Vào một buổi chiều, ánh dương quang vẫn đang hỏa nhiệt khó chịu, làm người oi bức buồn bực không thôi.
Trong Hương viện, kia Vĩnh Ninh công chúa thường ngày hoan hoan nháo nháo, nhưng hôm nay cũng không ra khỏi cửa phòng nửa bước.
Đậu nhi nhu thuận đứng ở phía sau công chúa Vĩnh Ninh, dùng phiến tử quạt cho nàng.
Cũng chẳng hiểu ngày hôm nay tiểu công chúa này rốt cuộc là làm thế nào vậy? Nàng không nói một lời, chỉ là xuất thần ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ...
Đậu nhi đích thực không nhịn được nghiêng đầu giọng nhỏ nhẹ hỏi:
- Công chúa, người làm sao vậy? Là có chỗ nào khó chịu sao? Đậu nhi giúp người đấm bóp vai được không?
Dứt lời Đậu nhi nhanh nhẹn đưa hai tay ra, muốn vì công chúa Vĩnh Ninh xoa bóp vai.
Đột nhiên, Đậu nhi ngây ngốc nhìn chằm chằm ứ ngân ( dấu vết lưu lại) xanh xanh tím tím trên cổ Vĩnh Ninh công chúa, khẩn trương hỏi:
-Công chúa, trên cổ của người có rất nhiều ứ thanh màu tím, có phải là hôm trước bị cái gì tổn thương hay không a?
Vĩnh Ninh công chúa nghe lời ấy của Đậu nhi, lại nhớ đến đêm qua cùng người nọ kíƈɦ ŧìиɦ hôn nồng nhiêt, khí sắc nhất thời một mảnh đỏ ửng.
Nàng vội tránh né khỏi Đậu nhi, hoảng sỡ quay đầu nhìn phía Đậu nhi đang chạm vào cơ thể mình, nói:
- Không cần đấm bóp nữa, ta không sao, ngày hôm qua công chúa không cẩn thận làm bị thương, ngươi lui xuống trước giúp ta đem đến một chút nước sạch đến.Hôm nay thời tiết quá khô nóng, bổn công chúa muốn tắm rửa để khỏi nóng...
Đậu nhi vội cúi đầu ứng hạ, trong lòng trăm điều ngờ vực đi ra cửa phòng công chúa, ngẫm nghĩ rốt cuộc là công chúa làm thế nào bị thương.
Trong giây lát nhớ tới đêm qua công chúa đúng là cùng phò mã gia đồng sàng mà ngủ, mà hôm nay lúc thu dọn sàng phô ( giường chiếu) bừa bộn kia, lại trông thấy vết máu nhỏ lốm đốm, khi đó vẫn cho rằng nguyệt sự của công chúa đến rồi, thế nhưng tính toán như thế nào cũng là chưa đến ngày, hiện tại cuối cùng cũng minh bạch từng chút...
Chỉ một thoáng sắc mặt Đậu nhi ửng đỏ bất kham, thật không biết bản thân sao lại hướng công chúa hỏi đến loại vấn đề ngốc nghếch đó! Chuyện sàng đệ ( chuyện vợ chồng ế) giữa phu thê người ta, bản thân ở đây ý kiến đoán mò cái gì.
Đậu nhi xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh đi về phía trước, không ngờ lại đột nhiên va vào trong lòng một người.
Người bị đụng vào một tay đỡ lấy Đậu nhi, chờ Đậu nhi thân thể đứng vững ngẩng đầu nhìn lại người bị mình va vào, lại phát hiện ra là đương kim phò mã gia Giang Ngọc.
Đậu nhi bối gối phủ phục quỳ xuống, thỉnh tội:
- Đậu nhi lỗ mãng, thỉnh phò mã gia trách phạt!
Giang Ngọc ngờ vực cúi đầu nhìn phía Đậu nhi đỏ mặt, cười nhạt nói:
- Không có chuyện gì, Đậu nhi mau đứng lên đi, vết thương ở chân khỏi chưa? Chuyện gì đi gấp thế này a?
