Sai Loạn Hồng Trần

Chương 87: Nghê hồng mê giới




Ánh trăng dần dần bị mây đen che khuất, dưới Vong Hồn Nhai âm phong gào thét, bên dưới vách đá là một vực sâu không đáy...

Đá vụn trên vách núi vẫn tiếp tục rơi xuống...

Giang Trí Viễn nắm chặt cánh tay của Giang Ngọc nhưng những ngón tay lại đang chậm rãi trượt ra, nàng lo lắng nhìn về phía thân ảnh lay động trong bóng tối.

Nàng không thể để nàng ấy có việc gì, tuyệt đối không thể.

Giang Ngọc ngước nhìn người không để ý tính mệnh của bản thân cũng muốn cứu nàng, nếu như các nàng còn tiếp tục dây dưa như vậy thì các nàng đều sẽ phải chết!

Giang Ngọc chợt chau mày, trong phút chốc nàng dồn hết tất cả sức lực trong thân thể, hướng về phía người đang gắt gao túm lấy cánh tay nàng, cố sức đánh ra một chưởng, làm cho người đó có thể mượn lực đạo của nàng, nhảy ra khỏi vách đá...


...

Giang Trí Viễn mặc dù không kịp đề phòng, bị một chưởng kia đánh trở lại tận trên vách đá, lúc nàng bám vào một tảng đá lớn, lại kinh hoảng phát hiện, trong tay vốn dĩ phải nắm chặt cánh tay của tiểu hầu gia lúc này chỉ còn lại một đoạn tay áo bị nàng xé rách...

"Hầu gia...." Giang Trí Viễn thống khổ nhìn xuống vực sâu mà hô hoán, từng tiếng tê tâm liệt phế, khiến người ta đứt từng đoạn ruột, chỉ tiếc đổi lại chỉ còn lại những tiếng vọng vô tận.

...

Chốc lát, Giang Trí Viễn bỗng nhiên nhìn xuống vực cười khổ nói: "Ngươi muốn ta sống làm gì? Ta Chúc Hồng Ngạn ta sống cũng là vì ngươi! Mà nay ngươi đã đi rồi, vậy lưu lại ta một mình ta trên thế gian, còn có ý nghĩa gì? Nếu như ngươi quyết định muốn rời đi, vậy thì cũng thuận tiện mang theo Chúc Hồng Ngạn ta cùng đi! Ha ha...Trên đường xuống hoàng tuyền, có thêm người đi cùng ngươi, hầu gia, ngươi cũng sẽ không tịch mịch nữa! Ha ha..."


Hắc y nữ tử yếu ớt cười khẽ, nàng chậm rãi buông tay bám trên tảng đá ra, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả người rơi xuống, thản nhiên theo gió rơi vào giữa vực sâu...

...

Tiếng cười quanh quẩn trong bóng đêm, nương theo làn gió gào thét trên vách đá, có vẻ đặc biệt quỷ mị...

..

Hắc y nhân cầm đầu, lúc này nhìn về phía hai người đã rơi xuống vực, hài lòng cười một cách điên cuồng, hắn quay đầu hạ mệnh lệnh cho các thủ hạ còn đang ác chiến: "Còn lại cũng không cần phải gϊếŧ nữa, thả bọn họ, để cho bọn họ thông báo người của Giang Đô Hầu Phủ đến nhặt xác cho phò mã gia của bọn họ đi! Ha ha ha..."

...

Gió vẫn rét lạnh, trong không khí dần dần có một chút ẩm thấp, một tiếng sấm truyền đến, trong thoáng chốc, một trận mưa rền gió dữ đã kéo đến...

Vết máu cùng thi thể trên Vong Hồn Nhai, chậm rãi bị nước mưa cọ rửa một lần...


Một ám vệ còn sống sót, vết thương đầy người, thống khổ quỳ trước vách đá, một lần lại một lần khản giọng gọi tên của chủ tử.

...

Mưa phùn bay tán loạn, một phấn y nữ tử vô lực tê liệt ngồi trên Vong Hồn Nhai, si ngốc, vô hồn nhìn xuống vực thẳm đầy sương mù...

Xuân Nhi khổ sở ngồi xổm bên cạnh nữ tử, tay cầm một chiếc ô, khổ sở khuyên nhủ: "Quận chúa, Xuân Nhi cầu xin người, quận chúa đã ở đây hai ngày rồi, trước tiên cùng nô tỳ quay về phủ đi thôi! Nếu như người còn tiếp tục như vậy, sẽ sinh bệnh!"

Nữ tử lắc đầu nói: "Không, ta muốn ở đây chờ nàng, chờ nàng trở về, ta không tin nàng thật sự ra đi như thế, ta không tin! Nàng nợ ta rất nhiều, ta còn không đòi nàng trả lại! Nàng không thể cứ như vậy mà đi được, tuyệt đối không thể..."

