Lòng Giang Ngọc vạn phần lo lắng tìm kiếm ở trong rừng, nàng nên sớm nghĩ đến công chúa kia tuyệt đối không ngoan ngoãn nghe lời, thật hối hận lúc đó không cương quyết đem nàng theo bên người.
Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn lên cảnh bầu trời có phần hắc vụ mù mịt, trong lòng biết khí hậu núi này dị thường, nghĩ là bao lâu sẽ có sơn vũ kéo tới.
Lòng nàng thực là nóng như lửa đốt, nghĩ rằng nếu như không nhanh hơn một chút tìm được điêu ngoa công chúa kia, chỉ sợ là giữa ban ngày thì đã thật thành món ngon trong miệng dã thú.
Lúc này Giang Ngọc tức giận hàm răng ken két vang lên, song quyền nắm chặt.
Nàng trong lòng thầm mắng: chờ tìm được điêu ngoa công chúa chẳng biết trời cao đất dầy nàng rồi, bất kể cho dù là thân phận gì, nhất định phải hảo hảo giáo huấn nàng một trận.
Đang lúc nàng buồn bực, chợt nghe phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng khóc y y ô ô, lòng Giang Ngọc căng thẳng, vội thi triển khinh công nhịp chân, rất nhanh hướng đến phía thanh âm để tìm.
Cuối cùng tại dưới một gốc cây bách niên thương thụ, tìm được nguồn cuộn tròn khóc thút thít...
Nàng phẫn nộ tiêu sái đến gần bên cạnh thiếu nữ tiếng khóc không ngừng, cúi đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa, phẫn nộ nói:
- Khóc cái gì? Công chúa chẳng lẽ vẫn biết sợ ư?
Lúc này nữ hài đang khóc, bị tiếng nói đột nhiên truyền đến, lại càng sợ hãi, nàng kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hướng người bên cạnh, bỗng nhiên kinh hỉ vạn phần.
Nàng cuống quít đứng dậy, ôm lấy cổ bạch y nam tử tức giận kia, y y nha nha trút ra nước mắt nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, là Nhụy nhi sai rồi! Ta không nên chạy đi một mình, xin lỗi, cầu xin ngươi mau dẫn ta trở về đi, ở đây thật đáng sợ a~! Nhụy nhi không muốn ở lại đây nữa ~!
Nàng cho rằng nàng sẽ chết ở nơi này, nàng tưởng rằng không ai đến cứu mình, nàng cứ tưởng nàng sẽ không bao giờ gặp lại phụ hoàng và hoàng nãi nãi của nàng, mặc dù bọn họ vứt bỏ nàng đến nơi này, nhưng nàng bỗng nhiên rất nhớ bọn họ, nàng rất sợ thực sự là như thế cô độc chết đi...
Giang Ngọc cau hai hàng lông mày, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong ngực ôm chặt lấy mình, toàn thân nàng run rẩy sự sợ hãi hiện ra ở trong mắt. Nàng minh bạch nàng ta thật là sợ hãi, nàng vốn dự định hảo hảo giáo huấn điêu ngoa công chúa này một chút, nhưng lúc này lại bất đắc dĩ bị nữ hài run rẩy cùng hoảng hốt này làm cho yếu đi.
Nàng từ từ hoãn xuống nộ hỏa, dịu dàng quay về ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đang run ấy, ôn hòa nói:
- Công chúa không cần sợ, đều cũng qua rồi, qua rồi. Hiện giờ chúng ta thì tiến trở về tự đi.
Vĩnh Ninh công chúa thuận theo liên tục gật đầu, miễn là có thể ly khai khỏi nơi này là được rồi, nơi đây thật đáng sợ.
Giang Ngọc nhìn đôi hắc nhãn nọ trong mắt đã toàn là lệ thủy, khẽ thở dài, đưa tay giúp lau đi lệ thủy trên khuôn mặt nhỏ.
Vĩnh Ninh công chúa mặc cho nam tử vì nàng ôn nhu lau đi thủy ngân chảy xuống hai má, trong lòng một mảnh ấm ấm áp áp, nàng chợt phát hiện phát hiện lúc này ôm lấy trước ngực rất an toàn, rất ấm áp....
Một tiếng sấm sinh sinh không ngừng truyền đến,chỉ nháy mắt mây đen trong núi dày đặc, mưa rào cuồn cuộn, ánh trăng u ám không gì sánh được.
Giang Ngọc nhíu mày, khí hậu núi này quả thật thay đổi trong nháy mắt, nàng vội vàng một tay ôm lấy thiếu nữ trong lòng, đề khí khởi bộ phi thân hướng bên sườn cánh rừng rất nhanh bước đi.
