Sai Loạn Hồng Trần

Chương 193: Hồn xiêu phách lạc




Vịnh công chúa nâng mắt thật sâu nhìn về phía vị đế vương lạnh lùng trước mặt, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Giang Ngọc, rất sợ nàng sẽ rời xa mình không trở lại nữa, liền lên tiếng yếu ớt khẩn cầu: "Bệ hạ, tối nay để Vịnh Nhi hầu hạ bệ hạ được không?"

" Cái gì?" Giang Ngọc nhíu mày kinh hãi.

Vịnh công chúa chậm rãi nâng thân thể trơn bóng tóc đen nhẹ buông xuống, ánh trăng chiếu rọi, khiến Vịnh công chúa xinh đẹp tựa nguyệt tiên khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hàng mi dài rũ xuống lẳng lặng nhìn tuấn nhân trên giường, đạm nhạt nói: "Xem như bồi thường, xin bệ hạ cho Vịnh Nhi một lần, Vịnh Nhi muốn bệ hạ..."

Giang Ngọc thật không ngờ Vịnh công chúa sẽ đưa ra yêu cầu như thế, hơn nữa còn dùng lý do bồi thường đến áp chế!

Nhưng bất luận khi nào, Giang Ngọc nàng luôn muốn mình chiếm thế thượng phong, nàng không quen bị buộc vào thế yếu, dĩ nhiên bao gồm cả việc hoan ái cùng nữ nhân nàng yêu.


Có lẽ là không quen, có lẽ là bởi vì một ít tự tôn vô hình hoặc là nguyên nhân phức tạp gì đó, đó là bất đồng giữa phu và thê.

" Nàng, Vịnh Nhi nàng...." Nương ánh trăng, Giang Ngọc tức giận nhìn vào ánh mắt si ngốc câu hồn kia, nàng không thích loại cảm giác trao đổi điều kiện này, nàng thật không ngờ Vịnh công chúa sẽ yêu cầu bồi thường, các nàng đều đã từng là một thương nhân, nếu như tính toán, quả thật là Giang Ngọc nàng nợ Tiêu Vịnh Nhi.

Nợ tình khó trả, Giang Ngọc không thích nợ người khác, càng không thích nợ tình nghĩa, Vịnh công chúa là thông tuệ hơn người không nghi ngờ gì, ở thời điểm này, dĩ nhiên biết dùng phương pháp này đến bức Giang Ngọc thỏa hiệp đi vào khuôn khổ.

Một mạt đỏ ửng dâng lên, Giang Ngọc đỏ mặt nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi buông lỏng kiềm chế đối với hai tay Vịnh công chúa đang xâm phạm mình.


....

Khóe môi Tiêu Vịnh Nhi kéo ra tiếu ý, nàng biết Giang Ngọc đã thỏa hiệp, nàng tựa hồ đang đánh cược, cược Giang Ngọc sẽ không cùng nàng trở mặt vô tình, thẹn quá thành giận bỏ nàng mà đi.

Vịnh công chúa nàng cả đời cũng chưa từng phóng túng bản thân như vậy, cho đến bây giờ cũng không có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cường liệt như vậy đối với thân thể của bất cứ người nào, mà Giang Ngọc chính là yếu điểm của Tiêu Vịnh Nhi, khiến nàng si mê trầm luân, nàng nguyện ý đem mình hiến cho nàng ấy đồng thời cũng cực kỳ mong muốn chiếm được cổ thân thể mị hoặc thế gian này.

Nếu đã được ngầm đồng ý, tay nàng liền cẩn cẩn dực dực vuốt ve đôi môi tươi đẹp như máu kia, ngón tay tham lam trượt xuống cảm thụ sự nhẵn nhụi khoan khoái, từng chút từng chút âu yếm, cho đến lúc trượt vào giữa núi non khiến nàng say mê khát vọng, liền quý trọng thương tiếc cúi đầu liếm hôn nụ hoa trên đó, hai chân cũng tham lam dây dưa thân thể của Giang Ngọc. Một tay trượt xuống chậm rãi tham nhập vào tiết khố của Giang Ngọc, mơn trơn mỹ cảnh nơi rừng rậm.


