Tinh thần sụp đổ trong nháy mắt, mái tóc của Bách Lý Hàn rối bù, hai mắt đỏ quạch, giống như sắp phát điên.
Hắn đưa tay gắt gao ôm lấy thân thể Lưu Sương đang bị hàn độc giày vò hành hạ , thân thể của nàng lạnh lẽo, rất lạnh lẽo, giống như một khối hàn băng. Thân thể của nàng nhu nhược yếu mềm, không ngừng run rẩy , như lá vàng trong gió mùa thu.
Hắn cởi ngoại bào, ôm tấm thân lạnh lẽo của nàng vào trong lòng, thật chặt, như muốn nàng nhập vào trong cơ thể hắn. Hắn cố gắng sưởi ấm cho nàng. Tay hắn nắm tay nàng, đè lên huyệt hổ khẩu, truyền chân khí vào cơ thể nàng.
Hắn điên cuồng rít gào bên tai nàng , thần sắc điên cuồng mà lại giống như hàn băng nghìn năm ngưng kết, đáy lòng trào lên sự bi thương, như sóng không ngừng xô bờ, vẻ mặt điên cuồng hối hận.
"Nếu nàng dám chết, có phải đến âm tào địa phủ ta cũng bắt nàng trở về!" Hắn không cam lòng dữ tợn gằn từng tiếng bên tai nàng.
Giờ khắc này, hắn rốt cục cũng hiểu, hắn không thể đánh mất nàng, không thể sống mà không có nàng!
Nàng uống thuốc độc hắn đưa, nhưng mà hắn trúng độc còn nặng hơn nàng.
Nàng chính là độc dược mà hắn trúng, khi hắn chưa hề nhận biết, đã vô thanh vô tức đi vào máu hắn, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, chiếm cứ trái tim hắn. Làm cho trái tim hắn trầm luân, mất đi khả năng tự kềm chế.
Tình cảm đã đè nén trong một thời gian dài, khi được giải thoát, thì bất ngờ mạnh mẽ như nước lũ, mãnh liệt mênh mông. Giờ khắc này, hắn nguyện chịu mọi đau đớn thay nàng, nhưng mà, trừ việc trơ mắt nhìn nàng chịu khổ, hắn lại chẳng thể làm được cái gì.
Chân khí của hắn chạy trong cơ thể Lưu Sương, hắn cảm giác được nàng run rẩy, quá tốt, nàng còn có thể run rẩy, nàng còn có thể run rẩy.
Nhưng mà, nàng cứ run rẩy không ngừng, nghĩ đến tất cả đều nhờ công lao của hắn , trái tim như bị ngàn vạn lưỡi kiếm lăng trì.
Lúc này Lưu Sương chỉ muốn ngủ, nàng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, kể cả những lần hàn độc phát tác trước kia, cũng chưa từng đến nông nỗi này . Nàng nhắm mắt lại, thậm chí cảm thấy thân thể trôi bềnh bồng.
Nhưng mà có một thanh âm khàn khàn không ngừng rít gào bên tai nàng , điên cuồng gào thét, nhắc nhở , nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở .
Hình như muốn nói, nàng đừng mơ tưởng rời đi, ta vẫn chưa đồng ý cho nàng rời đi, có phải đến âm tào địa phủ ta cũng phải bắt nàng trở về .
Dần dần, thanh âm của hắn từ uy hiếp rít gào chuyển sang khóc lóc cầu khẩn. Có những giọt nước như mưa rơi xuống mặt nàng, nóng bỏng, làm trái tim nàng khẽ run lên.
Một cơn đau kết thúc, Lưu Sương chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt, tiều tụy đau đớn, đúng là gương mặt của Bách Lý Hàn .
Tại sao hắn lại ở đây? Đáng lẽ hắn đang phải chầu trực bên Đại Mi Vũ chứ, đôi mắt hắn hình như còn vương lệ, hắn không muốn nàng chết sao?
Lưu Sương cười khổ lắc đầu, lạnh nhạt nghiêng mặt. Lúc này, nàng đã đau đớn đến mức chẳng còn chút sức lực nào, căn bản là không có khí lực giãy ra khỏi cái ôm của hắn. Nàng chỉ có thể dùng thái độ hờ hững xa cách để đối đãi hắn.
