Sai Loạn Hồng Trần

Chương 62




Người sau khi tỉnh rượu, tuy là chuyện bản thân đã làm là hối hận không kịp, nhưng, đó cũng đã là không thể vãn hồi...

...

Ông trời là công bằng, sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội hối hận và làm lại từ đầu.

Có một số việc đã làm, cũng chỉ có thể dũng cảm nhìn thẳng vào nó, đối mặt nó!

Người, đều phải học cách gánh vách sai lầm bản thân phạm phải...

Trên đời này, không ai là hoàn hảo, ai cũng từng có lúc sai lầm và bị thương tổn!

Nhưng, nếu như ngươi vẫn không học được cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho người khác, trái lại đến cuối cùng bị tổn thương sâu nhất có thể chính là - bản thân ngươi...

...

Trong trong một mảnh trúc lâm xanh biếc, người mặc bạch y  thân hình tiều tụy lớn tiếng hô hoán, nàng dùng hết tất cả sức lực, hai tay dùng sức đắm thẳng vào một cây trúc bên cạnh. Thân trúc kia cứ như vậy trong nháy mắt bị nàng đánh gãy...


Mà hai tay của nàng cũng bị thân trúc cắt vào, huyết nhục cuồn cuộn, vô cùng thê thảm...

Sau khi điên cuồng phát tiết một lúc, nàng thống khổ bất lực ôm lấy một thân trúc, nước mắt chậm rãi chảy xuống, quỳ rạp dưới một gốc trúc thanh mãnh. Bàn tay thon dài theo thân trúc dần trượt xuống, để lại một vết máu kéo dài, vết máu đỏ rực như lửa...

Nàng khóc rống, nỉ non, hối hận...

Rất hận, nàng rất hận bản thân, nàng không rõ vì sao bản thân lại tổn thương nàng ấy sâu như vậy, vì sao sẽ làm ra loại chuyện hạ lưu vô sỉ này!

Trong lòng biết rõ nàng đã hung hăng tổn thương nàng ấy, hủy hoại nàng ấy, các nàng không thể nào trở lại giống như trước kia....

Thì ra tình yêu của nàng, đến cuối cùng lại chỉ có thể khiến cả hai người đau đớn thấu tâm, máu chảy đầm đìa!


Thì ra nàng, quả thật là không thể yêu!

Nàng không thể trách trời, trách số mệnh, tất cả đều là bản thân nàng gieo gió gặt bảo!

Nàng lại có chút ngây ngốc hồi tưởng, có lẽ, có lẽ nàng không nên nói cho nàng ấy biết chân tướng, nàng hẳn là ngoan tâm rời xa nàng ấy!

Cả đời chỉ cần yên lặng thủ hộ nàng ấy là tốt rồi! Cho dù nàng ấy rời xa nàng, gả cho người khác, nàng cũng có thể nhìn thấy nàng ấy hoàn mỹ không tỳ vết, vui sướng hài lòng.

Như thế thật ra cũng đủ rồi!

Mà nay, nàng xấu xa vô sỉ như vậy, thực sự là khiến cả bản thân nàng cũng thống hận vô cùng, oán giận vô cùng, buồn bực vô cùng...

Nàng tự tay hủy hoại nàng ấy, hủy hại người nàng yêu nhất! Hại người hại mình, một cách triệt để!

Mà, tất cả hối hận lại, đều là muộn màng!

...

Nàng thương tâm khóc rống, giống như một tiểu cô nương đã làm sai việc, nhiều lần lặp lại...


Từng câu từng chữ, tựa như chú ngữ, làm cho người ta đồng tình, thương hại!

Nếu như ông trời thực sự có thể để nàng làm lại một lần nữa, tất cả bi kịch nàng quyết sẽ không để nói tái diễn lại lần nữa!

Nàng nhất định sẽ rời xa nàng ấy, trốn tránh nàng ấy! Sẽ không thương tổn dù một sợi tóc của nàng ấy...

