Giang Trí Viễn nhìn người kia đang muốn cởi y phục của mình, nàng vội vàng đỏ mặt bắt lấy bàn tay linh hoạt kia, hô hấp gấp gáp nói: "Hầu gia, chúng ta không thể cùng nhau ngủ giống như trong sơn động, như vậy không..."
Giang Ngọc mỉm cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng Giang Trí Viễn, làm nũng nói: "Ta muốn, Hồng Ngạn không nghe lời ta sao?"
Giang Trí Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đến, đối với chủ tử làm nũng, nàng cũng chỉ đành tùy ý nàng ấy làm xằng làm bậy...
Đêm trường chậm rãi trôi qua, quả nhiên đủ dằn vặt Giang Trí Viễn nàng, nghĩ đến giai nhân trong ngực, có thể ôm có thể hôn, chỉ tiếc, không ăn được, không được!
...
Nàng sợ, nàng dĩ nhiên sợ, sợ chờ lúc hầu gia nhớ lại tất cả, nàng ấy sẽ oán nàng, sẽ hận nàng, sẽ ghét bỏ nàng...
...
Giang Ngọc gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, xúc cảm này khiến nàng an tâm không ít, nàng dần dần chìm vào trong mộng, giấc mộng hỗn loạn khiến nàng ngủ không yên ổn...
Nàng thật mờ mịt, nàng vốn dĩ yêu chính là tiểu hầu gia thông minh khéo léo, nhưng hiện tại lại yêu một chủ tử chân thật đơn thuần, đây là hai thái cực đối lập của cùng một người, khiến nàng không cách nào vứt bỏ bất kể là mặt nào của con người này.
Trong lòng nàng vốn dĩ muốn người này trở lại là tiểu hầu gia Giang Ngọc, rồi lại đột nhiên xuất hiện một phần quyến luyến không buông xuống được...
Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng không biết, nàng rất hỗn loạn, lòng của nàng lúc này rất đau, rất đau, tình cảm bị chia thành hai nửa đã khiến nàng không biết làm sao, khiến nàng bàng hoàng lo lắng...
...
Sáng sớm hôm sau, trời trong nắng ấm, bách điểu đua tiếng...
Giang Trí Viễn toàn thân hắc y đang ôn nhu sơ tóc cho một bạch y nữ tử, Giang Ngọc nhướng mày nhìn vào hắc y nhân phản chiếu trong gương đồng, cười nói: "Hôm nay thế nào lại dán râu mép lên rồi? Ngươi lại muốn ra ngoài sao?"
Giang Trí Viễn ngẩng đầu ánh mắt vô cùng ấm áp mà nhìn bạch y nữ tử, trả lời: "Phải, nghe bằng hữu nói hôm nay thần y có lẽ đã hái thuốc trở về, Hồng Ngạn muốn đi bái phỏng một chút, có lẽ lão nhân gia hắn có thể chữa khỏi bệnh của hầu gia!"
Giang Ngọc khẽ cắn môi, đầu khẽ cúi thấp, ưu sầu lẩm bẩm: "Ai, Hồng Ngạn không cần lo lắng cho ta, ngươi cũng đã vì ta mời rất nhiều danh y đến đây xem qua rồi, ký ức của ta có thể khôi phục lại hay không, thật ra cũng không quan trọng!"
Giang Ngọc ngẩng đầu mỉm cười đắng chát cùng Giang Trí Viễn trong gương...
Phải, gần đây số lần nàng đau đầu càng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa mỗi lần đều gặp phải rất nhiều ảo giác, khiến nàng không tài nào ngủ được, ăn uống cũng không ngon, càng nghiêm trọng chính là, có lúc dĩ nhiên không biết bản thân đang ở đâu, rốt cuộc là ai...
Giang Trí Viễn tiện tay cầm lấy một cái sợi dây buộc tóc màu trắng trên bàn, buộc lên mái tóc dài mỹ lệ của nữ tử.
Nàng yếu ớt cúi đầu thâm tình nhìn nữ tử mờ ảo trong gương, đó là một kiểu tóc đơn giản lại xinh đẹp, nàng để lại hai lọn tóc dài ôn nhu rũ xuống hai bên thái dương của nữ tử, càng tôn lên đường nét tinh xảo của gương mặt, nàng không thích búi tóc xỏa tung, cho nên nàng liền nhẹ nhàng buộc phần phía sau lại bằng một sợi dây lụa thuần trắng, loại mỹ cảm này, càng làm cho Giang Trí Viễn si mê ngắm nhìn...
Giang Ngọc chậm rãi đứng lên, quay đầu lại, gương mặt có vẻ tái nhợt nở nụ cười với Giang Trí Viễn: "Vậy ngươi đi đi, đi sớm về sớm là tốt rồi, ta ở lại một mình thật quá buồn chán!"
Giang Trí Viễn đau lòng gật đầu, đưa tay ôm Giang Ngọc vào lòng...
