Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 56: Gặp lại Tiêu Mặc




Tàu thuỷ cập bến, Bảo Bảo theo đoàn người xuống thuyền. Gió biển lùa vào làn tóc, xoa dịu tất cả mọi thứ, cô ngước mắt lên nền trời xanh ngọc hít một hơi thật sâu, tất cả rồi sẽ ổn. Cô đặt chân xuống nền cát lấp lánh, cô nhắm hướng đường dẫn vào giữa đảo rảo bước, bật máy ghi âm lên, nói:

"Tôi đang trên đường đến trường KNQ, ở đây gió  thổi mát rượi, tiếng sóng biển vồn vã. Xung quanh có rất nhiều dừa và cây bóng mát, dưới gốc cây có khoảng 3, 4 đứa trẻ chơi ô ăn quan; chúng rất đáng yêu. Những trò chơi ở đây đều là những trò chơi dân gian, không có trò chơi điện tử như thành phố. Tôi đi thêm vài bước vào sâu trong đảo. A, phía xa là trường KNQ. Tôi đi lại gần, hai bên đường là hai hàng cây phong cao lớn. Tôi vừa bước vào liền bắt gặp một em bé đang đọc bài..."

Cô ngồi xuống bên cạnh cô bé:

"Chào em, chị là phóng viên tạp chí G, đang học bài đúng không, cho chị hỏi em một câu nhé?"

"Vâng."

"Đối với ngôi trường mới này em có cảm nghĩ gì khi được theo học ở đây?"

"Em thấy..."

Hơn 4h chiều thì xong việc, 6h chiều nay cô phải về thành phố X. Nhưng ở trên đảo không có khách sạn nên cô cũng không biết phải đi đâu. Đang lúc đi loanh quanh không biết đi về đâu thì trông thấy một cô gái mang thai nhưng rất xinh đẹp đứng trước vườn hoa cải cuối ngõ. Cô cứ nghĩ sắp có nhà ở nhờ rồi nên chạy như bay đến chỗ cô gái kia. Ánh nắng vàng rọi lên hoa cải lốm đốm vàng tươi. Cô gái mang theo giỏ hái những bó hoa cải thật đẹp. Từng cơn gió thổi qua hoa cải bay bay đầy mộng mơ, dưới ánh nắng chiều tà lại càng thêm tươi đẹp. Ai nói vườn hoa cải chỉ đẹp vào buổi sáng, ảnh hưởng của cô gái kia chẳng phải đã nhấn mạnh đẳng cấp của loài hoa đầy hoang dã này ư?

Cô đứng bên ngoài phóng tầm mắt ra phía xa, nói lớn:

"Cô gì ơi, tôi muốn ở nhờ nhà cô được không?"

Cô gái nghe tiếng nói thân quen liền thả rơi giỏ hoa rơi xuống, quay lưng lại. Ánh nắng sáng rọi xuống, trong mắt Bảo Bảo cô gái trước mặt xinh đẹp như một thiên thần. Mặc dù thai nhi đã lớn như sự duyên dáng của cô gái kia khiến cô thoáng bất ngờ. Gió thổi nhẹ tóc cô gái bay bay, chiếc mũ rộng vành lại tôn lên phần nữ tính.

Tiêu Mặc nhận ra người trước mặt. Chắc chắn là Bảo Bảo. Cô chạy thẳng về phía Bảo Bảo, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Khoảng cách giữa hai người thu ngắn lại, Bảo Bảo chượt nhận ra người trước mặt rõ ràng là Tiêu Mặc nhưng trí óc lại không ngừng thì thầm rằng Tiêu Mặc đã chất 5 năm rồi, làm sao có chuyện cô gái trước mặt là Tiêu Mặc được đây?

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Bảo Bảo cô hơi khựng lại, huơ huơ tay trước mặt cô bạn nói:

"Bảo Bảo, không nhận ra tớ sao?"