Giang Ngọc nhíu mày hít sâu một hơi, bắt lấy bàn tay của Tiêu Vịnh Nhi đang thăm dò trong tiết khố của mình, nổi giận nhìn nàng...

" Ngọc..." Vịnh công chúa thần sắc vô hại ngẩng đầu hôn lên đôi môi Giang Ngọc, than nhẹ khẩn cầu: "Ngọc, Vịnh Nhi yêu nàng, bất luận Ngọc muốn Vịnh Nhi làm gì, chỉ xin nàng...."

Giang Ngọc mềm lòng, tay cũng chậm rãi buông ra, nàng quả thật là không biết nữ nhân của nàng đều suy nghĩ thế nào, mặc kệ tâm linh hay là thân thể, Diễm Nhi như vậy, Nhị Nhi, Nguyệt Nhi, Hồng Ngạn Tử Yên cũng là như vậy, cho đến vị Vịnh công chúa nhìn như mỹ mạo dịu dàng khôn khéo này vẫn là như vậy.

...

Thấy Giang Ngọc dịu xuống, Vịnh công chúa vội vàng cấp thiết đem thân thể của chính mình áp vào nơi ôn tuyền khiến nàng si mê, thân thể chậm rãi ma sát cùng mỹ thể dưới thân thoả thích tư ma phập phồng tăng thêm hỏa diễm, bàn tay đã gấp không thể chờ đợi mà vuốt ve hầu hạ ở nơi mềm yếu nhất, trân quý nhất, chờ đợi ái dịch trơn nóng dần dần ra nghênh đón, cho đến lúc toàn thân hai người chìm trong dục hỏa, kìm lòng không được muốn đòi lấy từ đối phương, Vịnh công chúa mới vừa cẩn thận thâm nhập vào nơi tiên cảnh chặt chẽ nhỏ hẹp, ôn nhu thong thả thương yêu đế vương của nàng.
" Vịnh Nhi..." Giang Ngọc mơ hồ nhìn về phía giai nhân đang nhiệt tình hôn mình, đưa tay nâng cằm nàng lên, biểu tình phức tạp yêu mị thống khổ hỏi: "Nàng đây là đang oán hận trẫm? Trả thù trẫm sao?"

Vịnh công chúa lắc đầu thâm tình nói: "Vịnh Nhi yêu bệ hạ còn không kịp, thế nào nhẫn tâm trả thù bệ hạ!" Nói xong, lực đạo trên tay lại chậm rãi gia tăng, theo đó một cổ nhiệt lưu trong nháy mắt kéo đến đánh sụp toàn bộ lý trí Giang Ngọc Giang Ngọc, thân thể mẫn cảm tức khắc bị Tiêu Vịnh Nhi câu động.

Ánh trăng chiếu xuống, không biết là ảo giác hay vốn dĩ chính là như vậy, ánh trăng lại càng lúc càng lớn dường như cũng sáng tỏ hơn trước, đem nhất cử nhất động trong phòng chiếu đến đặc biệt rõ ràng động nhân.

...

Tiêu Vịnh Nhi mồ hôi nhỏ giọt cúi người ôm lấy toàn bộ thân thể quang lỏa tinh mỹ của Giang Ngọc, đôi môi mỏng  cùng với ngón tay mềm mại thon dài đang sủng nịch âu yếm nơi lâm tuyền thơm ngọt, Giang Ngọc thống khổ khẽ cong hai chân, cố gắng bám chặt thân thể Vịnh công chúa, hai gò má ửng đỏ, đắm chìm trong cực hạn kɦoáı ƈảʍ, cuối cùng không nhịn được trầm thấp ngâm dài một tiếng, dường như thống khổ không chịu nổi, bồi hồi bất lực, kì thực đã được Vịnh công chúa mang vào biển tình, cực dục cực khoái.
Theo cao triều ập đến, Giang Ngọc chỉ cảm thấy bụng dưới co thắt, trong nháy mắt một dòng nước ấm tràn ra từ cơ thể.

