Sai Loạn Hồng Trần

Chương 59




Vĩnh Ninh công chúa thong thả tiêu sái tiến vào trong phòng ngủ của quận chúa Nam Cung Diễm, ai oán nhìn mỹ nhân trên tú sàng, hướng phía Đậu nhi và Xuân nhi truyền lệnh:

- Các người đều lui xuống trước đi, ta cùng với quận chúa có lời muốn nói!

Đậu nhi cùng Xuân nhi đều nghe theo thối lui về phía sau, Vĩnh Ninh công chúa im lặng đến trước giường quận chúa Nam Cung Diễm ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Nhụy nhi biết Diễm tỷ tỷ có thể nghe thấy lời của Nhụy nhi! Diễm tỷ tỷ chẳng lẽ không có chuyện, phải cùng Nhụy nhi nói sao?

Nam Cung Diễm thở dài, nhẹ nhàng ngồi dậy cúi người, trên ngọc nhan lộ ra sắc tiều tụy đã phủ lên hai dòng lệ.

Nàng không có ngẩng đầu, chỉ là tĩnh mịch nhìn mặt đất, đáp:

- Công chúa cũng đã biết rõ, việc đã như vậy Diễm nhi lại không có mặt mũi nhìn công chúa nữa!

Vĩnh Ninh công chúa hỏi:

- Ngươi là thật tâm thích hắn ư?

Nam Cung Diễm khẽ gật đầu:

- Diễm nhi nếu như không có hắn, trên đời này sẽ không có Diễm nhi!

Vĩnh Ninh công chúa có phần oán hận nói:

- Chẳng lẽ Diễm tỷ tỷ không biết hắn là phò mã của Nhụy nhi? Tại sao còn muốn đoạt đi hắn!

Nam Cung Diễm khó hiểu ngẩng đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa kia lời nói ra dứt khoát, nói:

- Là sai của Diễm nhi, công chúa chớ làm khó phò mã hắn, Diễm nhi....

Vĩnh Ninh công chúa đứng dậy rời khỏi tú sàng, ngoảnh lại nói:

- Bất luận hắn rốt cuộc là như thế nào, trên danh nghĩa hắn chính là phò mã của Nhụy nhi, Diễm tỷ tỷ sao có thể không cùng Nhụy nhi nói một câu thì đã đoạt đi hắn! Nhụy nhi cũng chưa từng nói qua là cấm đoán hắn! Diễm tỷ tỷ khiến Nhụy nhi rất đau lòng!

Nam Cung Diễm lệ thủy không thể kìm chế chảy ra, nàng ai ai đáp:

- Công chúa, Diễm nhi đã là tình nan tự chế ( không thể khống chế tình cảm), Diễm nhi không cần danh phận, chỉ cần có thể vĩnh viễn bầu bạn cùng hắn thì đã được rồi!

Công chúa Vĩnh Ninh quay đầu lại nhìn sâu vào quận chúa lúc này thương tình thống khổ, mê man ưu sầu hỏi:

- Tỷ tỷ và hắn yêu nhau, thực sự không sợ rằng thế nhân chê cười?

Nam Cung Diễm khẽ lắc đầu, cắn hồng thần đáp:

- Không sợ, Diễm nhi vì hắn, đã tổn thương đến tâm của phụ vương và mẫu phi, Diễm nhi vì hắn, ngay cả tính mệnh của bản thân cũng có thể không cần, thế nào lại sợ thế nhân chê cười! Cho dù, cho dù là công chúa không tha thứ cho Diễm nhi, Diễm nhi cũng cam lòng chờ công chúa xử trí!

Thần tình Vĩnh Ninh công chúa ảm đạm tiêu sái đến trước giường nhìn mỹ nhân thanh lệ kia, vươn tay nắm lấy ngọc thủ của Nam Cung Diễm, mang nhiên ( mờ mịt) nói:

- Thực sự có thể bất chấp hắn là ai, đều cũng có thể yêu sao? Diễm tỷ tỷ ngươi nói cho ta biết đi, Vĩnh Ninh ta cũng có thể yêu hắn không? Vĩnh Ninh rất sợ, rất mê man, Vĩnh Ninh muốn giống như Diễm tỷ tỷ cũng như thế yêu hắn, nhưng Vĩnh Ninh lại có phần sợ!

Nam Cung Diễm không vững tâm cúi đầu, nàng cho rằng ý tứ của Vĩnh Ninh công chúa là ý khác, nàng kỳ thực vốn cũng sợ cũng người khác chia xẻ Ngọc ca ca, nhưng lúc này lại có dũng khí hướng phía tiểu công chúa bày tỏ chân tình, lại làm cho nàng bối rối.

