Giang Ngọc trong lòng trống rỗng mà tiến về phía trước, nàng chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, gần đây công việc buôn bán quá mức bận rộn làm cho nàng phải lao tâm, nàng có chút khác vọng được cảm giác ấm áp an ủi, có thể cho nàng thả lỏng một chút.
Trong hoa viên trước mắt, từng đợt tiếng cười vui vẻ khiến Giang Ngọc chú ý, nàng khẽ nhíu mày ngương mắt nhìn đến, chỉ thấy bên kia Vĩnh Ninh công chúa đang cùng lễ bộ thị lang Vệ Trường Phong thân thiết vui đùa.
Giang Ngọc nhất thời bị lửa giận thiêu đốt, nàng không hiểu, những nữ nhân này tại sao lại thích nhớ tam nghĩ tứ, ban đầu các nàng đều là vừa khóc vừa nháo muốn được ở bên cạnh nàng, mà nay, rồi lại khát vọng thân cận những nam nhân khác như thế!
Giang Ngọc thật sự xem không nổi nữa, nàng nhíu đôi mày tậm, tức giận nhìn chằm chằm nam nhân đang ngày càng tiếp cận Vĩnh Ninh công chía, âm trầm lớn tiếng nói: "Vệ đại nhân hồi phủ khi nào? Tại sao không thông báo với bản hầu một tiếng để bản hậu chuẩn bị một buổi thịnh yến, khoãn đãi một phen."
Giang Ngọc cười nói: "Vệ đại nhân cùng Chu đại nhân thật sự có lòng, từ xa trở về, lại phải lập tức bắt đầu bận rộn!"
Nói xong, Giang Ngọc liền phất tay áo đến gần Vĩnh Ninh công chúa sắc mặt đang đỏ bừng, vươn tay kéo lấy nàng, cúi đầu ái muội thì thầm bên tai nàng: "Nhị Nhi, sắc trời đã muộn thế này rồi chẳng lẽ còn không muốn trở về phòng nghỉ ngơi sao? Vi phu hôm này chính là có chút mệt mỏi!"
Vĩnh Ninh công chúa nhất thời chưa hồi phục tinh thần, chỉ nghi hoặc nhìn về phía phò mã gia thần sắc ám muội, trong lòng khó hiểu mà 'a?' một tiếng.
Giang Ngọc nhìn Vĩnh Ninh công chúa đang nghi hoặc, bá đạo kéo nàng vào trong lòng, ngẩng đầu nghiêm mặt cười nói với Vệ Trường Phong: "Vệ đại nhân cũng là đường xá cực nhọc, nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai, Giang Ngọc sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Vệ đại nhân cùng Chu đại nhân, bản hầu cùng công chúa trở về phòng nghỉ ngơi trước!"
Nói xong, Giang Ngọc không hề liếc nhìn nam nhân kia dù chỉ một cái, dắt tay mỹ nhân đi về phía phòng ngủ...
Khóe môi Vệ Trường Phong dần dần nhếch lên, âm trầm mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, hay cho một phò mã gia, chỉ tiếc thứ Vệ Trường Phong hắn muốn có, sớm muội gì cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để đoạt đến tay! Chúng ta chậm rãi mà chơi đi, ha ha...
Trong phòng ngủ, Giang Ngọc xuất thần tựa vào cửa sổ, ngưng thần nhìn ánh trăng treo bên ngoài...
Ánh trăng trên bầu trời, không biết vì sao, ảm đạm hơn không ít, không sáng rõ như trước kia.
Có lẽ là liên quan đến tâm trạng của người ngắm trăng lúc đó đi!
Vĩnh Ninh công chúa thay ngoại bào, mặc trung y lụa mỏng xinh đẹp dụ hoặc, chậm rãi đến bên cạnh phò mã gia đang đứng trước cửa sổ.
Thật không hiểu vị phò mã đa tình kia lại đang nghĩ cái gì, cảnh đẹp như thế, tại sao vẫn một mực đứng lặng không nói lời nào!
Vĩnh Ninh công chúa kiều mị tựa vào lòng người kia, vươn hai tay ôm lấy cánh tay thon dài của người kia, mị thanh mị khí nói: "Phò mã không phải nói mệt sao? Vì sai không mau đi nghỉ?"