Đậu nhi không dám ngẩng lên nhìn phò mã gia tuấn tú bất phàm, chỉ cúi đầu nhỉ giọng đáp lời:
- Đều nhờ có phò mã gia và công chúa chiếu cố, vết thương của Đậu nhi toàn bộ đã không còn đáng ngại. Nô tỳ vừa rồi là muốn đi giúp công chúa chuẩn bị chuyện mộc dục! Không ngờ, quấy nhiễu tới phò mã gia...
Giang Ngọc gật nhẹ đầu, xoay người đưa lưng về phía Đậu nhi hỏi:
- Ngươi không sao là tốt rồi, công chúa hôm nay có khỏe không? Có nói thêm gì không?
Đậu nhi cung kính trả lời:
- Công chúa hết thảy đều tốt, chẳng qua là hôm nay bên ngoài có lẽ quá mức nóng bức, công chúa cũng luôn buồn bực ngồi ở trong phòng. Nếu như phò mã gia có thời thì đến đó bồi bồi công chúa!
Giang Ngọc gật đầu, điềm đạm ra lệnh nói:
- Hảo, bổn hầu đã biết rồi, ngươi lui xuống trước giúp công chúa chuẩn bị sự vụ đi ~! Đậu nhi bận rộn, cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn. Hơn nữa, nếu như công chúa có chuyện gì, ngươi nhất định phải lập tức đến thông báo cho bổn hầu, hiểu chưa?
Đậu nhi vội cúi người cung kính đáp vâng, sau đó liền yên lặng thối lui.
Nhưng trong trái tim nho nhỏ, cũng là một mực thình thịch điên cuồng đập, nàng không nghĩ rằng phò mã gia còn có thể nhớ đến việc nhỏ là mình bị thương, tình cảm xúc động trong lòng, du nhiên gia tăng thêm muôn phần...
Giang Ngọc suy nghĩ qua một chút hướng đi về phía xa, dự đoán không được sự cố này, làm cho nàng không thể không cẩn thận hành sự.
Nàng chẳng biết công chúa đến cuối sẽ làm sao đối mặt, cũng chỉ hảo đi trước một bước tính một bước.
Đều do vật dâm tà kia phá rối, Giang Ngọc âm thầm chửi mắng.
Kỳ thực trong lòng của nàng sớm đã đoán được việc này là ia gây nên!
Nàng minh bạch đây chắc chắc là do người từ nhỏ đã đem mình hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay chính là phụ hầu gây nên chuyện.
Nàng không hận hắn, nàng thế nào có thể hận hắn, trách hắn a?
Bản thân lúc đó chẳng phải khổ sở lừa hắn hơn hai mươi năm sao, vì hắn dày công soạn ra một đại hoang ngôn ( lừa dối) kinh thiên.
Thương cảm cho phụ hầu vẫn luôn đã kỳ vọng ở mình có thể vì Giang gia nối dõi tông đường!
Buồn cười a buồn cười, thật sự là chuyện rất nực cười ~!
Nghĩ là Giang Ngọc nàng bất kể phụ hầu an bài cho nàng loại việc khó khăn ra sao, nàng đều có thể tận lực đi thỏa mãn, đi làm tốt nó, làm cho lão phụ hầu đáng thương của mình có thể được vui vẻ một chút, hài lòng một chút!
Nhưng việc này, nghĩ rằng Giang Ngọc nàng cũng là vô pháp thỏa mãn lão nhân sốt ruột, tang thương kia.
Tùy hắn thôi ~!
Đây bị số phận ràng buộc nực cười cả một đời!
Nàng thực hy vọng cả đời này, sẽ đem một thân nghiệt trái đều hết thảy trả lại sạch sẽ.
Kiếp sau, cũng là một chút vướng bận cũng không có....
Ban đêm, cửa phòng khẽ bị đẩy ra, Vĩnh Ninh công chúa có phần chờ đợi, lại có chút hoảng sợ nhìn phía thân ảnh bạch y đi vào.
Giang Ngọc kiên trì, thản nhiên đi đến, ấm áp đối với nữ nhân trên giường đang nhìn mình kia cười cười, nói:
- Công chúa thế nào còn chưa nghỉ ngơi? Là Giang Ngọc gây ồn tới ngươi sao?