Nước mắt của Xuân Nhi tuôn ra, nhẹ nhàng ôm lấy quận chúa, khuyên nhủ: "Sẽ không, sẽ không, phò mã gia cát nhân thiên tướng, sao có thể, sao có thể... Quận chúa, Giang quản gia bọn họ không phải đang phái người tìm kiếm xung quanh sao! Không phải là không phát hiện thi thể của phò mã gia sao! Vậy chứng tỏ phò mã gia nhất định sẽ không có việc gì."
....

Bước chân nhẹ nhàng vang lên, Xuân Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vĩnh Ninh công chúa đôi mắt sưng đỏ cùng Đậu Nhi đang lảo đảo đến gần...

Vĩnh Ninh công chúa chậm rãi tiến đến bên cạnh Nam Cung Diễm, nhẹ giọng nói: "Nhị Nhi cũng không tin nàng, nàng sẽ có việc! Nàng nhất định chỉ đang đùa với chúng ta mà thôi!"

Nam Cung Diễm thống khổ cúi đầu, lại phát hiện dưới chân có một miếng ngọc, hình dạng vô cùng quen mắt, nàng hai tay run rẩy cúi người nhặt lấy miếng ngọc bạch sắc có hình dạng của một giọt nước...

Đây, đây không phải là vật Giang Ngọc vẫn tùy thân mang theo sao!

Miếng ngọc này từ nhỏ chưa từng rời khỏi người nàng, là vật thủ hộ phụ thân nàng tặng!

Mà nay, mà nay sao lại xuất hiện ở chỗ này...

Vĩnh Ninh công chúa lúc này cũng nghiêng đầu trông thấy miếng ngọc trong tay Nam Cung Diễm, trong đầu nàng chợt ông ông rung động!
Miếng ngọc hình giọt nước này nàng cực kỳ quen thuộc, lúc này vật tùy thân của phò mã lại xuất hiện ở đây, nhưng vậy chứng tỏ...

....

Trận mưa này càng lúc càng lớn, đã năm sáu ngày trôi qua, nhưng cơn mưa vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng lại!

Trên vách núi vẫn có vô số người đang đội mưa tìm kiếm, mà trong lòng bọn họ, cũng đã càng lúc càng không mang theo bất kỳ hy vọng gì nữa....

Độ cao như vậy, vực sâu như vậy, âm hàn cùng mưa rào liên miên không dứt, có lẽ, cơ hội sống sót đã ít lại càng ít!

...

Một đôi nữ tử trên vách núi ôm lấy nhau, bật khóc...

...

Một mảnh cây cối um tùm, trên thảm cỏ trưởng tươi tốt một cách khác thường, Giang Trí Viễn chậm rãi mở đôi mắt, nàng chịu đựng đau đớn mê man đứng dậy nhìn xung quanh.

Đây là đâu?

Nơi phong cảnh xinh đẹp, sương mù bốn phía này là đâu? Chẳng lẽ là nàng đang nằm mơ?
Bất chợt, nàng đột nhiên nhớ đến ký ức một mực đâm sâu vào tim nàng...

Hầu gia ở đâu? Giang Trí Viễn nàng thế nào lại ở chỗ này? Nàng không phải hẳn là cùng hầu gia rơi xuống vách núi rồi sao?

Nơi này chẳng lẽ là âm tào địa phủ?

...

Một tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng truyền đến, khiến Giang Trí Viễn nhất thời lấy lại tinh thần, nàng cuống quít theo nơi phát ra âm thanh mà tìm kiếm, cuối cùng ở một chỗ không xa, kinh hỉ phát hiện được thân ảnh quen thuộc...

Giang Trí Viễn lập tức chạy đến bên cạnh người đó, nhẹ nhàng đỡ người đang dị thường thống khổ kia dậy, lo lắng vội hỏi: "Hầu, hầu gia, ngươi tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại!"

Giang Trí Viễn gọi vài tiếng, tiểu hầu gia đầu đầy mồ hôi quần áo rách nát vẫn không có phản ứng, liền lo lắng vươn hai tay ấn nhẹ trên Nhân Trung chốc lát....
Chốc lát sau, tiểu hầu gia sắc mặt tái nhợt, đôi môi xanh tím cuối cùng chậm rãi mở đôi mắt, ánh mắt không tiêu cự nhìn lướt qua mọi thứ xung quanh.

Giang Trí Viễn vui mừng nói: "Hầu gia, ngươi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi! Ngươi cảm thấy thế nào, khó chịu ở đâu? Ngươi máu nói đi!"

Giang Ngọc mất nửa ngày mới đem ánh mắt tán loạn không chịu nổi dừng trên mặt Giang Trí Viễn, mê man, vô lực hỏi: "Ngươi, ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Ta, đầu ta đau quá, ta thế nào, thế nào cái gì cũng không nhớ?"

...

Giang Trí Viễn nhíu mày nhìn về phía Giang Ngọc đang thống khổ ôm lấy đầu, khẩn trương hỏi: "Hầu, hầu gia ngươi làm sao vậy? Ngươi, ngươi không nhớ Trí Viễn sao? Ngươi suy nghĩ một chút đi!"

