Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 48: Phỏng vấn David




"Ra là vậy, Hạ Dĩnh đến Nga gặp được chị Y Nhược. Vì là người cùng quê nên chị Âu đã tận tâm giúp đỡ, tiếng Nga của Hạ Dĩnh rất khá, 5 năm cũng không bỏ phí." - Hân Hân nói.

Hạ Dĩnh cười nói:

"Mình thật sự rất biết ơn chị Âu. Trái đất đúng là rất tròn. Ở nơi cực Nam Trái Đất này chúng ta gặp nhau hóa ra lại là người quen biết."

Chị Âu ở sau lưng Hạ Dĩnh bưng đĩa táo nói:

"Chúng ta là chị em tốt mà."

Bảo Bảo cười, đỡ đĩa trái cây xuống bàn:

"Chúng ta quả thật rất có duyên."

Cả hội bạn gái nói chuyện với nhau suốt. Khoảng thời gian 5 năm không gặp nhau khiến họ có rất nhiều chuyện để nói. Thoắt cái 2h chiều cũng đến. Chị Âu nhờ người đưa Bảo Bảo và Hân đến công ty lớn kia. Trong lòng chị rất rõ người mà Bảo Bảo phỏng vấn, David Dennis. Nhưng vẫn phải cứ thuận theo tự nhiên, nói trước có thể sẽ thay đỏi kết quả.

Xe dừng trước cửa công ty. Hân Hân và Bảo Bảo ngước nhìn lên cao, toà nhà cao chập trời, nhìn thôi cũng thấy chói mắt. Bảo Bảo nhìn về phía con đường bên ngoài, điểm tụ cuối dãy cây dài xuất hiện bóng người cao cao. Thân ảnh ấy khiến cô lầm tưởng là Kỷ Minh  Hàn, theo quán tính cô tiến lên một bước về phía bóng dáng kia. Hân Hân kéo cổ tay cô lại, nói:

"Cậu đi đâu vậy?"

Cô chợt nhận ra người đó sao có thể là hắn. Hiện tại hắn ở Pháp cơ mà. Cô hít một hơi đi vào công ty cùng Hân Hân. Đến chỗ cô tiếp tân, cô nói bằng tiếng anh hỏi:

"Chúng tôi từ tạp chí G đến phỏng vấn ông David Dennis."

Cô tiếp tân cũng đáp lại bằng tiếng Anh:

"Vâng, boss đang chờ cô ở phòng họp, mời đi theo tôi."

Cô gái đi trước, Bảo Bảo và Hân Hân đi theo, thang máy mở ra, chạy thẳng lên tầng 25. Bảo Bảo hồi hộp nắm chặt tay Hân Hân, cảm giác lạ lẫm chưa từng có. Mặc dù cô từng phỏng vấn cho rất nhiều người nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu  cô phỏng vấn doanh nhân lớn thế này, nếu không thành công... Cô không dám nghĩ về hậu quả. Cái tên David kia làm cô nghẹt thở, có cảm giác rất muốn gặp nhưng lại sợ người này. Một lần nữa cửa thang máy mở ra, đi thêm vài bước nữa là đến một căn phòng. Cô gái dừng lại nói:

"Đến nơi rồi, ông Dennis đang ở đây."

Bảo Bảo gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói: "Mời vào."

Cô đi trước, Hân Hân mang túi máy ảnh theo sau. Máy lạnh thổi ù ù rất thoải mái. Bảo Bảo nhìn thẳng về phía cuối phòng, nơi đặt một bộ bàn ghế, còn có một đang đứng, một người ngồi cuối gằm mặt xuống xấp giấy trên tay. Cô đoán chừng đó lá David Dennis kia. Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn. Trợ lí Lưu tiến lên vài bước. Người này cô có thể nhận ra, là trợ lí của Kỷ Minh Hàn. Cô không biết tại sao anh ta xuất hiện ở đây đến khi David đứng dậy, chìa tay trước mặt cô nói:

"Chào mừng."

Câu nói tiếng Anh thu hút cô, theo quán tính chìa tay nắm lấy tay hắn giật mạnh. Cô biết người trước mặt mình là ai, nhưng hắn xuất hiện quá đột ngột khiến cô không kịp xử lí. Hân Hân thẫn thờ khi nhìn thấy hắn, không phải hắn đang ở Pháp sao? Cô như ngừng thở nhìn hắn bằng xương bằng thịt đừng trước mặt cô. 

Hắn thả tay cô ra, lúc này cô mới thức tỉnh, hít một hơi thật sâu nói:

"Cảm ơn ông đã nhận lời phỏng vấn của báo chúng tôi."

Ánh mắt sắc bén dán lên người cô, đáy mắt không cảm xúc, hắn nói:

"Được báo phỏng vấn là niềm vinh hạnh của tôi. Mời ngồi."

