Lưu Sương đột nhiên cả kinh, cuống quít rụt tay về, thản nhiên nói: "Thượng Y thật sự không có việc gì, tạ ơn điện hạ quan tâm."
Cảm giác mịn màng mềm mại vẫn như còn đó, mà cổ tay cũng đã rút trở về.
Tay Đoạn Khinh Ngân cứng đờ trong không trung một lúc lâu, hắn sững sờ như bị sét đánh trúng. Ở sâu trong nội tâm, từng cơn sóng mãnh liệt trào dâng.
Hàn độc!
Mặc dù chỉ có thể chẩn mạch trong thời gian một cái nháy mắt, hắn đã chẩn ra Kỷ Thượng Y này trúng hàn độc.
Nếu như Thượng Y không rút tay nhanh thế, hắn đã có thể chẩn ra hàn độc này có giống của hàn độc của Sương Nhi không.
Nhưng chỉ cần chẩn ra hàn độc cũng đủ rồi.
Hoài nghi như dây thường xuân , bò lan, chẳng lẽ, hắn là Sương Nhi?
Mặc dù, hắn đã tận mắt nhìn Sương Nhi ngã xuống vách núi, nhưng vẫn chưa tìm thấy thi thể của Sương Nhi, hắn thường xuyên tự gạt mình là Sương Nhi chưa chết. Trong từng giấc mộng hằng đêm, hắn ảo tưởng có một ngày, Sương Nhi đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn bằng xương bằng thịt.
Hôm nay, kẻ đang sống sờ sờ trước mắt hắn là Sương Nhi sao? Nếu là Sương Nhi, tại sao nàng lại thành cháu của Kỷ Bách Thảo?
Như có một tia nắng, nhẹ nhàng và trắng trong, xuyên qua bóng đêm hỗn độn mờ mịt, Đoạn Khinh Ngân mừng như điên nhìn thiếu niên trước mắt.
Quần áo màu xám, sắc mặt đen vàng, ngũ quan nhạt nhòa bình thường. Ngoại hình này quả thật không phải Sương Nhi, nhưng hắn biết Sương Nhi có biết dịch dung, bởi vì từ khi còn nhỏ Sương Nhi đã lên núi hái thuốc, tự học cách dịch dung, có đôi khi ngay cả hắn cũng không thể nhận ra.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt của Lưu Sương, nhưng hắn có chút thất vọng. Đôi mắt này không giống đôi mắt trong suốt của Sương Nhi, đáy mắt phủ một tầng sương mù mỏng. Hơn nữa, nhãn thần lạnh nhạt xa cách, không phải nhãn thần của Sương Nhi của hắn.
Rốt cuộc tên này là Sương Nhi, hay là Kỷ Thượng Y – cháu Kỷ Bách Thảo?
Trong lòng Đoạn Khinh Ngân đột nhiên có một tia khiếp đảm, hắn không dám đi xác nhận sự thật. Hắn sợ hãi, vạn nhất không phải Sương Nhi, tia hy vọng mong manh vừa xuất hiện cũng tan biến, hắn sẽ lại một lần nữa rơi vào bóng tối vô tận.
Hắn gật đầu một cách cứng ngắc , thản nhiên cười nói: "Nếu đã không thoải mái, vậy nghỉ ngơi cho tốt đi!" Nói xong, đột nhiên xoay người đi ra ngoài, tiếng bước chân cũng trở nên lăng loạn.
Lẳng lặng đứng cạnh lều, hắn không đi ngay, mà nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dài một tiếng!
Hắn vẫn còn hoài nghi!
Nếu như nàng thật sự là Sương Nhi, vậy thì nam nhân mang mặt nạ đứng cạnh nàng, hắn là ai? Khi nãy tâm tư rối bời, hắn không chú ý đến nam nhân đó, lúc này nghĩ đến, nam nhân đó không phải một kẻ tầm thường, mặc dù tên đó cật lực duy trì sự bình thản.