Vĩnh Ninh không biết vì sao, gắt gao ôm lấy cổ Giang Ngọc, nàng chỉ cảm thấy tiếng gió ồ ồ bên tai, nhìn vật trước mặt rất nhanh di chuyển đến. Nàng khẽ cúi đầu hướng thân nhìn xuống, sửng sốt phát hiện ra các nàng lúc này đã cùng mặt đất có khoảng cách nhất định, liền giống như một loại điểu nhi bay lượn, khiến cho nàng không ngừng hoảng hốt.
Qua rất lâu, Giang Ngọc cuối cùng dừng lại.
Đây là một sơn động, trong động rất tối, rất u ám.
Vĩnh Ninh công chúa có phần sợ sệt, nàng đưa tay ôm chặt hơn một chút, nhỏ giọng hướng phía nam tử hỏi:
- Chỗ này là chỗ nào a? Hảo dọa người ~!
Giang Ngọc khe khẽ cười cười nói:
- Công chúa không cần sợ, bên ngoài mưa to gió lớn, trước tiên ta và ngươi ở trong sơn động này nấp một chút, chờ thời tiết tốt hơn, thì lập tức tranh thủ trở về tự, thế nào?
Vĩnh Ninh công chúa nhìn tình cảnh bên ngoài mưa to gió lớn, biết nàng nói là thật, liền gật nhẹ đầu đồng ý.
Giang Ngọc cúi đầu nhìn tiểu công chúa trong ngực, nàng như trước vẫn ôm lấy mình không chịu buông tay ra, lại dịu dàng nói:
- Công chúa, y sam của ngươi và ta đều đã ướt hết, bây giờ Giang Ngọc đi nhóm lửa lên, cho công chúa sưởi ấm, được không?
Vĩnh Ninh công chúa như cũ vẫn gật đầu tán thành, nhưng vẫn không có tí ý tứ nào là muốn từ trong ngực Giang Ngọc tách ra, Giang Ngọc bất đắc dĩ ôn nhu:
- Công chúa không rời khỏi người Giang Ngọc, vậy bảo Giang Ngọc làm thế nào đi thắp lửa sưởi ấm a?
Chờ Giang Ngọc nói xong, công chúa mới phát hiện lúc này vẫn còn gắt gao ôm lấy cơ thể nóng hổi ấm áp kia, vội đỏ mặt từ trong người nam tử ly khai, đứng ở một bên.
Giang Ngọc lắc đầu cười cười, đứng dậy ở trong hang động đen như mực tìm được một số củi khô, chậm rãi nhóm lên một đống lửa.
Vĩnh Ninh công chúa cuộn tròn ở một bên, trên người của nàng ướt sũng, lúc này sơn phong thổi qua lại cảm thấy thêm âm lãnh tê buốt.
Nàng bất giác nhớ tới sự ôn tồn của cái ôm ban nãy, cảm giác ấm ấm áp áp, thật rất khiến cho nàng bồi hồi vô cùng a!
Giang Ngọc từ từ đem ngọn lửa kia nhóm lên lớn hơn chút, nàng quay đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa ở phía sau, mỉm cười nói:
- Công chúa trước đem y phục bên ngoài cởi ra, để Giang Ngọc ta hong khô trên lửa sau đó thì mặc vào, bằng không thì sợ là sẽ nhiễm lạnh!
Công chúa vô ý thức nắm thật chặt y quần, cũng không di chuyển, nàng thế nào có thể ở trước mặt một người nam tử cởi bỏ y phục a?
Giang Ngọc nhìn dáng điệu công chúa khẩn trương, biết trong lòng nàng sợ cái gì, lại cười khẽ nói:
- Nếu như công chúa không sợ lạnh, mặc như thế cũng chẳng sao.
Dứt lời liền đứng dậy tự nhiên đem ngoại sam ướt đẫm của mình cởi ra, đặt ở trước lửa bắt đầu hong khô.
Vĩnh Ninh công chúa bình tĩnh chậm rãi đến gần bên cạnh Giang Ngọc, đưa tay ở trên đống lửa ngoan ngoãn sưởi ấm, nàng lén ngắm Giang Ngọc vẻ mặt nhàn nhã tự tại một cái.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy tuấn mỹ nam tử trước mặt, cũng chẳng xấu xa giống như mình tưởng tượng a! Có lẽ, có lẽ là trước đây bản thên hiểu lầm nàng rồi...
Không lâu sau, Giang Ngọc đã đem ngoại sam trắng như tuyết hong khô xong, nàng nghiêng đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa cuộn tròn ngơ ngác ở bên cạnh mình, giơ tay chuyển bạch sắc y sam của mình qua, nói:
- Mặc nó vào, đem thay thế cho y phục bị ướt ~!