Nàng làm sao có thể ích kỉ như vậy, công chúa cùng Ngọc ca ca mới thật sự là phu thê danh chính ngôn thuận, vậy nàng còn có tư cách gì can thiệp vào tình sự giữa phu thê người ta!

Nam Cung Diễm cay đắng khẽ cười đáp:

- Công chúa yêu thích phò mã là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống hồ phò mã cũng là một người đáng để yêu, công chúa đương nhiên có quyền yêu hắn, Diễm nhi không có tư cách đi cản trở công chúa và phò mã, Diễm nhi thực sự xấu hổ vô cùng! Diễm nhi chỉ cầu công chúa hiểu cho ta, tác thành cho nỗi khổ tương tư của Diễm nhi là tốt rồi! Đừng để chúng ta từ nay về sau mỗi người một nơi thì được rồi!

Vĩnh Ninh công chúa thần tình tản loạn đứng dậy, lặp đi lặp lại:

- Nhụy nhi thực sự có thể yêu hắn! Thực sự có thể....

Giữa lúc hoảng hoảng hốt hốt Vĩnh Ninh công chúa thất thần đi ra khỏi cửa phòng quận chúa Nam Cung Diễm.

Nam Cung Diễm trong lòng thương xót nhìn phía tiểu công chúa vốn hoạt bát khả ái xưa nay, nhưng cũng lại như thế vì Ngọc ca ca mà hồn bất thủ xá!

Là nghiệt hay là duyên, thực khiến cho người khác có phần thủ túc vô thố ( lúng túng), ai ngờ được rằng giờ phút này bản thân lại cùng đường muội ( em họ) khả ái chí thân cùng tranh đoạt một người nam nhân.

Ngày qua ngày, thoáng một cái nhũ nương bà bà của Giang Ngọc qua đời cũng gần mãn trăm ngày.....

Đã nhiều ngày qua bầu trời chung quy là có ô khí u ám, hơi mù không tan.

Giống như tâm tình của người trần úc bất kham...

Giang Đô hầu thân thể gần đây cũng có phần kém, sự vụ của hầu phủ đã làm cho Giang Ngọc có chút tâm thần không vui, mà hiện tại triều đình lại phân cho Giang Đô hầu phủ một phần chính sự triều đình.

Hoàng thượng hạ chỉ để phò mã gia Giang Ngọc hiệp trợ ngự sử đại phu Chu Hạo Thiên và lễ bộ thị lang Vệ Trường Phong cùng giám sát quản lý tình hình thiên tai ở vùng lũ lụt Giang Nam.

May mà, việc này Giang Ngọc chỉ là theo bên cạnh giúp đỡ, nàng ra chút bạc cũng trước hết dẹp yên chuyện, cặn kẽ làm như thế nào thì Giang Ngọc nàng mới lười nhác đi quản lý.

Nàng cũng minh bạch dụng ý của hoàng thượng là muốn để nàng ở trong triều lập chút uy danh, ai~! Thật đáng tiếc là đương kim thiên tử một mảnh dụng tâm lương khổ ( hao phí công sức uổng phí) rồi ~!

Nàng đột nhiên rất muốn cùng Diễm nhi cùng nhau ẩn cư trong thâm sơn, trải qua loại cuộc sống thần tiên quyến lữ tiêu diêu tự tại.

Mùa mưa ở Giang Nam luôn liên miên chẳng ngừng, chỉ cần nó bắt đầu hạ xuống, đoán là sẽ không dễ dàng như vậy mà đình đoạn rơi xuống....

Đêm khuya, trong không khí cảm thấy có phần ẩm ướt lạnh lẽo.

Giang Ngọc hâm nóng một bình trúc tửu, tựa vào cạnh bàn tự châm tự ẩm, tâm tình của nàng gần đây chung quy có chút phập phồng bất định, khi thì vui vẻ, khi thì sầu não, có lúc hưng phấn, lại có lúc đau buồn....

Giữa đêm tối thanh lãnh nàng khó chịu đựng nhất, nhưng nàng thích mùa mưa phân loạn này.

Nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài, sẽ khiến nàng trong nháy mắt sản sinh ra cảm xúc có thật....

Nghĩ đến, vẫn còn hơn những hài tử không cha không mẹ kia, Giang Ngọc sống qua xem như là tốt hơn nhiều.

Nàng khẽ xuất ra một dây đeo thủy tích hình ngọc trụy, nhớ đến mộng cảnh đã lâu cũng chưa gặp lại.

Nữ tử mơ hồ đang thút thít trong mộng rốt cuộc là cùng nàng có quan hệ gì?