" Vịnh Nhi, a, không, từ bỏ..." Giang Ngọc mở mắt đưa tay nắm chặt khuỷu tay Vịnh công chúa đang tác cầu vô độ, hai chân gắt gao ôm lấy thắt lưng Vịnh công chúa, nũng nịu mị khí cầu xin tha thứ: "Vịnh Nhi, đủ rồi, xin nàng...."

Một dòng nhiệt dịch theo Giang Ngọc cầu xin tha thứ ngay lập tức từ nơi đào nguyên cuồn cuộn tuôn ra, thẳng tắp chảy vào khoang miệng Tiêu Vịnh Nhi, mang theo hương thơm mê người ngọt đến tận tâm phách Vịnh công chúa, Giang Ngọc tuyệt mỹ như vậy, khiến nàng thất hồn lạc phách tiếp tục trầm mê.

Lúc này Giang Ngọc quá mức xinh đẹp quá mức mê người, Tiêu Vịnh Nhi rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn chiếm được người nàng yêu, lúc này cho dù muốn nàng dùng tất cả đến đánh đổi nàng cũng cảm thấy đáng giá! Có thể khiến nàng ấy hầu hạ dưới thân mình, là chuyện tuyệt vời hưng phấn đến mức nào, nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình sẽ điên cuồng si mê thân thể của người khác như thế, mà lúc này Giang Ngọc đã làm được.
Tiêu Vịnh Nhi vươn đầu lưỡi khẽ liếm đi mật nước còn đọng trên môi, chợt nghĩ đến mật nước nàng đang thưởng thức lúc này, lẽ nào chính là bí mật Giang Ngọc có thể cho nữ nhân của nàng mang thai? Tiêu Vịnh Nhi kinh ngạc suy nghĩ, thân thể lại nhu thuận quyến rũ đè lên thân thể đã mệt mỏi bủn rủn của thượng du Trường Giang, gắt gao ôm lấy người vừa rồi vẫn hầu hạ dưới thân mình, ôn nhu mê hoặc nói: "Ngọc,  tình yêu của Vịnh Nhi đối với nàng đến chết cũng không dứt, vĩnh viễn sẽ không thay đổi mặc kệ nàng tương lai đối đãi ta như thế nào, vì nàng, Vịnh Nhi đều đáng giá, bao gồm chết...."

...

Một đêm này Tiêu Vịnh Nhi tham lam vô độ một lần lại một lần đòi lấy, nàng biết qua đêm nay nếu còn muốn bức vị đế vương cao cao tại thượng này đi vào khuôn khổ chỉ có khó càng thêm khó, nếu đã trêu chọc nàng ấy, chiếm lấy nàng ấy, chi bằng đơn giản thống khoái một lần, làm cho thân thể tham lam của nàng có thể thật sâu ghi nhớ một đêm điên cuồng yêu dã cùng Giang Ngọc.
...

Hôm sau cho đến lúc mặt trời lên cao, Giang Ngọc mới cùng Vịnh công chúa mệt mỏi tỉnh lại, vì đêm qua vui thích mà buổi tảo triều phải dời lại rất lâu, các đại thần đều ở ngoài điện chờ đợi đế vương, âm thầm suy đoán là nguyên nhân gì có thể khiến vị hoàng đế xưa nay luôn lâm triều đúng giờ của bọn họ không thể xuống giường? Không cần nói cũng biết, đoán cũng đều đoán được, xem ra vị Vịnh quý phi này quả nhiên năng lực không nhỏ, đối tượng nịnh bợ sau này xem ra phải thay đổi người rồi.

....