Giang Ngọc lắc đầu, đau khổ kêu lên: "Không biết, không biết, đầu của ta đau quá, đau quá, cái gì ta cũng không nhớ được..."
Giang Trí Viễn thấy Giang Ngọc dáng vẻ thống khổ vạn phần, vội vàng ôm chặt lấy Giang Ngọc, khuyên nhủ: "Hầu gia, nghĩ không ra, vậy trước hết không nên suy nghĩ, có thể là đầu của hầu gia đã bị va chạm, chờ thêm một thời gian sẽ tốt thôi, ngươi đừng nghĩ gì nữa! Cái gì cũng không cần nghĩ nữa..."

Giang Ngọc chậm rãi tựa vào lòng Giang Trí Viễn bình phục tâm tình, nàng thở dốc, đầu đầy mồ hôi mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắc y nam tử một cái, có thể là cảm giác người đó rất đáng tin, rất quen thuộc, liền nhẹ nhàng nhu thuận tựa vào lòng Giang Trí Viễn, sau đó lại hỗn loạn hôn mê.

Giang Trí Viễn nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng cũng không biết tiểu hầu gia rốt cuộc là thế nào! Mà nơi này là nơi nào? Nàng cũng không biết! Nàng suy nghĩ một chút, mới quyết định cõng tiểu hầu gia Giang Ngọc đi về phía có ánh sáng xem có thể tìm được lối ra hay không!
....

Đó là một nơi mộng ảo tựa như tiên giới, thất thải nghê hồng vờn quanh không gian khổng lồ....

Ở nơi sương mù dày đặc, Giang Trí Viễn mới phát hiện, thì ra chỗ của các nàng lúc này, dĩ nhiên là một sơn động khổng lồ, mà bên trong sơn động nơi nơi đều là tinh thạch phát quang tỏa ra ánh sáng bảy màu.

Tinh quang của tinh thạch hoà lẫn vào nhau kết thành một tiên cảnh huyền ảo mỹ lệ, mà trong sơn động thất thải nghê hồng này lại mọc đầy các loại kỳ hoa dị thảo, giống như đi đến một thế giới khác, vô cùng kỳ diệu!

Trên vách động nối tiếp với vách đá xuất hiện những tinh thể phát quang, hấp dẫn sự chú ý của Giang Trí Viễn, nàng cõng Giang Ngọc tập tễnh đến gần khối tinh thể to lớn, tinh thể thoạt nhìn tựa như một chiếc giường ngọc to lớn, bằng phẳng rộng rãi.
Giang Trí Viễn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khối tinh thể khổng lồ, ngoại trừ có chút cảm giác lạnh lẽo, nàng vẫn chưa phát hiện khối tinh thể này có gì khác thường, cho nên cứ như vậy mà yên tâm đặt người đang mê man trên lưng xuống chiếc giường lớn này.

Giang Trí Viễn cúi nhìn người đang lẳng lặng trong mê man, đơn giản kiểm tra vết thương trên thân thể của người đó một phen, cũng may, không phát hiện bất cứ vết thương chí mạng gì.

Kiểm tra xong, Giang Trí Viễn thấy người đó vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, liền quyết định tìm kiếm ở xung quanh, xem có thể phát hiện lối ra gì hay không, phải nhanh chóng trở lại hầu phủ, để hầu gia có thể trị liệu dưỡng thương!

....

Giang Trí Viễn ở trong động đi vài vòng, nhưng một chút tiến triển cũng không có!

Sơn động này rất rộng lớn cùng vách núi tương tiếp kín không kẽ hở, vô cùng cứng rắn! Ngay cả một cái khe có thể để một người chen qua cũng không có, như vậy bảo hai phế nhân mất hết công lực như các nàng, làm sao có thể thoát ra ngoài!
Giang Trí Viễn có chút mệt mỏi mà ngồi xuống bãi cỏ mềm mại tựa như bông vải, vô thần nhìn về phía hồ nước trong động...

Nàng đột nhiên có chút khát nước, nàng cũng không biết, hai người bọn họ rốt cuộc đã hôn mê bao lâu, cảm giác  đói bụng, quả thực càng lúc càng rõ ràng...

Giang Trí Viễn chậm rãi đến trước hồ nước nhỏ mọc đầu những bông hoa nước, một loại hương thơm đột nhiên truyền đến...

Nàng cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện màu nước trong hồ, tất cả đều là đỏ tươi như máu xen lẫn nhiều tạp chất, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng kinh tởm!

Mà từ những đóa hoa đỏ rực sinh trưởng trong hồ, vẫn không ngừng nhiễu xuống một loại chất lỏng đỏ thẩm như máu...

Giang Trí Viễn nhíu mày thầm nghĩ, chất lỏng trông giống như máu người này, có thể uống được sao?
Giãy dụa chốc lát, nàng vẫn tạm thời chịu đựng cảm giác khát khô trong miệng, chăm chú tìm kiếm, tìm xem rốt cuộc còn chỗ nào có thể giúp các nàng nhanh chóng rời khỏi nơi kỳ quái này hay không...