" Quốc sư nói đúng." Phong Điền Ngọc Tụ nghe Vô Tướng đạo nhân vừa nói như vậy chợt vui vẻ ra mặt, hắn đã sớm thèm nhỏ dãi trước mỹ sắc của công chúa Liêu Quyết, vốn tưởng rằng Tiêu Nhạc Nhi đã sớm là vật trong bàn tay, làm sao biết vịt chết còn bay đi. Nhìn dáng người kiều mị được Giang Ngọc ôm chặt trong ngực và mấy vị tuyệt sắc giai nhân thế gian hiếm thấy ngồi ngay ngắn phía sau Giang Ngọc, nội tâm từ lâu đã chua thành biển dấm. Ghen ghét Giang Ngọc sao lại có loại diễm phúc này, hắn có điểm nàng thua kém nàng, liền nâng tinh thần từ trong lòng móc ra một quyển trục kim hoàng sắc, giơ lên phụ họa cao giọng nói: "Quốc sư nói đúng, Liêu Quyết năm đó đưa hôn thư rõ ràng viết gả 'Vĩnh Lạc công chúa' cho Đông Doanh ta làm vương phi, mà không phải chỉ một mình Nhạc công chúa, cho nên coi như Vịnh công chúa theo lý cũng nên là vương phi của Đông Doanh ta, Nam Thống của ngươi bây giờ khinh người quá đáng, tự ý cường đoạt cưới vương phi của bản vương đến Nam Thống, hôm nay bản vương nhất định phải buộc các ngươi giải thích rõ ràng, trả lại vương phi cho bản vương."
....
Giang Ngọc phẫn nộ nheo mắt, thật không ngờ vào đại lễ quốc khánh của Nam Thống sẽ có những chuyện hỗn loạn này, Giang Ngọc nàng há có thể để ngoại nhân dương oai trước mặt mình, lúc này nghe đám người kia ăn nói hàm hồ, khiến sát khí trong mắt Giang Ngọc hiện rõ.
Bàn tay của Giang Ngọc dưới long bào siết chặt, sức lực lúc ôm Vịnh công chúa cũng bởi vì tức giận mà nặng thêm một ít, nàng cúi đầu cười khẽ nhìn mỹ sắc trong lòng, bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng, thực sự là hồng nhan họa thủy, tại sao nàng cưới đều là những nhân vật có thể gây chuyện thị phi, luôn bị người khác nhớ thương, không thể để Giang Ngọc nàng bớt lo lắng.
Giang Ngọc dường như cuồng vọng bật cười, tiếng cười vang vọng trong đại điện vốn lặng ngắt như tờ, khí thế nhất thời ép tới nhị vương tử và những người còn lại cũng không khỏi sởn da gà, vô hình trung sản sinh một cổ cảm giác sợ hãi, mồ hôi lạnh đột nhiên toát ra, không rõ tà đế này cười cái gì, trực giác không lành đột ngột sinh sôi....
Vịnh công chúa bị lực đạo trên tay Giang Ngọc nắm có hơi đau, âm thầm liếc nhìn Giang Ngọc đang cười to, chỉ cảm thấy cười làm như nhưng kì thực là đôi mắt ngậm lửa cực kỳ nguy hiểm, rõ ràng nàng ấy lúc này trong lòng cực kỳ mất hứng, biết nàng ấy vì nàng mà ăn dấm, trong lòng không nhịn được âm thầm dâng lên cảm giác ngọt ngào hạnh phúc, ngược lại còn phải cảm tạ Phong Điền Ngọc Tụ sắc đảm bao thiên....
" Nam Vương đây là đang đe doạ bản vương sao?" Nhị vương tử nhìn Nam Vương, nội tâm lại co quắp bất an, nhưng mặt ngoài vẫn trấn định nói: "Thiên hạ các quốc gia đều tề tụ ở đây, Nam Thống các ngươi không có lý lẽ, lại ỷ vào Nam Thống các ngươi cường thịnh mưu toan lấy mạnh hiếp yếu, áp bách tiểu quốc bọn ta! Hừ, Nam Vương lẽ nào không sợ người trong thiên hạ không phục sao?"
...
" Người trong thiên hạ? Ha ha, người trong thiên hạ là có mắt, thị phi nhất định tại nhân tâm, không cần xảo biện, hơn nữa trẫm chưa bao giờ quan tâm người trong thiên hạ nhìn Giang Ngọc thế nào!" Giang Ngọc nhàn nhã nhướng mày nhìn nhị vương tử, trầm giọng cười nói: "Đông doanh vương tử lúc này đang cùng Nam Thống ta nói đùa sao? Còn muốn ở trước mặt trẫm đòi lại Vịnh Phi!" Đang lúc nói chuyện tay của Giang Ngọc đặt ở thắt lưng Vịnh công chúa vỗ nhè nhẹ, khiến Vịnh công chúa khoan khoái tựa vào mình, càng có vẻ vô cùng thân mật, làm cho người người đều thấy cảnh tượng phu thê ân ái không khỏi mặt đỏ tim đập.