Giang Ngọc chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, mà đêm qua cuồng hoan lại thực sự bị Vịnh công chúa thường ngày nhu nhược kiều mị dằn vặt đến toàn thân đau nhức hư thoát. Nàng cau mày đỏ mặt đẩy bàn tay vẫn không an phận trước ngực mình ra, nổi giận vén chăn ngồi dậy nhanh chóng mặc long bào.
Tiêu Vịnh Nhi biết người đó buồn bực cái gì, cũng đỏ mặt ngồi dậy phủ thêm một kiện trường y đạm lam sắc, tiến lên thay Giang Ngọc chỉnh lý y phục, sủng nịch mềm nhẹ dỗ dành: "Ngọc không nên tức giận, là Vịnh Nhi sai rồi, sau này không dám nữa."

Giang Ngọc xấu hổ không nhìn Vịnh công chúa một cái, biết việc đêm qua cũng là nàng cho phép người ta, nên cũng không tiện phát giận, chỉ thở dài một hơi thở, buông hai tay mặc cho Tiêu Vịnh Nhi hầu hạ.

" Bệ hạ, tối nay sẽ đến sao?" Vịnh công chúa vẻ mặt chờ đợi, hỏi.

" Không đến." Giang Ngọc lập tức từ chối: "Tối nay trẫm phải ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, chỗ nào cũng không đi, không cần chờ trẫm."

Vịnh công chúa biết người này còn đang không được tự nhiên, ngón tay dịu dàng quấn lấy một lọn tóc của Giang Ngọc, hoài niệm dáng người yêu dã đêm qua, ngôn ngữ mang theo mất mát, làm nũng nói: "Bệ hạ là đang trách tội thần thiếp sao?"
"Sao có thể, trẫm là thật sự bận rộn chính sự, chờ trẫm hết bận sẽ đến Vĩnh Lạc thăm ái phi." Giang Ngọc nhàn nhạt trả lời nói xong xoay người lại nói: "Trẫm phải lâm triều rồi, ái phi dừng bước." Nói xong vội vàng thoát khỏi Vĩnh Lạc cung khiến nàng vô cùng xấu hổ.

....

" Bệ hạ, Vệ Hồng Đình cùng mười ba tộc nhân thân tín của Vệ gia đêm qua bị người cướp đi." Hình bộ thượng thư Cố Thành Nhân quỳ dưới đại điện hạ cẩn thận bẩm báo.

" Cái gì!" Giang Ngọc vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: "Dưới mí mắt các ngươi dĩ nhiên có thể bị người cướp đi trọng phạm, thiên lao của trẫm là không có tác dụng gì sao? Trẫm nuôi lẽ nào đều là một đám thùng cơm thành sự không đủ thất bại có thừa?"

" Bệ hạ bớt giận." Giang Trí Viễn bước lên phía trước quỳ xuống ngẩng đầu giải thích thay Cố Thành Viễn: "Người nhà Vệ gia là bị một đạo nhân cầm trong tay tín vật của bệ hạ cứu đi."
" Tín vật của trẫm?" Giang Ngọc nhíu mày giận dữ hỏi.

Cố Thành Viễn đầu đầy mồ hôi, có chút run rẩy biện giải: "Giang ngự sử nói chính là sự thật, đêm qua một đạo nhân nói là phụng mật chỉ của hoàng thượng mang người của Vệ gia đến ngọ môn âm thầm hành quyết."

" Hừ, trẫm cho đến bây giờ sai người nào cầm tín vật của trẫm đi làm việc, rốt cuộc là tín vật gì?" Giang Ngọc hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Thành Viễn dưới điện, mặt đầy sát khí.

Cố Thành Viễn biết mình làm việc thất trách, ngẩng đầu thấp thỏm lo âu nhìn về phía người tâm phúc của hoàng đế Giang Trí Viễn, mặt mang khẩn cầu.

Giang Trí Viễn hít sâu một hơi, từ trong lòng móc ra một khối kim bài, chắp tay trả lời: "Là vật thường mang theo bên cạnh bệ hạ - miễn tử kim bài tiên đế ban tặng."