Đoạn Khinh Ngân suy nghĩ một lúc lâu, nhẹ nhàng ra dấu, dược xoa và dược sừ ẩn trong một góc bí mật lặng lẽ đi ra.
"Dược xoa, ngươi phái mấy ám vệ âm thầm bảo vệ người trong trướng này, hơn nữa, tìm cơ hội tra xem kẻ mang mặt nạ là ai." Đoạn Khinh Ngân thản nhiên ra lệnh. Nếu thật là Sương Nhi, hắn tuyệt không để cho nàng gặp chút nguy hiểm nào.
Dược xoa không hiểu tại sao Đoạn Khinh Ngân lại ra lệnh như vậy, nhưng hắn biết chủ nhân có nguyên do mới làm vậy, thế nên không hỏi nhiều.
"Dược sừ, ngươi đi Song Hà Trấn một chuyến, bí mật tìm hiểu về Kỷ Thượng Y."
Dược sừ gật đầu, lập tức xuất phát.
Đoạn Khinh Ngân đạp lên ánh trăng chậm rãi rời đi, thân ảnh đơn độc cô tịch trong đêm.
Trong trướng ánh nến chập chờn, Lưu Sương như bị hòa tan, ngã xuống giường, trong lòng trào lên vô số tư vị phức tạp.
May mắn nàng đã nhanh tay, nếu không, với y thuật của sư huynh, nhất định có thể từ việc chẩn mạch mà biết nàng là một nữ tử. Nhưng dù cho nàng có nhanh tay rút lại, nàng vẫn có thể khẳng định, hắn đã hoài nghi.
Lúc này, phải làm như thế nào đây?
Nàng có phải ra khỏi quân đội không?
Bách Lý Hàn đứng bên cạnh Lưu Sương, nhìn bộ dạng giãy dụa mâu thuẫn của Lưu Sương, trái tim cũng trào lên hỗn hợp chua ngọt đắng cay. Hắn không rõ, rốt cuộc là vì sao, làm cho Lưu Sương đau đớn như thế
Nhìn nàng thống khổ, trong lòng hắn càng thống khổ hơn, nhưng hắn lại chẳng thể giúp nàng bất cứ điều gì.
Hắn mơ hồ cảm thấy, chuyện này có liên quan tới Đoạn Khinh Ngân, Đoạn Khinh Ngân lại làm cho Sương Nhi quan tâm như vậy, điều này làm trong lòng hắn càng thêm thống khổ.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Sương, đưa tay ra nhẹ nhàng an ủi vuốt ve vai nàng.
"Khóc đi!" Trong bóng tối , hắn nói cực kỳ ôn nhu.
Lưu Sương nghe vậy, nước mắt từ từ tuôn xuống hai gò má, ghé đầu vào vai hắn, khóc hết những đau đớn tích tụ trong lòng. Ngay cả sư huynh yêu thương nàng nhất cũng gạt nàng, bảo nàng làm sao không thương tâm cho được.
Bách Lý Hàn để Lưu Sương tựa vào vai mình, cảm nhận nước mắt nàng chảy ướt bờ vai hắn, cảm nhận được nàng nghẹn ngào run rẩy. Hắn vỗ nhẹ nhẹ lên vai nàng, trong lòng cũng chua xót khó tả.
Lưu Sương khóc xong, cảm giác dễ chịu hơn một chút, nàng vẫn chưa từng khóc trước mặt người nào khác ngoài sư huynh, có chút xấu hổ, nàng lau lau nước mắt, nói: "A Thiện, ta thật không tốt, làm ướt hết vai áo ngươi rồi!"
Đến khi ngẩng đầu nhìn, đã thấy đôi mắt của A Thiện phát sáng lóng lánh, ánh mắt phức tạp, không giống như lần đầu gặp hắn, trong suốt thuần túy.
A Thiện!
Nghi ngờ trong lòng Lưu Sương sinh sôi như cỏ dại, nhưng nàng không biểu hiện ra mặt.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn………………………………………… ……..