" Vịnh Nhi là Liêu Quyết công bố thiên hạ quang minh chính đại đưa đến Nam Thống ta làm hoàng quý phi, là ái phi của trẫm, là nữ nhân của vương triều Nam Thống, thân lẫn tâm cũng chỉ thuộc về Giang Ngọc ta, làm sao có thể cho phép Đông Doanh các ngươi nhúng chàm! Lời giải thích? Hừ, nhị vương tử dĩ nhiên muốn trẫm giải thích? Ngươi lời lẽ ngang ngược bậc này còn muốn ta giải thích?" Đang lúc nói chuyện, Giang Ngọc đưa tay vuốt tóc Vịnh công chúa, cực kỳ sủng nịch khiến người ta động tâm, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên ôn nhu, nói: "Nhị vương tử bây giờ vô cớ sinh sự quả thực là cố ý khiêu khích thiên uy của Nam Thống ta. Đông Doanh các người đừng tưởng rằng Nam Thống ta sợ các ngươi, nếu không phải bởi vì ta nể mặt quốc vương Đông Doanh, hừ, ngươi cho rằng trẫm sẽ mặc cho các ngươi, nếu như ngươi còn nói năng lỗ mãng như vậy thì ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
Giang Ngọc ngữ khí tuy mềm nhẹ, nhưng nội dung lại vô cùng cứng rắn, khiến nhị vương tử nhất thời không biết nên nói thế nào.
...
" Bệ hạ đừng vội nổi giận." Tây Môn quốc vương của Tây Phiên vội vã nâng chén rượu, đứng dậy như là khuyên bảo: "Bệ hạ và nhị vương tử bớt giận, chúng ta đều là các quốc gia ban giao, trong một ngày vui như hôm nay đừng làm ảnh hưởng hòa khí. Nhị vị đều bởi vì Vịnh phi nương nương mà tranh chấp, mà căn nguyên đều xuất phát từ hôn thư, không bằng nhị vương tử mang hôn thư ra đọc lên để mọi người cùng tham thảo phân định một phen, thế nào?" Tây Môn Tuyết mặc vương phục nho nhã đạm hồng sắc, phối với da thịt trắng nõn, dáng vẻ còn xinh đẹp hơn nữ tử vài phần, chỉ thấy hắn hơi cúi người, đuôi mày chớp động, khiến Giang Ngọc cảm thấy người này tâm tư sâu sắc, không giống nhị vương tử Đông Doanh, chỉ thấy hắn dùng ngữ khí ý vị sâu xa, chuyển mắt nhìn Đông Doanh nhị vương tử, vừa cười vừa nhìn hoàng thái tử Bắc Xuyên vẫn yên lặng ngồi một bên, ngôn ngữ khôn khéo lại rõ ràng mang theo vụn ý châm ngòi thổi gió chờ xem kịch vui.
...
Thái tử Bắc Xuyên là một người tính tình nhu nhược, hắn nhìn thoáng qua Tây Môn Tuyết và Phong Điền Ngọc Tụ, lại ngẩng đầu nhìn Nam Thống đại đế cao cao tại thượng đang vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy mình đắc tội bên nào cũng không ổn, hiện tại tình huống còn chưa rõ ràng tốt nhất là không nên nhúng tay vào vũng nước đục này, liền chậm chạp không nói lời nào.
...
" Kiến nghị của Tây Phiên rất tốt...." Giang Ngọc vốn dĩ muốn nổi giận, lại bị Vịnh công chúa kéo tay áo, Vịnh công chúa nhìn Giang Ngọc lại quay đầu cười nói với Phong Điền Ngọc Tụ: "Nếu như nhị vương tử đã coi trọng Vịnh Nhi như vậy, liền y theo kiến nghị của vương tử Tây Phiên, mang hôn thư ra đọc một lần, nếu đúng là ý trong hôn thư của Liêu Quyết, Vịnh Nhi sẽ tuân theo ước định, nhất định thực hiện hứa hẹn theo vương tử quay về Đông Doanh."
" Vịnh Nhi, nàng..." Giang Ngọc nghe Vịnh công chúa nói như thế, nhíu mày lạnh nhạt, không rõ Tiêu Vịnh Nhi ý muốn như thế nào.