Lâm công công ở bên cạnh bước lên phía trước nhận kim bài đưa đến trước mặt Giang Ngọc, Giang Ngọc cầm lấy kim bài tinh xảo, thấy quả thật là kim bài miễn tử năm đó tiên đế ban cho Giang gia, Giang Ngọc thoáng chốc nội tâm quấn quýt, rất nhanh lật xem mặt trái kim bài, chỉ thấy trên đó khắc một dòng chữ ẩn chứa hai chữ Giang Ngọc, ' Giang sơn như họa kim ngọc cẩm tú', đầu óc Giang Ngọc thoáng chốc rung động. Kim bài này quả thật là bảo vật Giang gia nhà nàng, cũng là tính vật nàng đã từng tặng cho một người, không nghĩ đến,  nàng ấy dĩ nhiên sẽ lợi dụng tính vật nàng tặng để cứu người của Vệ gia! Thì ra bọn họ đã sớm có liên hệ, có lẽ Vệ Tử Yên chính là một quân cờ Vệ Trường Phong sắp đặt ở bên cạnh nàng, cho nên Vệ Trường Phong mới có thể hiểu rõ tình huống trong cung, bắt đi hoàng hậu, thiết kế bẫy hãm hại nàng. Giang Ngọc càng nghĩ càng lạnh thấu tâm, càng nghĩ càng giận dữ.
...

Một đội ngự lâm quân đột nhiên xông vào lãnh cung, Giang Ngọc hướng lãnh cung nội điện một chưởng đẩy cửa cung, nhấc chân đạp cửa mà vào...

Vệ Tử Yên bị tiếng đạp cửa làm giật mình, ôm lấy Hạ Nhi khẩn trương nhìn lại, chỉ thấy Giang Ngọc lúc này đang khoác hoàng bào thân phiếm kim quang từng bước đến gần.

Nàng vốn tưởng rằng người này sẽ không bao giờ để tâm đến nàng nữa, mà nay không nghĩ tới nàng ấy bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt lộ ra tình ti vạn lũ, mừng rỡ như điên đứng dậy lôi kéo Hạ Nhi nghênh đón, cúi người quỳ xuống hành lễ với Giang Ngọc, nói: "Tử Yên và Hạ Nhi tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Cho tới nay Giang Ngọc cũng không từng để Vệ Tử Yên cùng Nam Cung Hạ hành lễ quân thần với mình, mà nay lại không hề ngăn cản, chỉ liếc mắt mang theo hàm ý nào đó lạnh lùng nhìn hai mẫu tử trước mặt hành lễ, sau mới lên tiếng trầm giọng nói: "Miễn lễ bình thân, Tử Yên, nàng cũng biết trẫm đến tìm nàng là có chuyện gì chứ?"
Vệ Tử Yên nhìn Giang Ngọc âm tình bất định, trực giác Giang Ngọc lai giả bất thiện, tựa hồ không phải bởi vì nhớ các nàng, vội vàng đưa tay ngăn cản Hạ Nhi đang vui mừng đưa tay cầu Giang Ngọc ôm lấy, không dám để hắn đến gần Giang Ngọc, rất sợ chọc giận Giang Ngọc, nàng cúi đầu không giải thích được, trả lời: "Tử Yên ngu dốt không biết, xin bệ hạ nói rõ."

Giang Ngọc thần sắc âm trầm nheo mắt lại, cười hỏi: "Không biết? Hừ, được, vậy kim bài trẫm tặng cho nàng hiện tại ở nơi nào? Tử Yên nàng đem tính vật trẫm tặng nàng cất dấu ở đâu rồi?"

" Kim bài..." Vệ Tử Yên thần sắc khẽ biến, năm đó sau đợt cung biến Giang Ngọc cứu nàng và hài nhi trong bụng, lúc ở lãnh cung ngày đêm chăm sóc, đã từng tặng cho nàng một khối kim bài tùy thân xem như vật định tình, nàng vẫn xem như trân bảo mà quý trọng cất giấu, nhìn vật nhớ người, nhưng, nhưng...
" Bệ hạ, tấm kim bài kia không thấy nữa...."