Những ngày tiếp theo trôi qua trong yên tĩnh. Nguyên nhân là Mộ Dã bị thương , mấy ngày nay một mực không phát động công kích.
Nhưng lúc này lại là lúc y trướng bận nhất, trận chiến vừa rồi quá thảm liệt, địa binh bị thương rất nhiều. Ngày nào Lưu Sương cũng bận rộn trong y trướng, có lẽ chỉ có cứu người, mới có thể giảm bớt mâu thuẫn trong lòng nàng.
Ánh tà dương chiếu lên mặt nước Thao Hà, tạo ra vô số kim quang lóng lánh
Đoạn Khinh Ngân mặc một bộ lam y, phiêu đãng trong gió, gió thu túc sát, cỏ dại phập phồng, tay áo phất phơ.
Hắn nheo mắt nhìn bờ bên kia, Thiên Mạc Quốc đã lui quân, nhưng Đoạn Khinh Ngân biết, với tính tình của Mộ Dã, Mộ Dã tuyệt đối không dễ dàng buông tha như vậy. Không biết khi nào, bọn chúng sẽ tấn công tiếp.
Khẽ thở dài một hơi, hắn quay sang nhìn một đỉnh núi, dược sừ đột nhiên phi thân xuống từ sơn đạo.
Quỳ gối trước mặt Đoạn Khinh Ngân, dược xừ bẩm báo: "Điện hạ, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, quả thật có một Kỷ Thượng Y là cháu của Kỷ Bách Thảo. Nhưng hắn không đến quân doanh, hắn vẫn ở lại Song Hà Trấn. Thuộc hạ sợ có gì sai sót, có một buổi tối lẻn vào Kỷ phủ thăm dò, chính mắt nhìn thấy hắn."
Lặng yên, cả một vùng trở nên lặng yên, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, chỉ nhìn thấy nắng vàng nhảy múa trên lá xanh.
Nếu kẻ đó không phải Thượng Y thật, vậy nhất định kẻ đó chính là Sương Nhi.
Mấy ngày nay, Đoạn Khinh Ngân vẫn cẩn thận quan sát hắn từ một nơi bí mật, khi không còn ai khác, nhất cử nhất động của hắn rõ ràng chính là động tác của Sương Nhi , những động tác đó Đoạn Khinh Ngân đã quá quen thuộc, không thể nhận nhầm.
Hắn đã kết luận nàng chính là Sương Nhi, chỉ vì thân phận của nàng hiện giờ là cháu của Kỷ lão, hắn mới chờ, rốt cục cũng nhận được đáp án.
Sương Nhi, không chết.
Vui sướng như thủy triều lên, bao phủ lý trí của hắn. Hắn cất bước định đi đến y trướng, nhưng, đột nhiên ngừng bước.
Sương Nhi, vì sao không nhận hắn? Nàng sợ liên lụy hắn sao? Nếu chỉ là như vậy, vì sao nhãn thần của nàng lại xa cách lạnh nhạt như vậy.
Chẳng lẽ ……………..-?
Đoạn Khinh Ngân không dám nghĩ nữa, chẳng lẽ nàng đã khôi phục trí nhớ?
Mặc dù năm đó hắn cho nàng ăn Vong Ưu Thảo, làm cho nàng quên hết cơn binh biến bi thảm đó. Nhưng dù cho tác dụng Vong Ưu Thảo có mạnh, cũng có lúc mất hiệu lực, đó chính là khi nhận một sự kích thích mãnh liệt.
Chẳng lẽ chiến trường này, đã khiến Sương Nhi khôi phục trí nhớ ?
Nhắm mắt lại, cơn gió tanh mưa máu của mười năm trước lại một lần nữa tập kích hắn.
Hắn vẫn nhớ rất rõ ràng bóng hình của cô bé con lảo đảo chạy trốn trong bụi hoa sơn trà, cô độc bất lực.