Nàng thực sự không chịu nổi khi thấy nàng ấy ngày càng tiều tụy, nàng phải cứu nàng ấy, cho dù phải trả giá bằng tất cả cũng không sao...
...
Giang Trí Viễn vội vã rời đi, Giang Ngọc lại buồn chán yếu ớt đi ra sân viện, mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu khiến nàng có chút mê muội, nàng đột nhiên rất muốn đến bên ngoài đi dạo một chút, đối với nàng mà nói, thế giới bên ngoài thật ra là rất xa lạ...
Nghĩ đến đây, khóe môi có chút tái nhợt chợt lộ ra một mạt tiếu ý nhàn nhạt, sau đó liền đi nhanh về phía cửa viện...
Nô bộc đang quét dọn ở một bên thấy Giang Ngọc muốn đi ra ngoài, vội vàng cười nói: "Tiểu thư, công tử căn dặn không thể để cho ngươi một mình ra ngoài! Sợ là gặp phải nguy hiểm!"
Giang Ngọc nhíu mày cười xấu xa nói: "Là tiểu thư phải nghe lời công tử, hay là công tử phải nghe lời tiểu thư, các ngươi phải phân biệt rõ ràng, hiện tại ta muốn ra ngoài, chờ hắn trở lại các ngươi cứ theo sự thật mà bẩm báo, nói là ta tự mình cương quyết muốn ra ngoài!"
Dứt lời, nàng liền không muốn nói nhiều cùng hai hạ nhân nữa, chỉ thấy nàng lăng không bay vọt đi, trong nháy mắt đã không biết tung tích...
...
Hôm nay là một ngày hội long trọng trong Linh Quang Bảo Tự, trên ngôi chùa lớn tràn ngập hương hỏa, rất nhiều thiện nam tín nữ đều đến đây thắp hương bái Phật, cầu bình an cầu phúc lộc cho bản thân hoặc người nhà.
Quận chúa Nam Cung Diễm được Xuân Nhi dìu đỡ theo đoàn người thong thả đi về phía trước, nàng hôm nay muốn vào chùa xin một lá bùa bình an, tuy nói nàng nghe được tin tức nói người đó bình an vô sự, nhưng trong lòng không biết vì sao vẫn có một khúc mắc, nàng làm thế nào cũng không bỏ xuống được, không giải được.
Xuân Nhi nhìn quận chúa còn đang mặt ủ mày chau, nhịn không được lại ở trong lòng thầm thở dài một tiếng...
Phía trước từng đợt huyên náo ồn ào khiến Nam Cung Diễm nhịn không được mà nhìn đến, chỉ thấy mọi người vây quanh một bạch y nữ tử cao gầy, không biết xảy ra chuyện gì.
Nam Cung Diễm vốn định lách đường mà đi, nhưng nàng vô ý nhìn thoáng qua bóng lưng của bạch y nữ tử một cái, chỉ thấy nữ tử y phục sang quý mỹ lệ dường như chỉ đi một mình, mà bên cạnh nàng lại đứng một đám hán tử bưu hãn.
Nam Cung Diễm nổi lòng trắc ẩn, liền sai Xuân Nhi đến nghe ngóng xem bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
...
Một hán tử vừa trắng vừa béo, mặt đầy thịt mỡ cười dâm tục nhìn bạch y nữ tử, nói: "Cô nương muốn con diều này sao? Nếu như cô nương thật không có ngân lượng, vậy ca ca ta sẽ tặng cô nương một con, chỉ cần cô nương cùng ca ca trò chuyện vài câu là được rồi!"
Giang Ngọc cau mày tức giận nhìn nam nhân kia, nàng bất quá chỉ là nhìn thấy con diều màu sắc rực rỡ này xinh đẹp, muốn cầm lên xem, nhưng lại bị nam nhân xấu xí này chặn được gặng hỏi, làm cho trong lòng nàng không hiểu sao dâng lên một cổ lửa giận, nàng thấy nam nhân kia đưa tay muốn bắt lấy cánh tay nàng, trong lòng càng buồn bực, nắm tay dưới tay áo cũng dần dần nắm chặt, một cổ chân khí cũng chậm rãi ngưng tụ...
" Chớ có vô lễ, ngươi là một kẻ bán hàng rong thế nào cũng dám ở nơi thánh địa như thế này đùa giỡn nữ tử nhà lành? Hừ, con diều rách của ngươi rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền, tiểu thư nhà ta mua!"
Nói xong liền thấy tiểu nha hoàn đưa tay hướng về phía nam nhân béo ục ịch ném ra một thỏi bạc, lại đi đến bên cạnh bạch y nữ tử đưa tay đỡ lấy nữ tử đang kinh ngạc, cười nói: "Tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi đây đi, lão gia bọn họ vẫn còn đang chờ ở phía trước!"