" Không thấy nữa? A, Tử Yên dĩ nhiên đánh mất tính vật của trẫm? Hừ, là đã đánh mất, hay là Tử Yên đem tính vật của trẫm dùng làm việc quan trọng khác, phát huy công dụng của nó?" Giang Ngọc mi tâm khẽ động, lạnh lùng hỏi.

" Là thật không thấy, Tử Yên quyết không dám lừa gạt bệ hạ." Tiếu ý băng lãnh của Giang Ngọc khiến Vệ Tử Yên cực kỳ sợ hãi, vô thức ôm chặt Nam Cung Hạ, cấp cấp giải thích: "Tử Yên vẫn cẩn thận bảo quản kim bài bệ hạ tặng trên người Hạ Nhi, nhưng nửa tháng trước bỗng nhiên không biết mất đi nơi nào, Tử Yên tìm rất lâu cũng không tìm được."

" Nga? Tử Yên nhìn xem có phải cái này không?" Giang Ngọc nắm chặt kim bài vứt đến trên bàn, chắp tay sau lưng, quay mặt sang một bên nheo mắt nguy hiểm hỏi.
Vệ Tử Yên nhìn thoáng qua Giang Ngọc, chậm rãi buông Nam Cung Hạ ra, đến trước bàn cầm vật Giang Ngọc ném ra, bỗng nhiên mừng rỡ gật đầu đem kim bài nắm trong tay, vui vẻ nói: "Bệ hạ tìm được ở nơi này, Tử Yên vì nói ngày đêm bất an, sợ không tìm thấy nó nữa, cô phụ tâm ý của bệ hạ."

" Hừ, tìm được nó ở nơi nào! Tử Yên không nên giả vờ nữa, lẽ nào nàng thật không biết sao? Thật không hổ là yêu hậu tiền triều, là Giang Ngọc ta nhìn lầm rồi, xem trọng nàng, để cho nàng mê hoặc, còn phải bị các người đùa giỡn trong lòng bàn tay! Trẫm vẫn cho rằng Tử Yên không phải yêu phi trong miệng thế nhân, mà là hồng nhan tri kỷ của trẫm, là một người có thể thật tâm đối đãi, mà nay nàng lại lợi dụng tín nhiệm của trẫm đối với nàng, sử dụng thủ đoạn tính toán trẫm, các người quả thực xem trẫm là kẻ ngu, có thể mặc cho Vệ gia các người lường gạt!"
" Bệ hạ người đang nói cái gì? Tử Yên không có, Tử Yên chưa từng như thế, người không thể nói xấu ta..." Nghe Giang Ngọc phẫn hận nói như vậy, tâm tình Vệ Tử Yên cũng đặc biệt kích động.

" Nói xấu? Vệ gia mười ba mạng người cùng Vệ Hồng Đình đêm qua được kẻ lợi dụng kim bài miễn tử trẫm tặng cho nàng cứu thoát, nàng còn gì để nói? Trẫm đã đáp ứng nàng có thể không gϊếŧ bọn họ, nhưng các người lại được một tấc lại muốn tiến một thước, Giang Ngọc ta thật ngốc, dĩ nhiên không nghĩ Vệ Phi cho tới nay vẫn âm thầm liên hệ cùng đám người Vệ Trường Phong, còn bị một nhà các người nắm mũi dẫn đi. Vệ Phi quả thực không phải tầm phường, miễn tử kim bài chỉ có thể cứu một người, mà Vệ Phi dĩ nhiên có thể nghĩ đến dùng loại phương pháp này cứu được nhiều người, ha ha, quả thật là một vị yêu phi thông tuệ!"
" Cái gì? Nàng đang nói cái gì!" Vệ Tử Yên thần sắc vô cùng u ám, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Giang Ngọc sẽ nói ra những lời đả kích nàng như vậy, nàng cũng kích động nắm tay Giang Ngọc run rẩy lắc đầu biện giải: "Ngọc, Tử Yên không có, Tử Yên thực sự không làm như vậy, nàng phải tin tưởng ta."

