Một tiếng sấm rền ầm ầm từ xa đến gần, hậu viện Linh Ẩn Tự, Giang Ngọc hai tay ôm lấy Nam Cung Diễm ngồi trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ...
Nghe tiếng sấm rền, Nam Cung Diễm nhíu mày, trong lòng bất an mà tựa sát vào lòng Giang Ngọc, ngẩng đầu Giang Ngọc cũng đang nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Ngọc, Diễm Nhi không biết thế nào, hiện tại trong lòng thế nào luôn cảm thấy khó chịu? Giống như có chuyện gì sắp xảy ra."
Nghe Nam Cung Diễm nói, trong lòng Giang Ngọc khẽ động, cúi đầu siết chặt cánh tay bên hông Nam Cung Diễm, cúi đầu cười nói: "Diễm Nhi đừng suy nghĩ lung tung, hôm nay là đêm thất tịch trẫm phải các nàng trôi qua một đêm thật tốt đẹp, ở chỗ này còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, trẫm thật vất vả mới mang các nàng xuất cung chơi đùa Diễm Nhi sao còn không thả lỏng một chút, nghĩ những chuyện khiến mình hài lòng, cẩn thận mau già, trẫm sẽ không cần nàng nữa..." Giang Ngọc cố ý trêu chọc muốn Nam Cung Diễm yên lòng, nàng thực sự không muốn khiến Nam Cung Diễm các nàng biết việc này, sau đó cũng cùng nàng phiền não.
" A, đau quá, nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, tiểu nhân không dám nữa..." Giang Ngọc bưng bả vai bị Nam Cung Diễm đánh, khuôn mặt tuấn tú quấn quýt ra vẻ đau đớn cầu xin tha thứ, muốn dời lực chú ý của Nam Cung Diễm.
" Đáng ghét..." Nam Cung Diễm bị Giang Ngọc chơi xấu đánh bại, liếc xéo Giang Ngọc một cái. Ái nhân bách biến yêu tà này thực sự là khiến Nam Cung Diễm cảm thấy thúc thủ vô sách, không cách nào ứng phó, khi thì cao ngạo, bá đạo lại mang theo một chút âm trầm, khi thì lại như hài đồng nghịch ngợm khả ái, thần sắc ngây thơ rực rỡ làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, thật sự là nàng nàng vừa yêu vừa hận, vừa si vừa giận. Giang Ngọc như thế thật xấu, cũng làm cho người ta trầm mê, luôn khiến người ta khó có thể chán ghét, khó có thể quên, muốn dùng nửa đời sau làm bạn hiểu rõ, không mệt không mỏi.
Giang Ngọc nhìn giai nhân nhu tình nhu tình như nước trước mặt mình, tao nhã đa tình vén vài sợi tóc rũ bên tai Nam Cung Diễm, nhỏ giọng trả lời bên tai nàng: "Có thể nào quên, trẫm cùng Diễm Nhi lần đầu tiên tương phùng chính là đang du thuyền ở Tây hồ."
" Sai..." Đối mặt đế vương đa tình này, Nam Cung Diễm nhíu mày, mất hứng khẽ đẩy Giang Ngọc một chút, oán giận nói: "Ngoài miệng luôn nói yêu ta, sao ngay cả ở nơi nào gặp gỡ Diễm Nhi cũng không nhớ rõ! Như vậy, như vậy lấy gì chứng minh nàng yêu ta?"
Đối mắt sự chất vấn của Nam Cung Diễm, Giang Ngọc có chút mờ mịt, nàng rõ ràng là lúc du thuyền ở Tây hồ lần đầu tiên nhìn thấy giai nhân đi cùng Nam Cung Phi, sao lại sai?
" Hừ, nói nàng không lương tâm, nàng liền thực sự không lương tâm! Nàng còn nhớ rõ hội đoán đèn đêm thất tịch năm ấy sao, nàng gặp phải một nữ tử mang theo một chiếc đèn lồng giống hệt nàng ở lương đình cạnh bờ hồ?"