...

Giang Trí Viễn mang theo hộp gấm, yên lặng từ xa bước đến, nàng rõ ràng thấy được tiểu hầu gia bi thương khóc rống cùng với một đống trúc gãy hỗn độn, nàng chưa từng nhìn thấy nàng ấy phẫn nộ và bất lực như thế!

Nàng cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Hầu gia tại sao lại thương tâm như thế...

Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nữ tử đang khóc rống, cúi người ngồi xổm xuống, thương tiếc hỏi: "Gia, ngài làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Giang Ngọc bất lực lẩm bẩm: "Nàng, nàng không cần ta, nàng không cần ta nữa, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ta..."

Giang Trí Viễn mơ mơ hồ hồ nghe Giang Ngọc nỉ non, nàng không rõ hàm nghĩa xác thực của những lời này, nhưng nàng biết, đó nhất định là chuyện khiến nàng ấy rất thương tâm!

Giang Trí Viễn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy vết máu loang lổ đang từ trên tay Giang Ngọc chảy xuống, nhiễm đỏ cả thân trúc...

Giang Trí Viễn khẩn trương bắt lấy cánh tay Giang Ngọc, trầm giọng cả kinh nói: "Gia, ngài, tay của ngài sao lại chảy máu!"

Giang Ngọc nâng tay đẩy người đang quan tâm nàng ra, lắc đầu nói: "Ngươi không cần lo cho ta, không chết được..."

Giang Trí Viễn biết nàng đang thương tâm, nhưng nàng chính là không thể thấy nàng ấy bi thương, nàng cố ý kéo Giang Ngọc vừa đẩy nàng ra đứng lên từ gốc trúc yếu ớt, kiên quyết ôm lấy chủ tử đang bị thương, vội vã đi vào trúc phòng.
Nàng ấy saao có thể không biết quý trọng bản thân như thế! Nàng ấy không biết như vậy sẽ làm người khác cũng rất khổ sở sao?

...

Giang Trí Viễn đỡ tiểu hầu gia còn đang rơi lệ trong lòng nhẹ nhàng đặt lên trên giường trúc, tự mình băng bó hai bàn tay huyết nhục mơ hồ cho nàng....

Giang Ngọc nhắm mắt lại, chịu đựng đau đớn, mặc cho thuộc hạ của nàng xử lý vết thương, đau đớn da thịt sao có thể so được với đau xót trong lòng nàng...

Giang Trí Viễn hít sâu một hơi, tràn đầy quan tâm hỏi: "Gia, Trí Viễn mang rượu và thức ăn đến, ngài ăn trước một chút đi!"

Giang Ngọc lắc đầu, lại quay đầu nghiêng người đưa lưng về phía Giang Trí Viễn, nàng mệt mỏi...

Giang Trí Viễn biết nàng không nên nói thêm gì nữa, nhưng, nàng thật sự là lo lắng cho nàng ấy.

Nàng kéo chăn ở bên cạnh, đắp cho Giang Ngọc, lại nhẹ giọng nói: "Gia nghỉ ngơi ở nơi này đi, bên ngoài có thuộc hạ và Giang quản gia trông coi. Thức ăn, Trí Viễn đặt lên bàn, mặc kệ thế nào ngài cũng phải ăn một chút!"
Giang Ngọc vẫn không để ý tới nàng, Giang Trí Viễn lo lắng đứng lên chậm rãi rời khỏi phòng.

* * * * * *

Nam Cung Diễm nặng nề tựa vào đầu giường, nước mắt vô thanh vô tức chậm rãi rơi xuống.

Tất cả đều không chân thực tựa như một giấc mộng, nàng rất thất vọng đối với nàng ấy, rất thương tâm...