Vĩnh Ninh công chúa mở to hai mắt, nhìn phía nam nhân đang ra lệnh cho mình. Hắc nhãn kia trong suốt, tỏa ra cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự.
Vĩnh Ninh chầm chậm vươn hai tay, tiếp nhận bạch sam nam tử khí phách ấy truyền tới.
Giang Ngọc thấy công chúa tiếp nhận y sam, gật đầu mỉm cười tỏ ý tán thưởng nói:
- Vậy mới đúng, thời tiết lạnh như vậy, ta không cần thiết cùng bản thân áy náy a! Công chúa mau đến phía sau đem y phục bị ướt hoán đổi, Giang Ngọc giúp ngươi đem chúng hong khô, ta đổi lại cũng không muộn.
Vĩnh Ninh công chúa đứng lên, sợ hãi nhìn Giang Ngọc một cái.
Giang Ngọc khóe miệng khẽ nhếch, nói:
- Công chúa xin yên tâm, Giang Ngọc tuyệt đối sẽ không nhìn lén!
Nói xong thầm nghĩ trong lòng: Giang Ngọc nàng tuy là thích nữ tử, nhưng cũng quyết sẽ không đối với công chúa tiểu hài tử mà cảm thấy hứng thú. Nghĩ là nếu như nếu như hôm nay cùng Diễm nhi đơn độc ở đây, vậy khác biệt hơn ~! Suy suy nghĩ nghĩ, không khỏi lại âm thầm say mê nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Vĩnh Ninh công chúa nhìn Giang Ngọc kia lắc đầu tự cười, đã cho là đang cười nhạo mình, liền tức giận xoay người đi về phía sau, buông bỏ kiêng dè đem y quần ướt sũng thay đổi xuống.
Vĩnh Ninh công chúa khoác lên trường bào bạch sắc của Giang Ngọc, như trước vẫn cuộn tròn ở bên cạnh đống lửa, nàng ngửi mùi xạ hương trên y sam, trong lòng cũng là an tâm không ít.
Ngoài động mưa còn đang tích tích tách tách rơi xuống, Giang Ngọc ở một bên kiên nhẫn giúp công chúa Vĩnh Ninh hong khô nhất kiện y quần được thay thế, từ từ lên tiếng nói nhỏ:
- Công chúa nếu như có mệt, trước hết ngủ một lát đi, đợi mưa tạnh rồi, ta sẽ đánh thức ngươi!
Vĩnh Ninh công chúa lại là có chút mệt nhọc, nàng quả là rất muốn ngủ, nhưng nhìn một vòng cũng không phá hiện ra chỗ có thể cho nàng nằm xuống.
Giang Ngọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vĩnh Ninh công chúa hết nhìn đông tới nhìn tây một cái, minh bạch nàng tìm cái gì.
Nàng lắc đầu khẽ cười cười, trong lòng biết công chúa này sao chịu qua loại cực khổ ấy. Liền đưa tay vô vỗ lên đùi mình, nói:
- Công chúa chúa nếu nguyện ý thì nằm lên đùi Giang Ngọc ngủ đi!
Vĩnh Ninh vô cùng ngạc nhiên nhìn Giang Ngọc một cái, thấy nam tử nọ vẫn như cũ nhàn nhã tự tại giúp nàng hong khô y quần.
Chẳng biết vì sao, nàng càng ngày càng cảm thấy nam tử kia rất an toàn, rất ấm áp.
Nàng chỉ hơi do dự một chút, liền nhẹ nhàng đi chuyển đến bên cạnh nam tử kia, tựa đầu dịu dàng gối đầu lên trên cái đùi ấm ấm kia.
Giang Ngọc cúi đầu nhìn Vĩnh Ninh công chúa ngoan ngoãn nhu thuận, thầm nghĩ: nếu như công chúa này có thể luôn luôn nghe lời như vậy, đến cũng là một hài tử không tệ.
Lúc này, công chúa Vĩnh Ninh gối lên trên đùi người nọ, cũng có chút thẹn thùng giương mắt nhìn lên đỉnh đầu nam tử.
Chẳng ngờ, đúng lúc cùng ánh mắt người nọ đang cúi đầu đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn mặt đỏ như lửa, ngượng ngùng vội vàng cúi đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ dậy.
Giữa đêm khuya trong Bồ Đề tự, Đậu nhi lo lắng nhìn Giang Đô hầu ngồi ở trước mặt.
Công chúa và phò mã gia cho đến đêm khuya cũng chưa từng quay về, nàng rất sợ các nàng xảy ra chuyện gì.
Nàng rất mong Giang Đô hầu có thể phái một vài người đến trên núi đi tìm một hồi a!
