Ở bên ngoài mã xa, Tế Vũ có phần lúng túng đi đi lại lại.
Hắn vừa ở trong rừng, nghe được tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, bất minh nguyên do, liền lần theo tiếng kêu thảm thương tìm đến.
Đã thấy mấy tên nam tử lực lưỡng hung hãn đang khi nhục một nữ tử toàn thân xích lỏa, nàng kia vết thương đầy người, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn nhất thời căm phẫn, liền xuất thủ cứu người nữ tử đang chịu nhục ấy.
Nữ tử được hắn cứu thoát, gần giống như là hấp hối, nàng ôm Tế Vũ không có sức đi lại đứng một chỗ, mở miệng yếu ớt cầu xin:
- Cầu ngươi, van ngươi cứu cứu ta, cứu ta với....
Dứt lời liền hôn mê bên chân của Tế Vũ.
Trong một lúc Tế Vũ nổi lên lòng thương hại, lại sợ hoang son dã lĩnh này, nếu như bỏ lại tên nữ tử đơn thân nhược trí ấy, thật sợ là lành ít dữ nhiều! Liền đem nàng kia quay về doanh địa.
Có tiếng bước chân, Tế Vũ ngẩng đầu thấy Giang Trí Viễn và Khinh Phong đi đến, bước lên phía trước chắp tay nói:
- Đại ca, bên trong không biết tình hình thế nào? Tế Vũ, Tế Vũ....
Giang Trí Viễn có chút tức giận:
- Các ngươi quá mức lỗ mãng, gia vừa bị ám sát, sao lại có thế hồ đồ như vậy đem một nữ nhân xa lạ tới nơi này!
Tế Vũ tự biết sai, cúi đầu đáp:
- Thuộc hạ tự biết làm sai, chỉ là thấy nàng ta thụ thương không nhẹ, nhất thời nổi lên lòng cảm thông, đại ca người xem việc này nên làm thế nào mới tốt a?
Giang Trí Viễn khẽ thở dài một hơi, thật không biết hai người này ngày thường làm việc thông minh nhạy bén như vậy, mà trong chuyện này sao nhược trí, ngốc nghếch đến thế?
Liền xoay người hướng về phía mã xa hoa lệ đi đến, Giang Trí Viễn đến trước cửa mã xa, nàng không dám tùy tiện đi vào trong, chỉ đành buộc phải cung kính đối vào trong mã xa nói:
- Giang Trí Viễn xin thỉnh an công chúa, quận chúa, chẳng biết thương thế người nữ tử kia hiện tại ra sao? Nếu như nghiêm trọng, chi bằng để Trí Viễn sai người đưa nàng ấy đi đến y quán phụ cận trị liệu?
Bên trong mã xa, Xuân nhi và Đậu nhi đầu đầy mồ hôi vì tên nữ tử thụ thương kia rửa sạch từng đường vết thương nhìn thấy mà sợ, dường như bị cành liễu như vật cứng quất vào mà gây nên,vết thương, vết thương cũ mới đều có.
Làn da vốn phải là trắng như tuyết, lúc này đều là xanh tím loang lỗ vết máu đáng sợ, khiến cho người ta nhìn qua trong lòng vẫn xoắn xuýt không ngừng!
Công chúa và Nam Cung Diễm đang ở một bên cũng giúp đỡ chăm sóc, dáng điệu nàng kia xem ra thật là suy yếu không chịu nổi, đầu đổ mồ hôi đầm đìa.
Vĩnh Ninh công chúa lúc này nghe được lời nói của mấy người bên ngoài, trong lòng tức giận, thật không hiểu người của Giang Đô hầu phủ này, sao lại một điểm lòng cảm thông cũng chẳng có? Nghĩ đến Giang Ngọc kia xem ra quả thật không có tốt gì, vì sự an toàn bản thân, mà ngay cả sống chết của một người cũng không quan tâm!
Liền không nhịn được đối bên ngoài mã xa lớn tức phẫn nộ nói:
- Không cần mấy tên xú nam nhân các ngươi giúp đỡ, nói cho Giang Ngọc kia biết, nữ tử này bổn công chúa nhất định phải giữ nàng ở bên cạnh chăm sóc. Được rồi, nhanh lên một chút đi lấy ít kim sang dược hảo hạng đưa đến đây cho bổn công chúa.
Giang Trí Viễn nghe được công chúa kia lúc này nộ khí, biết bản thân đối với việc này, đã bất lực, chuyện này nhất định phải mau chóng báo cho hầu gia biết.
Lại bất đắc dĩ hướng phía mã xa đáp lời vâng dạ, vừa mệnh Tế Vũ vì công chúa mau mau đem dược vật cần thiết đến, bản thân thì bước nhanh hướng phía Giang Ngọc đi đến, trước bẩm báo việc này.
Ai~! Lão Thiên phù hộ cũng đừng xảy ra xui xẻo gì khác.