Nàng không biết rằng, sự hờ hững xa cách này so với thiên ngôn vạn ngữ trách cứ còn khiến hắn thấy khó sống hơn.
Bách Lý Hàn chỉ cảm thấy trái tim đau đến không thở được.
Một cơn đau lại xuất hiện, Lưu Sương bất lực run rẩy .
Trái tim Bách Lý Hàn nhói đau, hắn đột nhiên duỗi tay ra trước mặt Lưu Sương , dịu dàng nói: "Sương nhi, nàng cắn ta đi. Nàng đau thế nào, ta sẽ cùng chịu với nàng!"
Lưu Sương đang bị đau đớn hành hạ , mơ hồ nghe thấy lời Bách Lý Hàn nói. Khi cơn đau nữa kéo đến, nàng há mồm hung hăng cắn mạnh vào cánh tay hắn. Càng đau nàng càng cắn mạnh hơn.
Nàng hận hắn!
Hận hắn hại hài tử của nàng!
Trong miệng tràn ngập vị ngọt tanh của máu, nhưng mà nàng không để ý, chỉ dùng hết sức lực để cắn. Máu tươi đỏ sẫm rỉ xuống theo khóe môi, mồ hôi lạnh chảy trên gương mặt, tuôn xuống.
Bách Lý Hàn nhăn mặt nhíu mày , cũng không nhúc nhích, cho dù Lưu Sương cắn hắn, cho dù hắn cảm thấy đau đớn, nhưng mà nỗi đau thể xác này chẳng bằng một phần vạn nỗi đau tinh thần. Tay kia của hắn, ôm chặt thắt lưng nàng, gắt gao dây dưa .
Khinh Y và Tiêm Y đứng một bên, xem đến choáng váng. thần trí Vương phi lúc này vô cùng mơ hồ, nàng cắn Vương gia đến chảy máu. Nhưng mà, Vương gia chỉ khẽ cau mày, hoàn toàn không phát giác. Chẳng lẽ, thương tâm sẽ làm con người mất đi cảm giác đau đớn sao?
Bọn họ nhìn thấy trong mắt Vương gia sự mất mát thê lương , thấy được trái tim hắn tan nát thành từng mảnh nhỏ. Hắn hôm nay, rõ ràng đã là đau đến mức sống không bằng chết. Bọn họ không hiểu, Vương gia và Vương phi, rõ ràng là yêu người kia sâu sắc, vì sao lại trở thành tình trạng này.
Chuyện đến nông nỗi này, chắc phải có uẩn khúc nào đó, nếu không làm sao tự nhiên đả thương người khác được?
Bên ngoài có tiếng chân dồn dập lao đến, Trương Tá ở ngoài cửa bẩm báo nói: "Vương gia, Đoạn ngự y đã đén."
Ánh mắt mờ mịt của Bách Lý Hàn trong nháy mắt trở nên rõ ràng, hắn trầm giọng nói: "Thỉnh hắn đi vào!"
Cửa phòng bị đẩy ra, một lam y nam tử chậm rãi đi đến, áo xanh như bầu trời không mây, gương mặt tuấn mỹ tao nhã thần sắc thản nhiên , nhưng đến khi nhìn thấy Bách Lý Hàn và Lưu Sương, vẻ mặt của hắn trở nên đờ đẫn.
Đoạn Khinh Ngân lúc này, thực sự khiếp sợ ! Cho dù là người nào chứng kiến cảnh này, cũng không thể không khiếp sợ!
Dưới ánh nến thê lương vàng vọt, một bạch y nam tử ôm chặt một nữ tử, ngồi trên giường. Nữ tử hung hăng cắn cổ tay nam tử , ánh mắt thê lương, khóe môi rỉ máu. Tay kia của nam tử, vẫn dịu dàng vuốt mái tóc dài đen bóng của nữ tử, hắn chậm rãi gỡ hết những chỗ tóc rối, ánh mắt nam tử đau khổ nhưng lại nhu tình đến cực điểm , quấn quít lấy gương mặt nữ tử.
Nếu như không có khóe môi rỉ máu của nữ tử, không có những vết máu loang lổ trên áo nam tử, thì cảnh này rất đẹp ! Đẹp đến thê lương!