Công chúa Vĩnh Ninh ngơ ngác lắc đầu, tinh tế phẩm vọng ( quan sát) bạch sam nữ tử đêm qua cùng mình thân thiết tương bạn, nhân nhi tuấn dật tiêu sái như thế, thật sự là rất khó để nàng tưởng tượng ra thành một nữ tử phong nhã tuyệt sắc!
Giang Ngọc nhìn công chúa ngây ngốc nhìn mình, nhẹ giọng cười cười, đi đến trước giường của công chúa chậm rãi ngồi xuống, trong tay cầm trái cây màu hồng nhẹ nhàng đưa tới trước mặt công chúa, nói:
- Công chúa sao nãy giờ không nói gì a? Tất nhiên công chúa không ngủ, sẽ nếm thử sơn quả hôm nay Giang Ngọc hái từ hậu sơn. Nhớ lại ngày đó công chúa không phải là rất muốn ăn nó sao! Hiện tại thì phẩm nhất phẩm, mỹ vị ở trong núi thế nào?
Vĩnh Ninh công chúa vô cùng ngạc nhiên nhìn phía yêu nhân cầm hoa quả kia, sợ hãi từ trong cẩm bị ngồi dậy, tiếp nhận trái cây đưa tới, cúi đầu không nói.
Khí sắc Giang Ngọc có phần u ám, nàng cau mày nhìn phía Vĩnh Ninh công chúa không nói được lời nào, cúi đầu thu lại mị nhãn kia, xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ ai oán kia, ôn nhu hỏi:
- Công chúa còn vì chuyện đêm qua không ngừng phiền não ư? Trong lòng công chúa rốt cuộc là muốn Giang Ngọc làm thế nào chứ? Nếu như là hận Giang Ngọc ta đến chết, vậy công chúa muốn gϊếŧ muốn lăng trì, Giang Ngọc cũng đều tùy theo ý người! Chỉ thỉnh công chúa chớ lại để thương tâm khổ sở như vậy nữa ~! Nhìn công chúa khổ sở, Giang Ngọc cũng là vạn phần đau lòng a!
Vĩnh Ninh công chúa lúc này nghe được người thân cận lời nói thân mật như thế, trong lòng nhất thời ủy khuất kích động lên, lại thút tha thút thít âm thầm bi thương dâng lên.
Giang Ngọc thấy công chúa lại rơi lệ, cũng là có điểm tinh thần hoảng sợ, công chúa này thế nào cứ không nghĩ thông chứ!
Nàng vội ôm lấy an ủi thiếu nữ đang thút thít kia, mềm mỏng khuyên nhủ:
- Công chúa đừng khóc, đều là Giang Ngọc bất hảo! Công chúa đánh cũng được, mắng chửi cũng được, chỉ cần ngươi có thể trút giận là tốt rồi! Cầu xin công chúa đừng khóc nữa, ngươi đây vừa khóc, tâm Giang Ngọc cũng rất loạn a.....
Vĩnh Ninh công chúa ngẩng đôi mắt mông lung đẫm lệ lên nhìn dung nhan tuấn mỹ phiêu dật kia, nức nở nói:
- Tỷ, tỷ tỷ, ta, chúng ta chuyện ngày hôm qua thực không có gì sao? Thực sự không thể tính toán làm cái gì sao?
Giang Ngọc bị đôi mắt tong trẻo nhìn đến có chút hoảng loạn, nàng khẽ chuyển nhãn thần đi, xấu hổ cười nói:
- Đương nhiên không thể tính toán cái gì, ngươi ta đều là nữ tử, có thể tính toán cái gì chứ? Công chúa và Giang Ngọc cùng nhau quên đi nó được không?
Vĩnh Ninh công chúa có chút sa sút cúi đầu không nói một lời, nàng thế nào có thể quên được một đêm kíƈɦ ŧìиɦ dâng trào? Lại thế nào quên được tuấn mỹ nữ tử trước mắt đã từng hôn nồng nhiệt qua mình?
Tiểu công chúa kia lần đầu thử qua chuyện vân vũ, trong ý nghĩ thực có chút mơ mơ hồ hồ, nàng lúc này thật sự không phân rõ chuyện này rốt cuộc tính toán ra thế nào?
Nàng lại nên đi đối mặt chuyện tư ẩn trong khuê này như thế nào chứ?
