.
Đàm Yến Minh đốt điếu thuốc hút một hơi, lại nhả khói ra.
“Có cả.” Đàm Yến Minh nói, “Thế nào cũng có.”
Tống Chi Hòa bình tĩnh gật đầu, vừa nhìn về phía Đàm Yến Minh. Cậu cảm thấy dũng khí trong lòng đang nổi bong bóng, giống như đồ uống có ga bắt đầu dâng lên dày đặc tới muốn nổ tung.
Tống Chi Hòa đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt và khóe miệng đều cong cong, lún đồng tiền bên mép xoáy vào nhàn nhạt.
“Anh có muốn bao dưỡng em không? Cậu nói, “Em rất sạch sẽ.”
Về phần tại sao là bao dưỡng mà không phải đơn giản là bạn tình, Tống Chi Hòa lúc đưa ra đề nghị cũng không ngẫm nghĩ nhiều. Cậu chỉ đang nghĩ biện pháp lâu dài để giữ Đàm Yến Minh bên mình, kế hoạch cũng chỉ mới tính có tới đó thôi.
“Cậu rất thiếu tiền?” Đàm Yến Minh hơi bất ngờ, còn có chút nghi ngờ.
Bởi vì Tống Chi Hòa thoạt nhìn là bộ dáng thật sự không cần thiết làm những chuyện như này, cậu đẹp đẽ, khí chất ôn hòa, quần áo đơn giản nhưng rất tinh xảo. Hắn không biết tại sao Tống Chi Hòa lại đưa ra yêu cầu này.
“Không biết.” Tống Chi Hòa rút điếu thuốc từ trong miệng hắn ra, để ở đầu ngón tay nhìn phút chốc, “Cái đó cũng không đáng nói.”
Đàm Yến Minh tỉ mỉ nhìn cậu.
Không thể phủ nhận, Tống Chi Hòa so sánh với những người khác xuất sắc hơn rất nhiều, hơn nữa bên cạnh mình cứ luân phiên thay đổi người mới khiến hắn không cảm thấy kiên nhẫn lắm.
Nhưng có hay không đồng ý với ước muốn này, Đàm Yến Minh có chút do dự.
Tống Chi Hòa lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nói: “Chuyện bao dưỡng em một lời là đủ rồi, nếu anh có những người khác em sẽ rời đi.”
Đàm Yến Minh nở nụ cười, hắn nói: “Được.”
Bọn họ vẫn không biết tên họ đối phương là gì, ánh mắt lại quấn quýt lấy nhau. Đàm Yến Minh nhìn thấy cậu dùng ngón tay trắng ngọc đem điếu thuốc vẫn đang cháy kia đưa lên môi, nhìn làn khói ấy được một khuôn miệng trông mềm mại ngọt ngào khác ngậm vào.
Tống Chi Hòa hút một hơi nhưng không nuốt xuống. Đàm Yến Minh vì vậy lại gần.
Bọn họ bên trong khói thuốc lần đầu tiên hôn nhau.