Trong lòng Giang Ngọc mặc dù là có chút khó hiểu, nhưng vẫn hung hăng trừng nam nhân béo kia một cái, liền tùy ý nha hoàn giải vây giúp nàng dẫn nàng rời đi, nàng nghĩ không biết đây lại là việc gì?
Nam nhân béo ở bên kia nhất thời không biết làm sao, nhưng thấy mọi người cũng càng tụ càng nhiều, cũng sợ bạch y nữ tử là quý nhân có thân phận gì đó nên chỉ đành xấu hổ mỉm cười, đưa tay nhặt lấy thỏi bạc trên sạp hàng.
...
" Ngươi quen biết ta sao?" Đi được một đoạn đường, Giang Ngọc cúi đầu nhìn nha hoàn đang mỉm cười bên cạnh, hỏi.
Nha hoàn Xuân Nhi cười nói với nữ tử: "Ta không nhận ra cô nương, chỉ là tiểu thư nhà ta thấy cô nương bị người đùa giỡn, nên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp cô nương giải vây!"
Giang Ngọc gật đầu cười nói: "Thì ra là tiểu thư nhà ngươi đã cứu ta, vậy thay ta cảm tạ nàng một tiếng!"
Xuân Nhi ngẩng đầu nhìn nữ tử bị mái tóc dài che khuất hai má, trả lời: "Cô nương nếu như muốn cảm tạ, vậy thì tự mình cảm tạ đi, tiểu thư nhà ta cũng đang ở đây!"
Giang Ngọc nhìn theo hướng ngón tay của Xuân Nhi, chỉ thấy một nữ tử phấn y đang đứng dưới một gốc cây bồ đề nhìn về phía này.
...
Giang Ngọc mặt mang tươi cười mềm nhẹ tiến đến trước mặt phấn y nữ tử, ôn hòa gật đầu nói với nữ tử đang có chút ngây người nhìn nàng: "Đa tạ tiểu thư tương trợ, nếu không ta còn không biết phải xử lý như thế nào!"
Xuân Nhi thấy tiểu thư không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử, liền tiến lên khẽ lay nàng một cái: "Tiểu thư, người ta đang nói chuyện với ngươi!"
Nam Cung Diễm vội vàng hoàn hồn, mỉm cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến! Cô nương không cần để trong lòng. Xuân Nhi, chúng ta đi nhanh đi, nếu không sẽ không dâng hương kịp nữa!"
Không biết vì sao, nữ tử này lại cho nàng cảm giác vô cùng quen thuộc. Nhưng nàng chưa gặp qua nữ tử như vậy, trong lòng nàng có một chút phập phồng, quấn quýt mà cùng Xuân Nhi nhanh chóng rời đi...
" Tiểu thư, chờ một chút, các ngươi muốn đi đâu?" Giang Ngọc tiến nhanh vài bước, đến trước mặt hai nữ tử, cười nói: "Các ngươi muốn đi đâu, cũng dẫn ta đi cùng có được không, nơi này ta không quen thuộc, lại không hiểu nhiều quy củ, vạn nhất lại gặp một nam nhân xấu như vậy, thật không biết làm sao!"
Nam Cung Diễm nhìn bạch y nữ tử, suy nghĩ một hồi liền nhẹ nhàng cười nói: "Chúng ta muốn đi vào chùa bái phật cầu bình an, cô nương nếu như nguyện ý đi cùng, vậy thì cùng đi đi!"
Giang Ngọc nghe tiểu thư kia đáp ứng, tâm trạng vui vẻ vạn phần, vội vàng cất bước đuổi theo hai nữ tử phía trước, không biết vì sao, vừa rồi từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, trong lòng nàng đã cảm thấy rất thích, một nữ tử mỹ lệ như vậy tựa hồ khiến trong lòng nàng hồi tưởng lại chuyện gì đó...
...
Ba nữ tử vừa bái phật trong Linh Quang Bảo Tự xong cùng thả diều trên một bãi cỏ trống trãi...
Nam Cung Diễm nhìn nữ tử bạch y tóc dài đang cầm dây diều hân hoan chạy nhanh, dung mạo, thần thái, còn có giọng nói, thế nào lại giống người trong lòng nàng như vậy?
Bạch y nữ tử vui cười chậm rãi thả con diều lên cao, quay đầu nhìn Nam Cung Diễm toàn thân phấn mỹ, cười nói: "Tiểu thư cũng đến chơi đi! Ngươi xem con diều này bay rất cao, ha ha, cái này chơi rất vui, cho ngươi, ngươi cũng thử xem, không nên luôn nhíu mày nữa!"
Nam Cung Diễm thật sâu nhìn nữ tử mặt mày rạng rỡ đối diện nàng, loại ánh mắt này, khuôn mặt tuấn mỹ này, ngoại trừ mị thái của nữ nhi, đây rõ ràng chính là nàng ấy, chính là Giang Ngọc khiến nàng vừa hận vừa yêu, vừa tức giận lại vừa tưởng niệm...
....