" Không có? Nàng cho rằng trẫm hiện tại còn có thể tin tưởng lời nàng nói nữa sao? Nàng có thể vì Vệ gia mà hiến thân cho trẫm, tình cảm, hừ, còn có thể có chuyện gì nàng làm không được! Trẫm trước đây kỳ thực chỉ là muốn dùng người của Vệ gia dẫn dụ Vệ Trường Phong xuất hiện, sau đó sẽ như nàng mong muốn, thả bọn họ ra, nhưng, nhưng nàng lại không chờ đợi kịp mà làm như vậy! A, nói cho trẫm biết Vệ Trường Phong hiện tại trốn ở nơi nào? Trẫm có thể buông tha cho nàng!" Giang Ngọc hai mắt ngậm lửa, đôi mắt đỏ bừng chậm rãi đến gần Vệ Tử Yên.
Lúc này Giang Ngọc rất đáng sợ, khiến Vệ Tử Yên không nhịn được sợ hãi buông tay Giang Ngọc, không tự chủ được mà xoay người lại ngồi xổm xuống ôm lấy Hạ Nhi, lắc đầu nói: "Tử Yên thực sự không biết, cầu xin nàng hãy tin tưởng ta, Tử Yên thực sự không làm."

" Phải không?" Giang Ngọc bỗng nhiên đưa tay đoạt lấy Nam Cung Hạ từ trong ngực Vệ Tử Yên, Lâm công công bước lên phía trước từ trong lòng Giang Ngọc đón lấy Nam Cung Hạ đã sợ đến oa oa gào khóc, lui ra ngoài.

" Hạ Nhi, trả lại Hạ Nhi cho ta!" Vệ Tử Yên tiến lên ngăn cản, lại bị Giang Ngọc chặn đường, đem Vệ Tử Yên ôm vào trong ngực, Vệ Tử Yên sợ hãi nhìn về phía Giang Ngọc biểu tình vô cùng âm ngoan, sợ hãi nói: "Nàng muốn dẫn Hạ Nhi đi đâu? Mau trả Hạ Nhi lại cho ta!"

" Có thể, chỉ cần Tử Yên nói cho trẫm biết Vệ Trường Phong bọn họ hiện tại lẫn trốn nơi nào, trẫm sẽ đem Hạ Nhi trả lại cho nàng." Giang Ngọc âm lãnh cười nói, bàn tay sủng nịch vuốt ve gò má tái nhợt của Vệ Tử Yên.
" Nàng, nàng sao có thể đối với ta như vậy, ta thực sự không biết, vì sao nàng không tín nhiệm ta?" Vệ Tử Yên hai tay run rẩy rơi lệ, nghiêng đầu tránh tay Giang Ngọc, hai tay lại hung hăng nắm lấy cánh tay Giang Ngọc, cắn môi oán hận hỏi.

Cánh tay Giang Ngọc bị móng tay của Vệ Tử Yên hung hăng cắm sâu vào trong da thịt, chỉ thấy trên long bào của Giang Ngọc dần dần phiếm ra một mảnh huyết hồng, Giang Ngọc nhíu mày, ánh mắt hai người đối diện thật lâu, thống khổ nhìn đối phương, lúc này các nàng đều rất đau, nhưng đau đớn không phải nơi khác, mà là tâm của hai người.

Giang Ngọc nhắm mắt không dám nhìn vào ánh mắt vô cùng phẫn hận của Vệ Tự Yên, nàng sợ mình lại mềm lòng trúng kế của Vệ gia, liền ngoan tuyệt, dùng loại thủ đoạn hạ tiện này đến bức ép: "Trẫm biết tầm quan trọng của Hạ Nhi đối với nàng, nàng chỉ cần nói cho trẫm biết tung tích của Vệ Trường Phong, trẫm sẽ đem Hạ Nhi trả lại cho nàng, sẽ không làm khó dễ mẫu tử nàng, bằng không cũng đừng trách trẫm thủ đoạn độc ác."
" Nếu ta thực sự không biết thì sao?" Vệ Tử Yên cũng lạnh lùng hỏi lại.