Nàng không biết, nhưng chỉ cần nghĩ đến lam phát nữ tử khóc thút thít kia, trong đáy lòng, lại hiện lên một tia tình cảm bi thương nồng đậm...

Nàng bỗng nhiên rất muốn đi múa bộ kiếm pháp lâu rồi không dùng qua, cáp, kiếm thuật của nàng đích thực chưa cao minh như thế, nàng chỉ thích xích thủ không quyền (tay không) đi đánh, dường như thế mới có thể để cho bản thân đánh càng thêm thỏa nguyện, càng thêm thống khoái....

Nàng uống hơi quá nhiều, đầu có chút choáng váng, nhưng nàng thích cảm giác khi say rượu ấy, lúc này vũ kiếm luyện công mới là tồn tại ý cảnh....

Giang Ngọc cười khẽ, đưa tay rút ra một trường kiếm đã treo từ rất lâu ở đầu giường, có chút lảo đảo hướng trong đình viện đen kịt đi tới.

Bầu trời nửa đêm thì bất ngờ hiện ra từng đạo hàn quang kiếm khí, chỉ thấy một bạch y nam tử tuấn tú cầm bảo kiếm trong tay, thân hình lưu chuyển tuyệt mỹ diễn hóa kiếm pháp nhu tình tự thủy.

Chiêu chiêu kiếm thức phi vũ lưu sướng ( trôi trải), bách chuyển thiên hồi, vừa đang mang theo nhu khí, lại làm như có một loại thuật mị hoặc có thể mê hoặc nhân tâm....

Kia từng giọt nước mưa lạnh lẽo vỗ vào thân thể vốn là đầy men say, cũng dần dần đem người say rượu kíƈɦ ŧɦíƈɦ vài phần.....

Giang Ngọc hai chân trong chớp mắt đằng không dược khởi ( nhảy bay lên), thân hình phi chuyển, một chiêu thức Lưu Tinh Bão Nguyệt, đem nước mưa trên người bắn ra lộn xộn có thể bồi hồi giữa không trung rất lâu, thủy khí kia mang theo kiếm quang hàn ý, quả thực giống như một loại lưu tinh tham luyến quyển giới ( xoay quanh) quanh viên nguyệt ( trăng tròn) trên bầu trời, hình thành tư thế Lưu Tinh Bão Nguyệt độc nhất vô nhị...

Giang Ngọc từ từ dừng kiếm thức trong tay, trở tay rất nhanh đem trường kiếm ném vào trong bầu trời đêm, tinh quang bảo kiếm kia thuận thế bồi hồi mà hạ xuống thật sâu đâm thẳng vào thạch trác trên mặt đất ở trong viện.

Nam tử khinh u mở rộng cánh tay ngọc ra, ngẩng đầu ngưỡng vọng phía bầu trời đen kịt ấy, ưu mỹ tự tại ở trong mưa khởi thân xoay tròn, như là muốn đem sầu vũ, đều ôm nhập vào trong tim mình, nàng nhẹ mở ra đôi môi lúc này trở nên trắng bệch, cao giọng cười lớn.

Thì ra dạ vũ cũng giống như là liệt tửu có thể tê liệt nhân tâm a~!

Một nữ tử nhu nhược trong mưa, cầm hoa tán ( ô) lẳng lặng tiêu sái đến gần nam tử đang si tiếu* (cười ngớ ngẩn).

Giang Ngọc quay đầu sang một bên, có phần mờ mịt nhìn phía nữ tử đang đi tới lúc này, khẽ cười mở miệng nói:

- Diễm nhi cũng không ngủ được, là nhớ đến Ngọc nhi sao?

Nam Cung Diễm bước nhanh tiến lên, đem hoa tán che trên người nam tử đã thấm nước, khuôn mặt u sầu nhìn phía nam tử sắc mặt tái nhợt nói:

- Ngọc ca ca hiện đang làm cái gì? Dạ vũ hàn khí rất nhiều, nếu như lâm bệnh, đây như thế nào cho phải!

Giang Ngọc vươn tay ôm lấy nữ tử noãn tâm ( trái tim ấm áp) kia:

- Ngọc nhi mới chẳng dễ dàng liền sinh bệnh như thế!

Nói xong nam tử thương tiếc khẽ chạm vào hồng thần của nàng kia.

Nam Cung Diễm đẩy nàng một cái, cưới yêu kiều đáp:

- Đừng náo loạn, xme ngươi toàn thân ướt đẫm, mau mau quay về phòng đổi lại một kiện y phục sạch sẽ đi!

Giang Ngọc gật đầu ứng hạ, nắm lấy tiểu thủ của Nam Cung Diễm, liền hướng phía thư phòng mà đi.