Xuân Nhi lo lắng đứng bên giường của quận chúa, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết là, phò mã gia sai nàng tự mình mang một bộ y phục mới đến thư phòng chiếu cố quận chúa, nhưng, lúc nàng nhìn thấy quận chúa sắc mặt trắng bệch, cả người quang lỏa run rẩy, nàng thực sự là chấn kinh không nhẹ, nàng, các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quận chúa vì sao phải thương tâm như thế? Phò mã gia xâm phạm quận chúa?

Nhưng, các nàng, các nàng không phải hẳn là sớm đã ở bên nhau rồi sao?
...

* * * * * *

Giang Trí Viễn lại mang thức ăn đến rừng trúc vốn cấm ngoại nhân ra vào, gia đã ngủ, sáu ngày cũng không ra khỏi cánh rừng này, nàng suốt ngày sống mơ mơ màng màng, ngoại trừ uống rượu vẫn là uống rượu!

Giang Trí Viễn thực sự nhìn không nổi nữa, cúi đầu nhìn tiểu hầu gia chật vật không chịu nổi, đau lòng nói: "Gia, ngài đây là tội gì? Cầu ngài không nên tiếp tục uống rượu nữa!"

Giang Ngọc ngửa đầu quán một vò rượu mạnh vào miệng, nâng vẻ mặt say khước mỉm cười nói với Giang Trí Viễn: "Ta cả đời này cũng chỉ có nó là thật tâm bầu bạn, Trí Viễn không cho ta uống, không phải là muốn lấy mạng của ta sao! Ha ha ha..."

Giang Trí Viễn lòng có một chút hàn ý, nàng nửa quỳ bên cạnh chủ tử, giương mắt thật sâu nhìn chủ tử, khẩn cầu nói: "Gia đây là tội gì chứ? Ngài không cần tự làm khó bản thân như thế! Có rất nhiều ngươi đang quan tâm ngài! Hầu gia không phải cũng đang lo lắng cho ngài sao! Trí Viễn, Trí Viễn không phải vẫn luôn ở bên cạnh ngài sao?"
Giang Ngọc có chút vui mừng nhìn Giang Trí Viễn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng mi tâm đang nhíu chặt, gật đầu nói: "Ta biết, ta biết, Trí Viễn không nên lo lắng! Giang Ngọc chỉ là muốn say một hồi, chờ ta tỉnh rượu thì tốt rồi! Ngươi lui xuống  trước đi, không cần lo cho ta, giúp ta xử lý việc bên ngoài là tốt rồi, Giang Ngọc muốn nghỉ ngơi một chút..." Nói xong, Giang Ngọc nhẹ nhàng phất phất tay với Giang Trí Viễn, ý bảo nàng lui ra.

Giang Trí Viễn bất đắc dĩ lẳng lặng đứng dậy lui xuống, nàng biết chuyện nàng ấy muốn làm, không ai có thể ngăn cản được, cũng chỉ có thể tùy ý nàng ấy mà thôi...Chờ đến khi nàng ấy suy nghĩ cẩn thận mới thôi...

Nhưng nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nàng ấy bảo vệ tốt nàng ấy...

* * * *

Giang Ngọc say rượu mơ hồ, theo thói quen lại đi đến gian phòng quen thuộc, nàng khẽ mỉm cười, nâng tay đẩy cửa mà vào, mơ mơ hồ hồ đi đến trước chiếc giường nàng tưởng niệm đã lâu, cười khúc khích nói: "Diễm Nhi, Diễm Nhi của ta, Ngọc Nhi nhớ ngươi..."
Nam Cung Diễm bị giọng nói quen thuộc làm giật mình tỉnh giấc, nàng đã mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon giấc, vừa rồi đang chuẩn bị đi ngủ, rồi lại bị người đột nhiên xông tới đánh vỡ.

Nàng ngẩng đầu băng lãnh nhìn người đã tổn thương nàng sâu sắc, người đó cả người nồng nặc mùi rượu, làm cho nàng phải nhíu mày, có chút sợ hãi chậm rãi lui vào bên trong giường, nàng không hiểu, nàng ấy lại đến tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ còn ngại nhục nhã nàng chưa đủ sao?

