Sakura, Nắm Tay Tôi

Chương 16: Món trứng cà chua của em... có mùi vị của mẹ nấu




Sau một tuần anh chàng bệnh nhân cứng đầu bị cô bác sĩ tóc hồng “ép” nằm dưỡng bệnh ở bệnh viện.....

- Hn... Sakura, em không cần làm thế. Anh ổn mà, em về đi.

- KHÔNG!!!!! Cô kunoichi tóc hồng quay ngoắt lại lườm nhẹ anh.

Anh chưa khoẻ và không được hoạt động mạnh. Em cá là nhà anh lâu rồi chưa có người quét dọn và tối nay anh sẽ ăn mì gói phải không???

-hn....

- Để em chăm sóc cho Sasuke-kun được chứ? Đôi mắt lục bảo tinh nghịch quay lại nhìn anh, đôi môi bé nhỏ khẽ phụng phịu như đang thuyết phục anh ( trúng mè nheo chi thuật của Chuỵ Đào a Sặc chỉ có chết =))))

Hm.... Và dĩ nhiên đôi mắt đen dù có lạnh lùng thế nào thì cũng chẳng thể nào từ chối được người con gái mà khiến trái tim anh - một tộc nhân Uchiha phải đập loạn nhịp cả.

-hn.. e vẫn luôn là một cô gái rắc rối Sakura. Chàng trai tóc đen khẽ mỉm cười gật đầu trong đôi mắt sáng long lanh của cô Kunoichi

.

.

.

Đứng trước mặt Sakura là căn nhà rộng lớn có in hình gia huy Uchiha trước cổng. Có đôi lần cô vô thức đi qua nhà anh nhưng chưa bao giờ bước vào... “Tai nạn” say rượu lần trước khiến cô chẳng có tâm trí đâu mà quan sát ngôi nhà..

.

.

.

Cánh cửa gỗ mở ra...

Là một khuôn viên thật rộng lớn...

Là một căn nhà tuyệt đẹp với kiến trúc cổ xưa...

Nhưng có thứ gì đó khiến Sakura cảm thấy nơi đây thật lạnh lẽo, phảng phất sự cô đơn đâu đó giống như trong ánh mắt của người con trai cô yêu.

-”Em đứng ngây ra đó làm gì?”

Câu hỏi của Sasuke khiến cô kunoichi tóc hồng giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu.

”Anh đã nói rồi là anh ổn, nếu em thấy ngại... Em có thể về” Giọng nói chàng trai tóc đen trầm xuống.

Mái tóc hồng tiến ra ngoài hiên cửa sổ...

”Xoạch!”

Tấm rèm cửa được kéo mạnh ra...

Ánh sáng từ khu vườn tràn ngập khắp các căn phòng. Cô kunoichi quay lại nhìn anh:

-” Bây giờ thì nơi này ổn hơn một chút rồi phải không anh?”

Những tia nắng như làm căn phòng tràn ngập ánh sáng. Những đồ vật khi xưa dần hiện hữu rõ hơn như những kí ức thời thơ ấu của anh...

Có lẽ từ cái ngày mà Itachi bỏ đi... Gia tộc anh nhuốm màu đỏ của máu... Chưa bao giờ anh mở những tấm rèm đó ... Nhưng giờ đây, cô gái ấy lại mở nó ra một lần nữa, đem ánh sáng đến cho căn phòng và cả cho trái tim anh...

” Sasuke-kun, Anh mau vào phòng nghỉ ngơi đi, dọn dẹp nơi này và nấu ăn cứ để em lo!” Nói rồi cô kunoichi nhanh chóng buộc gọn những lọn tóc dài của mình lên, để lộ ra làn da trắng hồng ở cổ và cả những nét thanh tú trên gương mặt cô.