Trái tim Đoạn Khinh Ngân khẽ run lên, hắn cảm thấy rõ ràng tình cảm của hai người bọn họ.
Nếu không có yêu, làm sao có hận, Sương Nhi cắn nhẫn tâm thế, càng chứng minh nàng hận hắn rất nhiều, đồng thời cũng chứng minh nàng yêu hắn rất nhiều.
Hắn cảm thấy rõ ràng có một lời thở than từ đáy lòng, cảm thấy sự ghen tuông dâng lên trong tim.
Rốt cuộc đã xẩy ra cái gì, chẳng lẽ không đúng theo ước hẹn, Sương nhi giả vờ hàn độc phát tác, hắn đến chữa cho nàng? Mới vừa rồi hắn còn buồn bực vì Sương Nhi lại gọi đến hắn trước một ngày, theo những gì trước mắt nhìn thấy, hoàn toàn là sự thật.
Chẳng lẽ, hàn độc trong người Sương Nhi thực sự phát tác?
Nghĩ đến điều này, trái tim hắn run rẩy, tình trạng thê thảm của Lưu Sương lúc này làm trái tim hắn lo lắng muốn ngừng đập, nhưng mà, hắn cật lực ẩn nhẫn . Hắn biết, giờ phút này thân phận của hắn là gì!
Hắn chậm rãi đi tới, nói nhẹ nhàng rõ ràng: "Trữ Vương, xin hỏi, Vương phi làm sao vậy?"
Bách Lý Hàn có chút mờ mịt ngẩng đầu, hình như lúc này mới nhìn thấy người đàn ông này, mới phát hiện lam y công tư tiêu sái này là ngự y.
Như chết đuối vớ được cọc, hắn bắt lấy cổ tay Đoạn Khinh Ngân , trầm giọng nói: "Hàn độc trong người nàng phát tác, đồng thời sẩy thai. Ngươi nhất định phải cứu nàng! Nhất định phải cứu nàng!" Hắn tăng thêm ngữ khí.
Hắn nói làm Đoạn Khinh Ngân lảo đảo lui lại mấy bước, một lúc lâu mới trấn tĩnh tâm thần, thản nhiên nói: "Hàn độc cộng thêm sẩy thai, bệnh tình rất nghiêm trọng, thỉnh ngài buông nàng ra, ta sẽ châm cứu cho nàng, nói xong điểm vào một huyệt của Lưu Sương, Lưu Sương liền nhả tay Bách Lý Hàn ra.
Dưới ánh nến, một dấu răng hiện ra trước mắt mọi người, rất sâu, máu tươi chảy xuôi, hình như còn thấy xương trắng lấp ló.
Đoạn Khinh Ngân nhẹ nhàng cau mày nói: "Thỉnh Vương gia ra phòng ngoài chờ, nhân tiện băng vết thương lại, vi thần muốn châm cứu nên thứ cho vi thần nói thẳng, tình huống lúc này, Vương gia ở đây chỉ càng thêm bất lợi, nếu Vương phi nhìn thấy Vương gia kích động, không chỉ bất lợi cho việc châm cứu, còn có thể làm Vương phi lâm vào nguy hiểm. Đến lúc đó, vi thần cũng đành bó tay chịu trói." Đoạn Khinh Ngân thản nhiên nói, sau đó bắt đầu chẩn mạch cho Lưu Sương.
Bách Lý Hàn bất đắc dĩ phải buông Lưu Sương, quay đầu nhìn Đoạn Khinh Ngân, gương mặt trắng bệch , con ngươi đen thâm thúy u ám, hắn trầm giọng mở miệng nói: "Ngươi nhất định phải cứu sống nàng, nếu không bổn vương sẽ đem ngươi bồi táng!" Nói xong, hắn đành bất đắc dĩ đi ra ngoài. Hắn biết Lưu Sương đang rất hận hắn , nếu nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ kích động. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể rời đi.
Tiêm Y theo sát sau hắn, theo hắn đi ra ngoài.
Bách Lý Hàn vừa đi khuất, vẻ mặt bình tĩnh của Đoạn Khinh Ngân lập tức vỡ tan tành.