Giang Đô hầu nhẹ nhấp một ngụm nước trà, ngẩng đầu điềm tĩnh đối với Đậu nhi đang quỳ ở dưới nói:
- Đậu nhi đừng hoảng hốt, công chúa và Ngọc nhi sẽ không có chuyện gì, bổn hầu tin tưởng Ngọc nhi có thể bảo vệ tốt cho Vĩnh Ninh công chúa. Ngươi tạm thời về trước đi hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai tạnh mưa rồi bọn họ sẽ bình yên vô sự quay về.
Đậu nhi cầu xin hồi lâu chẳng có kết quả, không còn cách nào, cũng đành phải lui xuống.
Nàng không hiểu, Giang Đô hầu như thế nào lại giống như một điểm cũng không quan tâm, phò mã gia cũng vẫn chưa có quay về sao!
Nàng thật là rất lo lắng a, lão Thiên nhất định phải phù hộ công chúa và phò mã gia đều bình an trở về a!
Giang Đô hầu nhìn Đậu nhi lui xuống, thầm nghĩ: hắn vô cùng tin tưởng nhi tử của mình – Giang Ngọc, hắn tin tưởng Giang Ngọc nhất định sẽ bảo vệ tốt cho công chúa. Từ nhỏ đến lớn, nàng từ trước đến nay cũng không từng khiến cho mình thất vọng. Mỗi khi hắn giao công việc cho nàng, nàng đều có thể tương đối hoàn mỹ đi hoàn thành nó.
Hắn tin rằng lúc này đây Giang Ngọc cũng chắc chắn sẽ hoàn mỹ hoàn thành, chuyện này đủ để thay đổi vận mệnh của Giang Đô hầu phủ hắn...
Một cơn rùng mình đột nhiên kéo tới, đem một vài ý nghĩ mệt mỏi của Giang Ngọc kích tỉnh.
Y phục trên người nàng đều dần dần được nhiệt độ cơ thể của bản thân phát ra làm cho hong khô. Nàng nghe được bên ngoài đã không còn tiếng mưa rơi, một tia ánh sáng nhợt nhạt chiếu vào trong động, biết là đã tới lúc có thể quay về trong tự.
Giang Ngọc cúi đầu khẽ đánh thức tiểu công chúa đang ngủ say, nói:
- Công chúa, mưa đã ngừng, chúng ta có thể đi trở về.
Vĩnh Ninh công chúa mơ màng mở hai mắt, ngơ ngác nhìn nam tử tuấn tú bất phàm trước mặt.
Đầu tóc nam tử kia mặc dù là có chút lộn xộn vô cùng, nhưng phối trên khuôn mặt tuấn tú phiêu dật, lại có cổ phong tình lãng đãng giang hồ hiệp khách.
Kia vài sợi tóc rơi xuống, ưu mỹ buông xuống trên trán nam tử, lại bằng không thêm mấy phần không nói rõ, nói không được đích thực là vũ mị.
Giang Ngọc khó hiểu nhìn Vĩnh Ninh công chúa si ngốc ngơ ngác nhìn mình, nhíu mày mói:
- Công chúa, ngươi làm sao vậy? Là có chỗ nào khó chịu sao?
Vĩnh Ninh công chúa hoảng hốt thu hồi thần sắc, cuống quít đứng dậy rời khỏi nam tử làm nàng có phần xấu hổ, nói:
- Không có chuyện gì, ngươi chẳng phải nói phải đi sao? Vậy bây giờ thì đi thôi!
Dứt lời xoay người dự định muốn đi ra khỏi động.
Giang đưa một tay nắm lấy Vĩnh Ninh công chúa kia lúc này muốn đi ra ngoài, nhẹ nhàng mang nàng về lại bên cạnh mình, yêu dị cúi đầu cười nói:
- Công chúa chẳng lẽ muốn như thế này thì đi rồi chứ?
Vĩnh Ninh công chúa nghe xong, mới nhớ tới hiện tại đang mạc bạch sắc sam y vừa rộng vừa dài của Giang Ngọc, liền đỏ mặt nói:
- Ta nhất thời quên mất, bây giờ thì đi đổi trở lại.
Giang Ngọc nghiêng đầu thấp giọng nói:
- Hảo, vậy công chúa ở động này đổi lại hảo y phục, Giang Ngọc ở cửa động cung kính chờ đợi.
Nói rồi liền xoay người đi ra ngoài động.
Vĩnh Ninh công chúa ngơ ngác nhìn phía Giang Ngọc kia thong thả đi ra, trong lúc nhất thời một tia cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp toàn thân, người nọ thật là Giang Ngọc bản thân vẫn luôn chán ghét rất lâu rồi sao, thế nào trong một đêm, nàng đối với cảm giác của nàng lại trở nên khác thường như thế chứ?