Bảo Bảo đang ngơ ngác, không phải Tiêu Mặc đã chết ở tai nạn máy bay năm xưa rồi hay sao, không là do cô đang bị ảo giác. Cô thử nhéo mình một cái, rõ ràng là rất đau. Vậy Tiêu Mặc bằng xương bằng thịt mà cô đang nhìn thấy hoàn toàn không phải là ảo ảnh. Cô mừng rỡ ôm Tiêu Mặc vào lòng, nước mắt bao nhiêu năm trào ra, cổ họng xúc động nghẹn ứ không nói được lời nào. Tiêu Mặc cũng xúc động mà không nói được lời nào, chỉ biết vỗ vỗ lưng Bảo Bảo.

Tiêu Mặc đưa Bảo Bảo vào căn nhà ngói gần đó. Trông nhà tuy nhỏ nhưng rất rộng rãi, cô ngồi xuống ghế trong phòng khách.Tiêu Mặc đi vào trong lấy nước, từ dưới bếp đi lên, rót nước trái cây vào ly rồi nói:

"Sao cậu lại tớ đây?"

"Tớ đi thực tế để viết bài cho số báo tới. Tại sao cậu lại ở đây?"

"Chuyện rất dài..."

Tiêu Mặc chưa nói hết câu thì một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi vào.Thấy anh Bảo Bảo liền đứng dậy. Tiêu Mặc nhanh chóng giới thiệu:

"Đây là chồng tớ, tên Quách Sở Hạo."

Nói rồi cô quay sang phía anh:

"Đây là Bảo Bảo bạn em."

Anh nhìn Bảo Bảo, chìa tay ra nói:

"Chào cô."

Bảo Bảo bắt tay. Sở Hạo mang cặp sách trên tay nói:

"Cô cứ nói chuyện với Tiêu Mặc tự nhiên nhé."

Bóng Sở Hạo khuất đi, Tiêu Mặc liền rủ Bảo Bảo ra bờ biển. Hoàng hôn thấp thoáng chân trời phía tây, Bảo Bảo ngồi đung đưa chân trên bờ đê. Tiêu Mặc cũng ngồi xuống cạnh cô, mắt đăm chiêu nhìn về hướng mặt biển xanh:

"Bảo Bảo này!"

"Gì cơ?"

"Thật ra vào lúc mình bị rơi xuống biển mình cứ nghĩ mình đã chết rồi nhưng theo lời kể của Sở Hạo thì mình bị trôi dạt vào đảo này. Ngày hôm đó trời cũng đẹp như hôm nay, anh ấy nhặt được  mình trên bờ biển."

"Sao 5 năm nay cậu không về?"

Tiêu Mặc vùi chân xuống mặt cát ấm nóng, hạt cát luồn vào kẽ chân, cô nhẹ nhàng nói:

"Mình bị mất trí nhớ, gần đây khoảng một tháng mình đã hồi phục trí nhớ. May quá nếu không lúc này làm sao tớ nhận ra cậu."

“Thật là may quá. Vậy Quách Sở Hạo làm nghề gì?”

“Anh ấy là giáo viên.”- Tiêu Mặc nói.

Cô nghe Tiêu Mặc trả lời anh ấy làm giáo viên cũng rất yên tâm, Tiêu Mặ ccuoois cùng cũng có được hạnh phúc là điểu mà Y nhược, Hân Hân và cả cô đều mong muốn. Cũng rất lâu rồi Bảo Bảo chưa ngắm hoàng hôn kĩ thế này. Mỗi ánh nắng ấm chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô trông hoang dã vô cùng. Màu nắng nhuộm sáng cả người, cảm giác khiến con người lắng đọng lại. Cô đưa tay che mắt lại, cảm giác thật thích. Cô chầm chậm lên tiếng:

"Thời gian qua có rất nhiều chuyện xảy ra, chúng ta đều đã trưởng thành hết rồi."