Hắn đau đớn nhìn Lưu Sương, nàng như lá vàng bị gió cuốn đi, khóe môi còn đầm đìa máu tươi, làm trái tim hắn suýt ngừng đập. Hắn móc từ ống tay áo ra một khăn gấm, dịu dàng lau vết máu bên môi Lưu Sương. Càng lau, lòng hắn càng đau đớn, là tại hắn đã tới quá chậm!
Mới vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy ý tứ trong ánh mắt Bách Lý Hàn, thấy được tình cảm Bách Lý Hàn dành cho Sương Nhi, nhưng mà vì sao, Bách Lý Hàn phải làm nàng tổn thương đến mức này. Cho dù Bách Lý Hàn có chân tâm thật ý yêu Sương Nhi , hắn cũng không thể bỏ qua cho Bách Lý Hàn. Bởi vì người Bách Lý Hàn tổn thương là Sương Nhi, Đoạn Khinh Ngân âm thầm phát thệ, nguyện sẽ dành cả đời này để bảo vệ Sương Nhi.
Nếu như, hắn có thể tới sớm một bước, nàng sẽ không phải chịu những khổ đau này. Áy náy cùng đau lòng đầy ắp trong lồng ngực, hắn thu hồi khăn gấm, lấy từ trong túi thuốc ra một viên thuốc, đưa vào trong miệng Lưu Sương.
Khinh Y đứng một bên nhẹ giọng hỏi: "Đoạn ngự y, không phải ngài muốn châm cứu sao?"
Đoạn Khinh Ngân quay đầu lãnh đạm cười nói: "n, đây là thuốc giúp ngừng đau, ăn vào mới có thể châm cứu ! Nếu không Vương phi sẽ không chịu nổi."
Khinh Y giống như tin mà không tin, nhưng vào lúc này, Đoạn Khinh Ngân rút ra một cây kim, nhẹ nhàng giương lên, kim quang lạnh lẽo lóe lên, trừ Hồng Ngẫu, bên toàn bộ thị nữ đều bị châm một mũi, ngay cả Khinh Y cũng không ngoại lệ.
Bọn họ bị đâm vào huyệt ngủ, thậm chí không có cơ hội kêu tiếng nào, ngay lập tức ngã xuống đất.
Thật sự là không ngờ, công phu của Đoạn ngự y lại cao thế, hắn là ai vậy? Trước khi hôn mê, Khinh Y chỉ có thể nghĩ đến đấy.
Viên thuốc vừa vào miệng, mang theo một luồng gió mát vào yết hầu Lưu Sương. Viên thuốc ấm áp như lửa, tan ra trong cơ thể nàng, một cảm giác ấm áp từ từ lan ra, Lưu Sương bỗng nhiên phát hiện thân thể ấm lên. Đau đớn cũng dần dần biến mất, Lưu Sương chậm rãi mở mắt.
Trước mắt có một vầng sáng chập chờn, một gương mặt nàng vốn rất quen thuộc dần dần hiện lên rõ ràng. Là gương mặt tuấn mỹ tao nhã của sư huynh, ánh mắt hắn tràn ngập sự yêu thương sủng ái, bên môi hắn, hiện lên nụ cười quen thuộc.
Bàn tay to lớn của Đoạn Khinh Ngân , nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Lưu Sương . Lưu Sương cảm thấy như ngón tay hắn đang lướt qua trái tim mình, rất dịu dàng êm ái. Hắn dùng giọng nói yêu thương sủng ái nhất thế gian này nói: "Sương nhi, sư huynh mang muội rời đi, được không?"
Lời nói dịu dàng đó, giống như những lời nàng vẫn nghe khi còn thơ bé. Từ khi nàng trưởng thành, hắn rất ít khi nói với nàng bằng giọng yêu thương sủng ái ấy.
Lưu Sương hai mắt đẫm lệ, mơ hồ gật đầu.
Đau lòng, ái thệ, lúc này, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này, vĩnh viễn rời khỏi nơi này.
Phòng ngoài, Bách Lý Hàn chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, trên cổ tay, máu vẫn nhỏ từng giọt từng giọt, rơi trên mặt đất, như những đóa hoa màu máu.
Tiêm Y lo lắng đứng sau Bách Lý Hàn, cầm bình thuốc trị thương nói: "Vương gia, dùng chút thuốc trị thương đi, nếu không, vết thương sẽ sưng mủ ."