Giang Ngọc không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ chậm rãi rút cánh tay của mình ra, trầm giọng nói: "Công chúa ngủ trước đi, bản hầu không muốn ngủ."
Vĩnh Ninh công chúa nhìn thấy Giang Ngọc cố ý xa cách nàng, khó hiểu hỏi: "Nàng làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Nàng không ngủ, Nhị Nhi cũng không ngủ được!"
Giang Ngọc cúi đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa đang làm nũng, khẽ cười nói: "A, công chúa vì sao không ngủ được? Chẳng lẽ là thấy tình lang nên không buồn ngủ nữa?"
Vĩnh Ninh công chúa nghe được những lời khinh miệt của người kia, sắc mặt đỏ bừng, tức giân nói: "Nàng đang nói gì vậy, cái gì, cái gì mà tình lang! Nhị Nhi và Phong ca ca không có gì..."
Vĩnh Ninh công chúa đang nói, liền thấy phò mã nguy hiểm xoay người, từng bước áp sát nàng.
Vĩnh Ninh công chúa có chút sợ hãi, liên tục lui về phía sau: "Bọn ta, bọn ta căn bản không làm gì cả! Nàng, Ngọc Nhi nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, Nhị Nhi, Nhị Nhi chính là, chính là..."
Giang Ngọc dần dần áp Vĩnh Ninh công chúa đang hoảng sợ vào góc tường, vươn tay đẩy người nàng áp sát vào tường, làm cho ánh mắt của nàng nâng lên để có thể trực tiếp đối diện ánh mắt rực lửa của mình.
Giang Ngọc có chút tà mị đến gần dung nhan xinh đẹp kia, khẽ nói: "Chỉ là cái gì? A, chỉ là tình cũ lại cháy? Chính là tình không tự kiềm hãm được? Hay là muốn một nam nhân?"
Tâm tình của Giang Ngọc ngày càng kích động, bàn tay đặt trên cổ Vĩnh Ninh công chúa cùng càng lúc càng siết chặt!
Giang Ngọc cuồng tiếu: "Hừ, công chúa lẽ nào ghét bỏ bản hầu là một nữ tử? Thế nào, chẳng lẽ công chúa che Giang Ngọc ta không thỏa mãn được nàng sao?"
Nói xong, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt dán sát, điên cuồng hôn lên đôi môi của nữ tử đang kinh sợ kia, thật sâu mà chiếm đoạt tất cả của nữ tử kia.
Vĩnh Ninh công chúa nâng hai tay đánh lên lưng Giang Ngọc đang có chút mất khống chế, muốn đẩy người đang mất lý trí mà cuồng hôn nàng ra. Nàng không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì lại làm cho người này mất khống chế như vậy, nàng cũng không làm ra việc gì vượt quá giới hạn! Nàng chẳng qua là cùng Phong ca ca nói mấy câu mà thôi, cũng chỉ có thế mà thôi!
Giang Ngọc đã sớm tràn ngập phẫn nộ, nàng dùng sức áp chế hai bàn tay bất an đẩy loạn của nữ tử lên vách tường, đôi môi đỏ bừng hôn lên đôi môi anh đào, nàng nhẹ nhàng mấp máy cánh môi, tinh tế mút lấy mật hoa thơm ngọt, đầu lưỡi nóng ẩm dần thâm nhập, mị hoặc lại linh hoạt, triền miên tiêu hồn...
Nữ tử bị hôn sâu kịch liệt, không tự chủ được mà thở dốc, dỡ xuống tất cả phòng bị trong lòng, hoàn toàn trầm luân trong du͙ƈ vọиɠ vô tân, chiếc lưỡi cũng bắt đầu nhu thuận nghênh đón đối phương, chậm rãi bị dẫn dắt vào một khoang miệng thơm ngọt khác, cho đến lúc bị người kia vong tình khuấy đảo.