Hắn vẫn nhớ rõ, cả bụi hoa sơn trà tươi sáng tiên diễm thế nào, mà cô bé con lại tái nhợt thế nào.
Hắn vẫn nhớ kỹ sự sợ hãi cùng thù hận trong đôi mắt cô bé con, đầy chặt đến thế nào.
Thù hận!
Đã nhiều năm như vậy, đây chính là nguyên nhân khiến hắn yêu Sương Nhi mà không dám nhận.
Nhưng vẫn có một ngày hắn phải đối mặt với việc đó.
Cũng tốt, Sương Nhi còn sống mà hận hắn, chung quy thì tốt hơn rất nhiều so với việc nàng thương hắn mà bỏ mạng. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Sương Nhi còn sống, hạnh phúc vui sướng mà còn sống, nàng có hận hắn cũng không sao cả.
Nhưng nàng thực sự sẽ hạnh phúc sung sướng? Đối với hắn nàng thật sự chỉ còn thù hận sao?
"Dược sừ, chúng ta đã nhiều ngày chưa luận võ, hôm nay luận võ được không!" Đoạn Khinh Ngân đột nhiên rút bảo kiếm bên hông, lưỡi kiếm rung rung, trong lúc nhất thời không ngừng phản chiếu những tia sáng lạnh ngắt .
"Thuộc hạ tòng mệnh!" Dược sừ tưởng rằng tâm tình Đoạn Khinh Ngân không tốt, muốn cùng hắn luận võ cho xả giận. Không nói hai lời, cũng rút kiếm ra.
Đoạn Khinh Ngân quát lạnh một tiếng, bảo kiếm đâm tới, lam y tung bay như khói sóng.
Khi hắn không ra tay, người bên ngoài luôn nói hắn vân đạm phong khinh, ôn nhuận như ngọc, hắn vừa ra tay, kiếm đã như lưỡi tầm sét, khiến kẻ khác lạnh thấu tâm can.
Dược sừ không dám khinh thường, dùng hết tu vi, dốc toàn lực ứng chiến.
Trong lúc nhất thời không nhìn rõ bóng người, chỉ thấy ánh nắng chiếu rọi, kiếm quang lóe ra, hai người đã đấu hơn mười chiêu.
Chợt nghe "Xích" một tiếng, là tiếng mũi kiếm đâm vào da thịt.
Mũi kiếm lấp lánh hướng xuống đất, dược sừ ngơ ngác nhìn Đoạn Khinh Ngân đang ôm vai, khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa hết nghi hoặc.
Hắn và Đoạn Khinh Ngân không phải là lần đầu tiên luận võ, mỗi một lần đều là đến mệt mới thôi, chưa từng có ai trong hai người bị thương. Dù có bị thương thì cũng là hắn, không phải điện hạ, bởi vì kiếm thuật của điện hạ hắn biết rất rõ. Căn bản là hắn không có cơ hội đâm vào điện hạ.
Mới vừa rồi, kiếm thế của điện hạ sắc bén, làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể ngẩng đầu nhận kích, hắn là vì tự bảo vệ mình mới đâm lại. Điện hạ có thể dễ dàng tránh kiếm, không biết vì sao lại không tránh.
Mà hắn, lại không thể thu kiếm lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm lạnh ngắt đâm lên vai điện hạ.
"Điện hạ! Thuộc hạ đáng chết! Thỉnh điện hạ giáng tội!" Dược sừ quỳ trên mặt đất, đau đớn cất tiếng. Nếu như biết kết quả sẽ là như thế này, hắn sẽ không đâm lại. Hắn biết rất rõ uy lựa của kiếm đó.
Sắc mặt Đoạn Khinh Ngân tái nhợt ôm vai bị thương, mỉm cười nói: "Ngươi có tội gì, ta còn muốn cám ơn kiếm này của ngươi! Đến, lại đây đỡ lấy ta! Phao tin ta ra ngoài săn thú, gặp phải quân địch phục kích, đã bị thương!"