" A? Hồ sen? Nữ tử cùng một loại đèn lồng với trẫm?" Giang Ngọc nghe Nam Cung Diễm nói, hốt hoảng dường như có chút ấn tượng đối với việc này, Giang Ngọc suy tư chốc lát, lẩm bẩm: "Nghe Diễm Nhi vừa nói như thế, trẫm dường như nhớ đến lúc đó nhìn thấy một đôi chủ tớ trong đêm thất tịch mang theo lồng đèn 'chim nhạn' giống hệt trẫm, chỉ là trẫm lúc đó đang cải nam trang sợ bị người ta hiểu lầm, ảnh hưởng đến thuần khiết của người ta, cho nên liền thổi tắt lồng đèn trong tay tặng cho vị tiểu thư kia, nhưng bởi vì trời tối, hơn nữa ta lúc đó cũng không có tâm tư gì, lại không lưu ý đến tướng mạo của vị tiểu thư kia, lẽ nào, lẽ nào nói trẫm lúc đó gặp phải chính là Diễm Nhi?" Giang Ngọc càng nghĩ càng kỳ quái, mặt lộ vẻ kinh hỉ, hỏi thăm: "Nếu là như vậy, lương duyên của chúng ta thực sự là ông trời tác hợp, muốn thay đổi cũng không thay đổi được!"
" Hừ, nghĩ thật hay, đã biết nàng là một người vô tâm vô phế, không lương tâm, mặc kệ chuyện gì cũng phải để ta bước ra trước, ngay cả lần đầu tiên quen biết, nàng cũng phải lựa chọn bước sau ta một bước, ngay cả một chút ấn tượng cũng không có, mẫu tử ta theo nàng thật sự ủy khuất muốn chết...." Nam Cung Diễm thấy Giang Ngọc tựa hồ nhớ không rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng có chút chua xót thương tâm, cáu giận nói.
Thấy Nam Cung Diễm tức giận, một cổ dự cảm bất hảo đột nhiên dâng lên, Giang Ngọc vội vã chắp tay cầu xin tha thứ: "Nương tử đừng giận! Trẫm lúc đó cũng chỉ là cố kỵ, dĩ nhiên cũng sẽ không chú ý đến thì ra người đó dĩ nhiên sẽ là ái phi của trẫm sau này, nếu như biết vị giai nhân trong đình kia chính là Diễm Nhi, trẫm, trẫm mặc kệ làm sao cũng phải cầu được mỹ nhân về nhà! Nói gì đi nữa, cho dù không nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ Diễm Nhi, nhưng cũng không có nghĩa là trẫm yêu nàng ít hơn so với nàng yêu trẫm! Diễm Nhi đừng quên trước Diễm Nhi trẫm chưa từng thích người nào, nàng là người đầu tiên mà trẫm yêu, cũng là người trẫm yêu khắc cốt minh tâm, còn khiến trẫm biết người trẫm yêu chính là một nữ tử..."
" Hoa ngôn xảo ngữ, cũng không biết là thật hay giả..." Nhìn Giang Ngọc chỉ thiên phát thệ, Nam Cung Diễm cuối cùng hòa hoãn một chút, mị nhãn nhìn Giang Ngọc, đôi môi cũng đã mơ hồ hiện lên một mạt hạnh phúc của tiểu nữ nhân không sao giấu được.
" Dĩ nhiên là thật, trái tim ta cũng có thể moi ra cho ái phi xem." Giang Ngọc rèn sắt khi còn nóng, vội vã ân cần mỉm cười, đôi môi lập tức phong bế đôi môi của mỹ nhân, khiến ái thê còn muốn cò kè mặc cả không chỗ khiếu nại.
...
"Đây là nơi phật môn thanh tịnh, bệ hạ cùng Diễm tỷ tỷ cũng không biết kiểm điểm một chút." Nam Cung Tố Nhị xa xa đi tới cùng với hai vị nương nương, thấy hai người kia đang ngọt ngào, ngữ khí mang theo một chút ghen tuông.