"Câm miệng!" Bách Lý Hàn quát lên.
Vết thương này, sơ với Sương Nhi, có tính là gì chứ?
Chờ đợi khiến hắn sốt ruột , nhất là chờ đợi lúc này.
Trái tim hắn, như lơ lửng trong không khí, tung bay phiêu hốt, không thể cố định. Vừa giống như bị đặt lên chảo nóng, một lần rồi lại một lần, lo âu cùng lo lắng, không lời nào diễn tả được .
Hắn rất muốn đi vào nhìn Sương Nhi được châm cứu thế nào, nhưng mà, hắn sợ sự xuất hiện của chính mình sẽ hại Lưu Sương.
"Tiêm Y, bao lâu rồi?" Hắn hỏi mà tâm phiền ý loạn .
"Đã nửa canh giờ rồi!" Tiêm Y nhẹ giọng bẩm báo nói.
"Ngươi vào xem thế nào đi!" Trái tim Bách Lý Hàn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nửa canh giờ rồi, theo lý thuyết, phải châm cứu xong rồi chứ. Không thể, không thể xẩy ra chuyện ngoài ý muốn được!
Tiêm Y theo lời hắn đẩy cửa đi vào phòng trong.
Dưới ánh nến sáng tỏ, phòng trong vô cùng yên tĩnh và thê lương. Trên giường không một bóng người, chẳng thấy Vương phi và lam y công tử đâu.
"Khinh Y, xảy ra chuyện gì?" Tiêm Y hoảng sợ hét lên.
Bách Lý Hàn nghe được Tiêm Y hét lên, trái tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực, hắn lảo đảo xông vào phòng trong, nhưng chẳng còn bóng dáng người con gái hắn yêu. Mấy thị nữ nằm ngất ngổn ngang trên sàn.
Cửa sổ mở ra , hắn xoay người phi thân từ cửa sổ ra ngoài, chỉ thấy rừng trúc đu đưa đón gió.
Thân trúc chập chờn, cùng bóng đêm, yên lặng đến dọa người.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vnNhưng mà, trái tim hắn, từ nay về sau, sẽ chẳng còn lặng yên được nữa.
Nàng đã không còn bên hắn!
Mất mát cùng tuyệt vọng như muôn ngàn mũi kim hung hăng đâm thẳng vào tim hắn, đau đến tận xương tủy. Tay hắn nắm chặt lại , các đốt ngón tay tái nhợt, lòng bàn tay có mồ hôi chậm rãi chảy ra.
Hắn đột nhiên hung hăng bẻ một cây trúc, một tiếng răng rắc giòn giã vang lên, vang dội trong đêm tĩnh lặng.
Đoạn Khinh Ngân!
Hắn rốt cuộc là ai? Không coi Bách Lý Hàn này ra cái gì, ngang nhiên cướp người.
Người như vậy, trên đời liệu có mấy kẻ.
Hắn là ai vậy? Vì sao chưa bao giờ nghe đến tên hắn.
"Vương gia, có tin tức của Đoạn Khinh Ngân rồi!" Lý Hữu đột nhiên vội vã đi vào, trầm giọng bẩm báo. Mấy ngày trước, Vương gia phái bọn họ đi tra xét thân phận của Đoạn Khinh Ngân , không ngờ, đến hôm nay mới có tin tức.
"Nói!" Bách Lý Hàn lạnh lẽo nói, gương mặt tuấn mỹ chuyển lạnh như băng.
Nghe xong Lý Hữu bẩm báo, con mắt Bách Lý Hàn hiện lên sự đùa cợt.
Đúng là hắn! Bảo tại sao võ công lại cao như vậy, đúng là hắn!
Đoạn Khinh Ngân! Đông Phương Lưu Quang!
Hắn híp mắt ghi nhớ cái tên này.
Đông Phương Lưu Quang được lắm, dĩ nhiên chạy đến Nguyệt Quốc cướp Vương phi của bổn vương.
"Truyền lệnh cho thống lĩnh cấm vệ quân của kinh thành là Mạc Ngữ, phong tỏa bốn cổng của kinh thành, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành." Sau đó lại trầm giọng nói : "Chuẩn bị ngựa!"