Giang Ngọc nghe Giang Trí Viễn bẩm báo kỹ càng chuyện ấy, vùng lông mày chậm rãi nhăn lại.
Trong lòng của nàng minh bạch, chuyện này quả thực sự tình có kỳ quặc, nhưng bây giờ lại dính dáng vào điêu ngoa công chúa kia, lòng biết bất hảo cứng rắn xử lý.
Liền bình tĩnh đối Giang Trí Viễn nói:
- Tất nhiên công chúa có ý, như vậy tùy theo nàng thôi, các ngươi chỉ cần cẩn thận đề phòng tên nữ tử nọ là được rồi! Nghìn vạn lần đừng để cho nàng làm hại đến công chúa cùng quận chúa, hiểu chưa?
Giang Trí Viễn cúi người hồi đáp:
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Giang Ngọc liếc Giang Trí Viễn một cái, trầm giọng:
- Lui xuống đi, nắm vững gấp rút lên đường, nơi này không thích hợp ở lâu!
Giang Trí Viễn minh bạch ý tứ Giang Ngọc, mau lui xuống mã xa, phân phó hàng ngũ lập tức tăng tốc khởi hành.
Hành trình này trên đường bôn ba thân tâm mệt mỏi, cuối cùng là có thể cập bến lại rồi.
Giang Ngọc cuối cùng đã về đến Giang Đô hầu phủ, với hành trình bôn ba cực khổ cộng thêm có mang theo thương tích trong người, như hiện tại khi quay về địa bàn nhà mình cũng chợt thấy thần thanh khí sảng, toàn thân khoan khoái thông suốt dậy.
E rằng đây cũng được cho là một loại trách nhiệm và cảm giác thuộc về vô hình chứ ~!
Giang Ngọc thuận theo ngồi ở bên giường, trong mắt hiện ra ôn nhu nhìn phu nhân già nua bệnh trọng ở trên giường,nói:
- Bà bà, Ngọc nhi đã trở về! Bà bà không phải là nhớ Ngọc nhi sao? Người thức dậy nhìn Ngọc nhi đi?
Lão nhân mặt đầy nếp nhăn, nghe thấy được tiếng động, từ từ mở đôi mắt mơ màng, thần tình hoảng hốt nhìn phía nam tử đang ngồi ở bên cạnh, mơ hồ nói:
- Là ai a? Chuyện gì a? Đừng đến quấy rối chúng ta, ta đang cùng phu nhân bàn bạc chuyện hôn sự của Ngọc nhi mà! Ngọc nhi nhà ta đã trưởng thành, phải chuẩn bị xuất giá!
Khóe miệng Giang Ngọc giật giật vài cái, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng vạn phần đau đớn, nàng nhẹ nhàng lấy khăn sạch vì bà bà mơ hồ đang bệnh nặng lau sạch mồ hôi trên thái dương hư nhược!
Nàng khe khẽ thở dài, bà bà cả đời này vì Giang gia nàng gánh vác rất nhiều thứ.
Nghĩ là nếu như không có sự tồn tại của Giang Ngọc nàng, mẫu thân và bà bà hẳn là từng sống rất tốt mới đúng!
Nhìn lão nhân trước mặt hiện giờ đang hô ngôn loạn ngữ, có lẽ như thế cũng tốt.
Có lẽ chỉ có lúc này nàng mới là tốt khoái nhạc, e rằng trong lòng bà bà đang vì một đời không hoàn chỉnh, một lần nữa sắp xếp lại thành một mộng cảnh hoàn mỹ!
Bản thân không nên tiếp tục quấy rối đến bà bà đang vui vẻ ấm áp trong mộng cảnh, nếu như có thể để nàng cả đời chìm đắm ở nơi thỏa mãn và hạnh phúc, đối với bà bà mà nói có lẽ mới là lực chọn tốt nhất!
Kỳ thực, trong một số thời điểm, người tỉnh táo, mới là thống khổ nhất!
Chung quy so với lại để bà bà thương cảm lại một lần vì nàng suốt đời hoang đường, lo lắng cùng đau lòng, thì tốt hơn rất nhiều!
Đột nhiên nàng cảm giác mũi thấy cay cay, đôi mắt rất mờ nhạt ~!
Đó là cảm giác muốn khóc sao?
Là, nàng muốn khóc, nàng không rõ, vì sao thế gian lại để một mình Giang Ngọc nàng chịu đựng loại thống khổ này cơ chứ?
Nếu như có thể cũng hảo hảo như người khác, cuộc sống bình thường, thật là có bao nhiêu tốt đẹp a!
Trong mắt nàng làm như hiện ra, hình ảnh lúc này bà bà đang suy nghĩ về một cuộc sống vui vẻ mỹ mãn~!
Không khí bên trong Giang phủ vui mừng náo nhiệt, phụ mẫu đang hài lòng ngồi đối diện, dường như đang nói rất nhiều chuyện.