"Lời này có thật không?" Phong Điền Ngọc Tụ mừng rỡ, nhất thời quên cảm giác sợ hãi vừa rồi, sắc đảm lại nổi lên, vội hỏi.
" Dĩ nhiên là thật, bản cung nhất ngôn cửu đỉnh..." Tiêu Vịnh Nhi mị khí gật đầu, hồng chí giữa mi tâm mơ hồ lóe ra đỏ ửng, càng có vẻ mỹ cảm không giống người thường, đôi mắt lại âm thầm nhìn Giang Ngọc ra ám hiệu.
...
"Được, nếu công chúa đã nói như vậy thì bản vương sẽ tôn trọng ý kiến của công chúa mang hôn thư của Liêu Quyết năm đó ra đọc trước mặt mọi người, cũng để mọi người làm chứng thay bản vương." Nói xong, chỉ thấy Phong Điền Ngọc Tụ hưng phấn cầm hôn thư trong tay, cao giọng đọc: "Liêu Quyết cùng Đông Doanh nhiều năm ban giao, nay nguyện cùng quý quốc liên hôn, đem Vĩnh Lạc công chúa gả cho Đông Doanh làm thái tử phi..." Phong Điền Ngọc Tụ đã định liệu trước, đang đọc hôn thư lại bỗng nhiên bị Vịnh công chúa ngắt lời, nhìn về phía sứ thần Liêu Quyết, Tiêu Trung hỏi: "Tiêu Trung, ngươi cũng biết hôn thư nhị vương tử đang đọc là đưa đến Đông Doanh vào lúc nào sao?"
" Hồi bẩm điện hạ, thần nhớ kỹ hôn thư này là năm năm trước thái hậu lệnh Tiêu thừa tướng cùng thần tự mình đưa đến tận tay quốc vương Đông Doanh...."
Tiêu Vịnh Nhi gật đầu, lại hỏi Phong Điền Ngọc Tụ: "Nhị vương tử, không biết có phải là thời gian này không?"
" Công chúa, hôn thư này quả thật là từ năm năm trước đưa đến Đông Doanh ta." Phong Điền Ngọc Tụ gật đầu khẳng định, chuyện này hắn dĩ nhiên nhớ kỹ, bởi vì lúc đó hắn đã sớm ái mộ dung mạo của Nhạc công chúa Tiêu Nhạc Nhi, chỉ hận lúc đó Liêu Quyết lại chỉ hôn muốn gả công chúa cho đương kim thái tử Phong Điền Ngọc Khê, cũng chính là ca ca của hắn, hắn vỗ dĩ vẫn nhìn chằm chằm ngôi vị thái tử, bởi vì chuyện này càng hạ quyết tâm diệt trừ thái tử tự mình thay thế, có thể danh chính ngôn thuận có được giang sơn lẫn mỹ nhân.
" Thực sự là năm năm trước? A, vậy bản cung phải hỏi nhị vương tử một câu, ngươi nhớ rõ người được chỉ định trong hôn thư chứ?" Tiêu Vịnh Nhi đạm nhiên mỉm cười, lại nói: "Bản cung còn nhớ rõ năm năm trước thái tử điện hạ của quý quốc là Phong Điền Ngọc Khê, trên hôn thư của Liêu Quyết ta vết rõ ràng là Vĩnh Lạc công chúa muốn gả cho thái tử Đông Doanh Phong Điền Ngọc Khê, mà bây giờ mặc dù Ngọc Khê thái tử đã không còn nữa, ngôi vị thái tử vẫn còn bỏ trống, nhưng cũng không lập nhị vương tử làm thái tử Đông Doanh, tức là không có người này, đã không có đối tượng chỉ hôn làm sao có thể thực hiện ước định? Cho nên hôn thư này nên sớm hủy bỏ có thể nào mang ra làm bằng chứng? Không phải là quý quốc đang tự biến mình thành trò cười trước mặt mọi người sao?"
"Chuyện này..." Bị Vịnh công chúa nói như vậy, Phong Điền Ngọc Tụ nhất thời á khẩu không trả lời được, không biết biện giải thế nào.