Trong miệng nữ tử phát ra những tiếng thân ngâm mị hoặc, Giang Ngọc chậm rãi buông hai cánh tay đã không còn sức kháng cự ra, tùy ý đôi tay kia ôm lấy hai vai nàng, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của nữ tử, để thân thể xinh đẹp hoàn toàn hiển lộ trong không khí, những nụ hôn cũng chậm rãi rời khỏi đôi môi, dần dần hướng xuống, trằn trọc giữa hai ngọn đồi tuyệt mỹ, nàng dùng đầu lưỡi trêu chọc hai nụ hoa nhỏ, dần dần làm cho hai nụ hoa trở nên cứng rắn, hồng nhuận mê người.
Một tay lại giống như đầu lưỡi linh hoạt xảo diệu, không ngừng trêu chọc đỉnh tuyết phong cùng nụ hoa xinh đẹp còn lại, đổi lại là từng đợt ngâm khẽ của nữ tử kia.
Tay còn lại đột nhiên trượt xuống nơi tiểu phúc của nữ tử, trong nháy mắt đã tiến vào nơi thâm u, nữ tử không chút đề phòng, thống khổ bật ra tiếng...
Mà kẻ xâm lược kia, cũng bắt đầu tàn bạo điên cuồng mà chiếm hữu.
Hai tay của nữ tử gắt gao ôm lấy tấm lưng của người kia, thống khổ lay động, nàng rất muốn người kia tỉnh táo lại, đông tác ôn nhu một chút.
Chỉ tiết là nàng không hiểu đáy lòng nàng người kia, cũng đã là điên cuồng mất kiểm soát...
Dần dần, nữ tử cuối cùng cũng quen với sự xâm nhập cuồng dã kia, chậm rãi có chút hưởng thụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà tình sự mang đến.
Nữ tử chậm rãi dùng tay ngọc dò vào bên trong vạt áo của Giang Ngọc, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt trắng nõn, từng bước khơi dậy tình tự trong thâm tâm người kia, cho đến khi, loại cảm giác kích động vô hạn tựa như leo lên đỉnh núi, một lần lại một lần bị phò mã gia đáng giận kia kích phát, cuối cùng nàng vô lực tựa vào bả vai quang lỏa của người kia, tựa hồ hồ phi phách tán, đầu óc trống rỗng...
Giang Ngọc khẽ thở dốc, khinh mệt nhìn giai nhân quang lỏa vừa thống khổ vừa điên cuồng trong lòng mình.
Nàng bắt lấy cằm của nữ tử, trên cào nhìn xuống nữ tử đã nhu nhược không xương, cao ngạo trầm giọng nói: "Hiện tại thỏa mãn sao? Hừ, lũ nam nhân có thể cho nàng, Giang Ngọc ta cũng có thể cho nàng! Nàng phải nhớ lấy, nàng đã là nữ nhân của Giang Ngọc ta, từ nay về sau tuyệt đối không thể dây dưa cùng bất cứ kẻ nào! Nàng có hiểu không?"
Vĩnh Ninh công chúa vô lực gật đầu, sau đó lại ôn nhu dán sát vào lòng người mang mười phần khí phách kia, nàng hiện tại đã yêu người này đến điên cuồng, mặc kệ nữ tử yêu mị này hiện tại nói cái gì, nàng cũng sẽ hoàn toàn nghe theo, chấp nhận, chỉ cần người kia không vứt bỏ nàng, nàng thầm nghĩ, cả đời nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện thuần phục trước nàng ấy!
Bạch y nữ tử cười khẽ mà gật đầu, hai tay dùng một chút lực đem giai nhân bế lên, thản nhiên bước vào bên trong sa trướng, mà bước vào bên trong vẫn là quang cảnh mờ ảo, hỗn loạn...
Bên trong sa trướng lại tiếp tình một phiên tình sự, nữ tử thở dốc, cầu xin tha thứ. Mà một nữ tử tuyệt mỹ khác vẫn vô hạn đòi lấy.
Thật không hiểu, phát tiết như vậy thực sự có thể làm cho tâm linh bị tổn thương sâu sắc của người kia nhận được chút bù đắp cùng vui mừng hay không!
Chỉ hy vọng, kết cục sẽ là hoàn mỹ không tỳ vết, cũng chờ mong, mọi sự mĩ mãn.
Có lẽ, đây chính là mục tiêu tất cả mọi người trên thế gian đều hướng đến, chỉ là con đường này gian truân lại rất dài hơn nữa sẽ vô cùng gập ghềnh chông gai...