Bà bà ôm nhu ôm lấy mình, vì nàng chải trường phát đen nhánh, nàng thoải mái cười vui vẻ, hướng phía phụ mẫu bày ra vẻ nhõng nhẽo, nàng mặc váy lụa tuyệt mỹ trắng như tuyết, trước mặt các nàng bay lượn khắp bầu trời, chính là hạnh phúc vui vẻ.
- Ngươi rốt cuộc là ai a? Nhìn thấy rất quen a?
Lão nhân hướng phía trước dò xét thăm dò, muốn thử dùng lão nhẫn lờ mờ không rõ, tỉ mỉ nhìn nam tử trước giường kia một cái.
Nàng có phần nhớ không ra, người quen thuộc trước mặt là ai?
Nhưng, kia đối với nàng mà nói, là người cực kỳ quan trọng! Nàng rốt cuộc là ai a....
Giang Ngọc từ trong mộng cảnh tốt đẹp trước mắt giật mình tỉnh lại, lấy lại thần sắc.
Nàng nhìn phía bà bà đã không còn nhận ra nàng, trong mắt lại là lần đầu tiên chảy dòng lệ thủy mặn mặn.
Đáng thương Giang Ngọc nàng, đời này tối có thể minh bạch nỗi đau của Giang Ngọc nàng lại có thể khiến nàng thỏa sức đến dựa vào chính là người thân, đến nay, nghĩ là cũng sắp bỏ nàng mà đi!
Cái loại đau khổ này, thì có ai có thể hiểu được....
Có lẽ, mộng cảnh khao khát và muốn có được kia là người một nhà đầm ấm cùng vui vẻ!
Mà Giang Ngọc nàng lại là bất lực như thế không dành được cho các nàng ~!
Giang Ngọc gắt gao đam lão nhân ôm vào trong ngực, run rẩy nói:
- Bà bà, không nhớ được ta ư? Ta là, ta là, ta là người muốn lấy Giang Ngọc a! Bà bà yên tâm đem Giang Ngọc giao cho ta đi, nàng sẽ được hạnh phúc, tin ta, tin tưởng ta! Ta sẽ cho nàng toàn bộ hạnh phúc ~!
Lão nhân kinh hỉ ngẩng đầu, nheo nheo đôi mắt tinh tế đánh giá thiếu niên tuấn mỹ bất phàm kia.
Trên khuôn mặt nhăn nheo chậm rãi nổi lên tình cảm vui sướng, cũng vẫn run rẩy nói:
- Ngươi thực sự là người muốn lấy Giang Ngọc nhà ta sao? Thật vậy không? Ngươi phải hảo hảo đối đãi nàng a! Ta thương cho Ngọc nhi chịu quá nhiều khổ sở!
Nàng lại khẩn trương nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Giang Ngọc, nói:
- Ngọc nhi của ta rất thông minh, rất nghe lời, ngươi nghìn vạn lần không được phép ức hiếp nàng a!
Giang Ngọc thống khổ nhắm mắt lại, nhẹ gật gật đầu.
Bà bà như trước mơ màng nhắc đi nhắc lại, bảo nàng phải như thế nào, hảo hảo, đối đãi Ngọc nhi khổ mệnh nàng.
Nàng nói với Giang Ngọc:
- Ngọc y thích nhất mặc y sam khiết bạch vô nhiễm, thích ăn Tây Hồ thố ngư, thích uống nhất là lá trà thanh hương điềm mỹ....Còn phải nhớ kỹ hiếu kính phu nhân, lão gia....
Giang Ngọc vẫn như cũ thuận theo gật gật đầu, khe khẽ đáp lời.
Tiếng lẩm bẩm trong lòng ngực càng ngày càng nhỏ, bà bà tựa như đã lại dần dần mê man.
Giang Ngọc chậm rãi đem bà bà đặt đến trên giường, để nàng nằm xuống, lại vì nàng đắp kín cẩm bị.
Nàng nhìn vẻ mặt tươi cười kia của bà bà, cười khổ, nhẹ lau đi lệ thủy măn chát trên mặt.
Cáp ~, trong lòng nàng cảm thán, nguyên lai lệ thủy là như vậy....
Giang Ngọc lẳng lặng đứng dậy muốn ly khai, rồi lại nghe được lời thì thầm của bà bà mơ mơ màng màng trên giường:
- Ngọc nhi, Ngọc nhi hạnh phúc là tốt rồi, Ngọc nhi vui vẻ là tốt rồi, bà bà đi cũng được minh mục...
Nàng chưa từng quay lại, chỉ là cô độc hướng đi ra ngoài cửa.
Lệ thủy kia dường như lại muốn tuôn ra rồi, rồi lại cứng rắn để nàng nuốt vào trong.
Nghĩ là khóc lúc này, nhưng cũng sẽ là có nghiện, nếu như ngươi lần đầu tiên bắt đầu khóc, có thể sẽ có lần thứ hai, thì người kiên cường, cũng sẽ lại mềm yếu trong nháy mắt chứ ~!