Giang Ngọc mắt thấy Tiêu Vịnh Nhi chế phục Phong Điền Ngọc Tụ đáng ghét kia không nói nên lời, trong lòng vui vẻ, âm thầm bội phục giai nhân mảnh mai trong lòng, cúi đầu trước mặt mọi người sủng nịch nâng cằm Tiêu Vịnh Nhi, hôn lên môi nàng, lại nhìn về phía Phong Điền Ngọc Tụ bị nghẹn đến đầy mặt đỏ bừng phẫn nộ xem các nàng thân thiết, cười nói: "Nhị vương tử, xem ra ngươi thí huynh sát mẫu ác danh lan xa phụ vương ngươi trong lòng đã biết rõ ràng, cho nên đến nay vẫn không lập ngươi làm thái tử, vương tử điện hạ hay là quan tâm chính sự trước thì hơn, đừng vội nghĩ đến những việc phong nguyệt, đến sau cùng lại rơi vào cảnh mất hết cả hai, cái được không bù đắp đủ cái mất, ha ha..." Giang Ngọc khinh miệt mỉm cười, trở tay kéo Vịnh công chúa ngồi trở lại vị trí, như vô sự nâng chén mời mọi người, không để ý đến xám ngắt còn đứng đó, đã bị chọc tức đến mặt mày xanh xám, há mồm không biết nói gì.
...
" Bệ hạ thật khí thế, không hổ là nhất đại nữ đế, hôm nay có duyên để bần đạo kiến thức đến bệ hạ cùng các vị nương nương tình thâm ý thiết, thật không ngờ cơ nghiệp của Nam Thống trăm nghìn năm qua dĩ nhiên có thể truyền thừa cho một nữ nhân, nay có thể cùng các nương nương hư phượng giả hoàng phu thê ân ái như vậy, thực sự là khiến người trong thiên hạ kinh ngạc không ngớt, nói là tà đế quả thực không sai." Vô Tướng đạo nhân chấp tay, thần sắc âm trầm cười nói với Giang Ngọc trên long tọa.
Mọi người nghe được lời ấy, đều nhìn về phía người trên điện, không giải thích được đạo nhân này nói cái gì mà 'nhất đại nữ đé'? Chẳng lẽ là đang nói hoàng đế của Nam Thống bọn họ là một nữ tử? Điều này sao có thể? Mọi người vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Giang Ngọc.
Giang Ngọc thần sắc thay đổi, nhưng chỉ thoáng chốc lại khôi phục vẻ đạm nhiên, trong lòng biết Vô Tướng đạo nhân nhất định là muốn dùng việc này đối phó nàng, thầm nghĩ Giang Ngọc nàng cả đời ghét nhất chính là bị người khác tính kế. Lúc này nàng càng lười che giấu thân phận của mình, bây giờ nếu như nói rõ trước mặt mọi người cũng tốt, tránh khỏi phiền phức sau này, nghĩ vậy nàng liền cong môi cười nói: "Quốc sư quá khen, trẫm là một nữ tử thì đã sao? Trẫm cho đến bây giờ chưa từng nói mình là nam nhi, mà người có năng lực chưởng quản thiên hạ cũng không phải chỉ có nam tử, chỉ cần có thể khiến thiên hạ bách tính an cư lạc nghiệp trải qua cuộc sống trong thái bình thịnh thế thì chính là quân vương tốt, Giang Ngọc bất tài, đúng là làm được điểm này, cho nên mới nhận được sự ủng hộ của người trong thiên hạ, vương triều Nam Thống này trẫm tất nhiên là nắm giữ không thẹn với lương tâm, người khác không có năng lực này cũng đừng đố kị đỏ mắt. Còn nữa, Giang Ngọc ta từng nói qua, nữ nhân của trẫm chỉ thuộc về trẫm, bất luận kẻ nào có ý kiến cứ nhằm vào ta, đừng có ý đồ với các nàng bằng không cũng đừng trách trẫm vô tình, không biết trẫm nói như vậy, quốc sư Đông Doanh đã nghe rõ chưa?"
Mọi người nghe những lời Giang Ngọc nói đều khiếp sợ không ngớt, trong lòng đều khó có thể tin một vị đế vương bề ngoài tuấn lãng phiêu dật, nửa chính nửa tà, năng lực bất phàm thật sự sẽ là một nữ tử...
Vô Tướng đạo nhân nheo mắt lại, âm thầm bội phục định lực cùng tâm cơ của Giang Ngọc, hắn giương mắt cùng Giang Ngọc đối diện, nhất thời ngẩng đầu cười sang sảng khiến mọi người không biết hai người này là như thế nào, tại sao vừa rồi còn hỏa quang bắn ra bốn phía, lúc này lại cười rộ lên.
...
" Lan Hầu gia đến..." Lúc tiếng cười chợt tắt, chỉ nghe cung nhân bên ngoài cao giọng bẩm báo, theo tiếng thông truyền biến mất, chỉ thấy một vị nữ tử thân mặc cẩm váy tử sắc, đầu đội ngọc quan hầu gia kiều mị tiến vào, ánh mắt vừa chuyển nhìn Giang Ngọc trên điện, cúi người hành lễ, nói: "Thần Thu Tâm Lan tham kiến bệ hạ, nương nương thiên tuế..."