Giang Ngọc nhẹ nhàng cười nói, đưa tay kéo lấy thân thể đang co lại ở cuối giường đến gần mình, rất nhanh đã ôm lấy nữ tử nàng âu yếm tựa như trân bảo, hài lòng nằm trên giường, trong miệng nỉ non: "Để Ngọc Nhi ôm ngươi ngủ, để Ngọc Nhi ôm ngươi ngủ..."

Nói xong liền vang lên vài tiếng ngáy rất khẽ, nặng nề ngủ thiếp đi, chỉ lưu lại giai nhân trong lòng tràn đầy kinh hoảng!
Nam Cung Diễm có chút sợ hãi mà run rẩy, nàng muốn giãy dụa, nhưng giãy dụa không thoát được cánh tay đang ôm chặt lấy nàng, nàng muốn khóc, nhưng nước mắt từ lâu đã chảy khô, nàng chỉ có thể một lần nữa mặc cho người kia ôm nàng...

Nàng ấy quả thật xem nàng như món đồ chơi, xem nàng là thứ đồ vật có thể tùy thời tùy chỗ lúc nhớ đến thì mang ra chơi đùa một phen!

Mà người tựa như một con mèo nhỏ, một con tiểu cẩu...

Thân thể vẫn nóng bỏng như trước, trong nháy mắt khiến nàng nhớ đến một đêm kia khiến nàng nhục nhã, phẫn hận. Người này vô tình chà đạp khiến nàng xấu hổ vô cùng, mà nàng vẫn luyến tiếc rời xa người đã làm tổn thương nàng!

Nàng nghĩ đến cái chết, nghĩ đến vĩnh viễn rời xa nàng ấy, đáng tiếc trái tim không chịu thua kém của nàng lại không muốn rời bỏ nàng ấy...
Nàng sắp bị nàng ấy bức điên rồi! Nàng rất hận nàng ấy, hận đến thể xác và tinh thần đều đang run rẩy, hoảng loạn!

Người sau lưng đột nhiên ôm chặt lấy nàng, tay chân cũng gắt gao quấn trên người nàng, một tay còn vô thức nhẹ nhàng chui vào trong áσ ɭóŧ của nữ tử, như là đang cảm thụ xúc cảm ở nơi đó, thoả mãn nhẹ giọng hừ một tiếng, lại tiếp tục nặng nề ngủ...

Nữ tử nhẹ giọng cười nhạo bản thân, cũng dần dần vô lực ngủ thiếp đi trong lòng của người kia...

Có lẽ, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của các nàng trong mấy ngày gần đây đi!

Thật không biết, một đôi giai nhân như vậy, vận mệnh sau này lại sẽ như thế nào?

Chỉ là thật tâm hy vọng, các nàng không nên tiếp tục tổn thương lẫn nhau như thế nữa.

Bởi vì các nàng chỉ có một đời người ngắn ngủi để tận tình dây dưa, nhân sinh khổ đoản, cũng là khổ không thể nói a...
* * * * *

Sáng sớm, người vốn say rượu cuối cùng tỉnh lại từ trong mộng, nàng đỡ lấy đầu óc nặng nề phát đau, chậm rãi ngồi dậy, giương mắt nhìn, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, đây, gian phòng này hiển nhiên quen thuộc như vậy.

Nàng nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.

Nàng hoảng hốt, nỗ lực hồi tưởng hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Nhưng vẫn không chút manh mối...

Có lẽ, nàng đột nhiên có một tia kinh hỉ, có lẽ, tất cả quả thực cũng chỉ là một cơn ác mộng! Tất cả vẫn chưa từng phát sinh qua.

Nàng có chút chờ đợi nhìn phía Nam Cung Diễm, yếu ớt hỏi: "Diễm, Diễm Nhi, ta, chúng ta..."

....