"Đúng vậy, Hân Hân và Mạc Khải Nghiên thế nào rồi? Cả cậu và Kỷ Minh Hàn nữa." – Tiêu Mặc dùng chân đá đá cát trắng rơi vãi nhiều nơi.

"Chia tay hết rồi."

"Sao thế được?" – Tiêu Mặc như không tin nổi vào tai mình, Bảo Bảo và Kỷ Minh Hnà yêu nhau thế mà tại sao lại chia tay. Còn nữa, Mạc Khải Nghiên rõ rang rất quan tâm Hân Hân, sao có chuyện họ ly hôn.

“Tớ cũng không hiểu tại sao nữa, chia tay vẫn là chia tay.”

Cô lắc lắc đầu, nhìn về phía biển xa xa lấp ló có tàu đang đi tới nói:

"Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Hoàng hôn ở đây đẹp quá. À, thế khi cậu về thành phố X?"

Tiêu Mặc ậm ừ lát sau mới trả lời:

"Tớ định khi nào sinh em bé xong rồi sẽ về."

"Vậy cũng tốt."

"Ba mẹ tớ sống có tốt không?"

"Mẹ cậu tớ không rõ lắm, còn cha cậu...ông ấy rất hay bị bệnh nhưng sẽ không sao đâu."

Cô đứng dậy nhìn Tiêu Mặc nói:

“Thôi, tàu đến rồi, tớ đi đây. Cậu giữ sức khỏe, số điện thoại tớ đây.” – Cô rút trong túi một mảnh giấy, chép số điện thoại cho Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc gật đầu, tiễn cô ra bờ biển, gió biển thổi vào cổ mát rượi. Cô ôm chia tay Tiêu Mặc, trong lòng nhất định sẽ ném đi sợi dây chuyền kia. Sau đó cô sẽ quên đi tất cả về Kỷ Minh Hàn, trở về Sơn Đông sống một cuộc sống vui vẻ.

Gần 6h chiều, thuyền cập bến, hoàng hôn đỏ nhạt loang cả một vùng trời phía tây, cô chia tay Tiêu Mặc lên tàu, tàu rẽ sóng đi về đất liền. Cảm giác gặp lại bạn than sau bao nhiêu năm xa cách khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng chia tay sớm thê snafy cũng rất tiếc nuối. Gió thổi tung làn tóc cô, lộ ra sợi dây chuyền quen thuộc. Cô sờ lên mặt dây chuyền, cảm giác trơn nhẵn, khoogn cần nhìn cô cũng có thể tưởng tượng ra sợi dây chuyền trong tay cô như thế nào. Suốt thời gian Kỷ Minh Hàn đi không đêm nào cô không ôm sợi dây chuyền mà khóc chứ. Đối vơi sợi dây chuyền này cô có rất nhiều cảm xúc, vui buồn lẫn lộn. Giờ đây ép cô phải ném nó đi, cô thấy mất đi nhiều thứ. Cô đặt dây chuyền lên long bàn tay, ngắm nó lần cuối, cô quyết định như thế có đúng không? Cô không biết, nếu như cô giữ lại nó thì sao nhỉ? Cô giơ tay lên định ném đi ngay lập tức có một cô gái xinh đẹp giữ tay cô lại. Cô bất ngờ nhìn người đối diện:

“Chị là ai?”

“Em định ném dây chuyền đắt tiền này đi à? Nếu em muốn chấm dứt tình yêu em có thể gửi trả lại cho người ấy mà. Có những chuyện đâu phải ném đi kỉ vật thì có thể quên được. Mà muốn quên, em hãy xóa đi kí ức trong tim em kìa.”

Cô ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, trông rất trẻ nhưng tại soa lại đóa được chuyện của cô. Mãi suy nghĩ cô không chú ý cô gái kia đã rời đi lúc nào rồi. Câu nói của cô gái cứ văng vẳng bên tai cô: “Muốn quên, hãy xóa kí ức trong tim em…”