Cô ngồi xuống ghế đối diện hắn. Cô nhìn thấy rõ sự thiếu tập trung trong mắt hắn, trong lòng dao động liên hồi, bên tai chỉ nghe loáng thoáng câu nói của hắn, trí óc gào thét cái tên Kỷ Minh Hàn. Cô cứ nghĩ sau 5 năm dài đằng đẵng cô sống trong chờ đợi, khi gặp lại hắn chắc chắn cô sẽ chạy đến ôm chầm lấy hắn, nói cho hắn biết cô nhớ hắn đến thế nào, cuộc sống này không có hắn tệ như thế nào. Nhưng không, đối diện trước ánh mắt phũ phàng ẩn chứa sự vô tình của hắn cô dường như đánh mất tất cả dũng khí, có khi hoài nghi rằng lẽ nào hắn đã quên cô rồi. Hắn không nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng mà thay vào đó là ánh mắt gắt gao như nhìn một người hắn chưa từng quen biết. Cô  nắm chặt tờ giấy câu hỏi gợi ý trong tay, vò đến nhàu nát. Cuối cùng Hân Hân vỗ vai cô một tiếng mới kéo cô ra khỏi sa lầy. Cô nhìn vào tờ giấy tránh ánh mắt của hắn, lên tiếng:

"Bắt đầu phỏng vấn được chứ ạ?"

Hắn gật đầu. Cô nhìn hắn, bật máy ghi âm, hỏi câu đầu tiên:

"Thưa ông Dennis, về công việc của công ty. Nghe nói sắp có dự án thành phố xanh được tiến hành ở thành phố X được công ty độc quyền đầu tư, vì sao lại có sự khác lạ như thế?"

Hắn cười nhẹ, nói:

"Có thể nói thành phố X là quê hương của tôi, mặc dù số tiền đầu tư khổng lồ nhưng tôi vẫn muốn tự mình thực hiện."

Cô buông lõng tay, lí trí bị cảm xúc ức chế, cô nhìn hắn, nói ra câu mà từ đầu cô đã muốn hỏi:

"Vậy ông có từng nhớ ai đó hay từng yêu ai đó ở thành phố X không?"

Hắn bất ngờ nhìn cô, đôi mắt lay chuyển lãng tránh, tìm cớ trả lời:

"Không."

Cô thẫn thờ, cô không thể thấy bản thân lúc này tệ hại đến mức nào. Hy vọng rằng hắn sẽ trả lời có, một câu thôi cũng đủ để cô sống tiếp. Từ không ngắn ngủi lọt vào tai cô trở nên dài đằng đẵng, chưa từng ư? Một lần cũng không có ư? Năm ấy cô không biết hắn ra đi vì lí do gì nhưng ít nhất khi gặp lại hắn cũng có thể xem cô như người quen chứ! Không lẽ một câu chèo em hay một ánh mắt dịu dàng dành cho cô cũng không thể? Khi hắn quay sang đối diện cô, cô thấy chính mình trong mắt hắn. Đôi mắt như chiếc gương phản chiếu hình ảnh chân thực nhất, sự yếu đuối hiện ró trên trán cô,đôi mắt cô đỏ hoe, tệ như những gì mà cô đang cảm thấy.

Cô ấm ức nhìn hắn. Từng nhớ những năm trước, hắn và cô từng bàn về đám cưới lúc cô tốt nghiệp. Nếu như hắn không đi có thể lúc này cô đang rất hạnh phúc. Cô không lí do tại sao hắn đột ngột đi như vậy. Cô không biết bản thân mình nên làm gì. Đáng lí cô không nên hỏi, càng hỏi lại càng chuốc thêm nhiều đau khổ, chẳng được ích gì. Cô đặt máy ghi âm xuống bàn, âm thanh đánh động khiến hắn ngạc nhiên. Tờ giấy cô nắm trên tay được ném xuống đất một cách phũ phàng. Cô quay người chạy khỏi phòng. Hắn đứng lên nhìn về hướng cô định đi tới níu cô lại bỗng khựng lại, không đi nữa. Hân Hân hốt hoảng đứng dậy nói:

"Xin lỗi, cô ấy có việc gì đó, tôi xin phép."

Hắn gật đầu. Cô đuổi theo Bảo Bảo. Vừa chạy ra ngoài Bảo Bảo liền núp sau lùm cây bưng mặt khóc. Cho dù 5 năm cô đợi chờ hắn thế nào hắn cũng không biết, hắn cần gì quan tâm cô. Cô nghĩ gì, như thế nào hắn không quan tâm thì cô yêu hắn  hay không yêu từ lâu đã trở nên vô nghĩa.

Hân Hân vừa mở cửa phòng liền va phải một người, mới tiếp xúc nhưng cô đã nhận ra mùi này rất quen, là hoắc hương, chỉ có Mạc Khải Nghiên. Người đàn ông trước mặt sợ cô té ra sau mới dùng tay vòng qua vai đỡ cô. Cô ngước lên, khuôn mặt khả ái của Mạc Khải Nghiên đập vào mắt cô. Vẫn là đôi mắt sáng ấy, cằm nhọn, khuôn mặt khóc cạnh mà 5 năm qua cô chưa từng một lần quên. Anh đẩy cô, lãng tránh đi vào trong. Cô gạt bỏ suy nghĩ phức tạp kia chạy đi tìm Bảo Bảo. Tiếng động khẽ sau chậu cây làm cô chắc chắn là Bảo Bảo.