Cuối cùng Giang Ngọc đem tiểu công chúa ngoan ngoãn kia lừa cho đi ngủ, nàng đứng dậy nặng trĩu hướng đi đến chỗ chăn đệm trải dưới đất phía trước, uể oải nằm xuống dưới, lại bất đắc dĩ thầm lắc đầu.
Thật không biết kiếp trước bản thân rốt cuộc là làm ra cái dạng nghiệt sự gì?
Kiếp này vì sao lại phải trêu đùa Giang Ngọc nàng như vậy!
Nàng thầm nghĩ hiện tại trước tiên ổn định tiểu công chúa đáng thương này, không thì, còn muốn các nàng như thế nào đi đối mặt laoị chuyện xấu hổ vô tâm ấy?
Dù sao cũng không được thế này phá hủy đi hạnh phúc một đời của tiểu công chúa đi ~!
Huống chi Giang Ngọc nàng sớm đã có mỹ nhân muốn dùng cả đời này để yêu duy nhất một người ~!
Nhưng, nếu như Diễm nhi biết được việc này, chẳng biết cũng có thể hiểu hay không, minh bạch cho nỗi đau khổ của các nàng chứ?
Trong biệt viện lâm viên Giang Đô hầu phủ, Nam Cung Diễm vẻ mặt tiếu ý nhìn nhân nhi phong trần mệt mỏi kia, nhu mì hỏi:
- Ngọc ca ca, mấy ngày nay thực có nhớ đến Diễm nhi sao?
Giang Ngọc mỉm cười kéo ngọc thủ của thanh lệ mỹ nhân, thâm tình chuyên chú nói:
- Thế nào có thể không nhớ? Diễm nhi lúc nào cũng nghịch ngợm quanh quẩn trong ý nghĩ của Ngọc nhi không đi, quấy nhiễu Ngọc nhi mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến Diễm nhi đây!
Diễm nhi liếc người nọ một cái, có phần tức giận nói:
- Diễm nhi mới không tin, Ngọc ca ca cả ngày đều bận rộn công việc, có thể nào lúc nào cũng đều nghĩ đến Diễm nhi chứ, khổ cho Diễm nhi mỗi ngày khổ sở trông ngóng Ngọc ca ca sớm quay trở về!
Giang Ngọc bị phấn nhân kia đùa giỡn đến cười haha, ở xung quanh phấn nhân kia dạo quanh một vòng, tinh tế đánh giá, lại gật đầu đắc ý cười nói:
- Diễm nhi của ta từ khi nào biến thành thố đàn tử ( bình dấm chua) chứ? Ngọc ca ca trước đây chính là không phát giác ra Diễm nhi của ta sẽ là tiểu lạt tiêu ( cây ớt nhỏ) hay là mẫu lão hổ ( mẹ cọp) a?
Sắc mặt Nam Cung Diễm đỏ bừng tiến lên đánh đánh vào Giang Ngọc, cả giận:
- Ngọc ca ca không được cười nhạo người ta, Diễm nhi mới không phải là thố đàn tử, mẫu lão hổ, ngươi mau đừng cười nữa ~!
Giang Ngọc mị nhãn nhìn người đỏ bừng kia, trong lòng nhất thời phi thường yêu thương, hai tay nhẹ bao bọc quanh mỹ nhân trước mặt, nhẹ nhàng thi triển khinh công, phi thân nhấc người nhảy lên.
Nam Cung Diễm bất minh nguyên do, kinh sợ gắt gao ôm lấy nam tử trắng nõn kia, khó bề tưởng tượng nhìn xung quanh phong cảnh bay lượn kỳ huyễn...
Tuấn nam mỹ nữ đích thực bích nhân, lúc này đang phiêu hốt phi vũ trong thúy lâm hương trúc, trong chớp mắt song song chìm đắm tại nơi rực rỡ xinh đẹp.
Lúc này cảnh ấy,thật thật là chích tiện uyên ương bất tiện tiên a. ( chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên)
Chỗ sâu trong cánh rừng, một mị nhãn hồn xiêu phách lạc đang u oán chăm chú nhìn chằm chằm kia một đôi nam nữ làm thâu tình (yêu đương vụиɠ ŧяộʍ), kia nguy hiểm trong đôi mắt có vẻ vẫn lại là càng ngày càng nồng nặc...