" Không nên ép trẫm..." Giang Ngọc ngoan tâm, trầm giọng nói: "Trẫm không muốn để mẫu tử các nàng từ nay về sau chia lìa, vĩnh viễn không thể gặp lại, nàng cũng biết nếu trẫm trục xuất nàng ra khỏi cung, những người của Vệ gia ở bên ngoài đã từng chịu khổ sẽ đối với nàng như thế nào, hừ, đến lúc đó trẫm nghĩ Vệ Trường Phong muốn giúp cũng không giúp được."

" Nàng...."

" Thế nào, sợ sao?" Giang Ngọc nhướng mày cười hỏi.

" Nàng thực sự muốn đối xử với ta như vậy sao? Ta không tin..."

" Các người bất nhân cũng đừng trách trẫm bất nghĩa, trẫm chỉ là gậy ông đập lưng ông."

" Nàng không tín nhiệm Vệ Tử Yên ta đến vậy sao? Xem ra Tử Yên trong mắt nàng chính là bất kham như vậy."

" Nàng cho rằng trẫm không dám làm như thế?" Khuôn mặt Giang Ngọc bị lửa giận bức đỏ, siết chặt cổ tay Vệ Tử Yên, ngoan tâm dùng lực, Vệ Tử Yên đau đớn nhíu mày, nước mắt tuôn ra, nhắm mắt đau đớn nói: "Ngọc, nàng không thể đối với đối với như thế, ta, trong bụng ta đã có hài tử của nàng..."
" Cái gì?" Giang Ngọc giật mình.

Vệ Tử Yên vốn dĩ không muốn nói ra trong lúc này, chỉ là, chỉ là nàng muốn kéo lại chút lý trí của Giang Ngọc, bằng không nàng sợ Giang Ngọc thật sự làm tổn thương đến cốt nhục trong bụng, Vệ Tử Yên nhắm lại rơi lệ, đưa tay chậm rãi vuốt ve tiểu phúc đã hơi nhô lên.

Mãi đến lúc này Giang Ngọc mới chú ý đến đến bụng của Vệ Tử Yên lúc này: "Nàng, nàng đang nói cái gì?"

" Ta là nói, từ sau lần trước, ta đã có thai hài tử của nàng, là hài tử của Giang Ngọc nàng, cho nên nàng không thể đối với ta như thế." Vệ Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn Giang Ngọc đang kinh hãi, từng chữ hữu lực lạnh lùng trả lời.

Giang Ngọc nhìn bụng của Vệ Tử Yên đã nhô lên, nhất thời cả kinh không biết làm sao, tình hình lúc này lại một lần nữa vượt xa dự liệu, bây giờ rốt cuộc muốn nàng phải làm sao!
Ông trời là đang đùa cợt Giang Ngọc nàng sao....

Ngự lâm quân và ngự sử Giang Trí Viễn  đứng phía sau hoàng thế lúc này đều nghe thấy đối thoại của Giang Ngọc cùng Vệ Tử Yên, nội tâm đều là sóng trào cuồn cuộn, đặc biệt kinh ngạc, Giang Trí Viễn càng là biểu tình ngây dại nhìn hai người trước mặt.

Trong lòng mọi người đều hoảng hốt, hoàng thượng và nhạc mẫu của hắn quả nhiên, quả nhiên có một chân, bây giờ ngay cả hài tử cũng đã có, xem ra đồn đãi nhạc phụ con rễ cùng chung một thê là thật, việc lσạи ɭυâи này thực sự phát sinh ở vương triều Nam Thống!

Huyết thống hoàng thất quả thật là vô cùng 'thuần khiết', nước phù sa vĩnh viễn không chảy ra ngoài a....