Sai Loạn Hồng Trần

Chương 185: Vô lại đế vương




Không khí trong Vĩnh Ninh Điện cực kỳ quỷ dị....

Giang Ngọc cùng Nam Cung Tố Nhị cao cao ngồi trên điện, một bên nhũ mẫu ôm tiểu hoàng tử mới sinh chưa tròn một tháng, phía dưới là Trương ngự y đang quỳ lấy nghi hoặc không giải thích được, những người còn lại đều bị cho lui khỏi đại điện.

...

Hồi lâu, Giang Ngọc trầm trọng thở dài một tiếng, nhìn tiểu hoàng hậu không để ý hậu quả, biểu tình vô cùng bất đắc dĩ.

Nam Cung Tố Nhị cố ý yêu cầu lấy máu nghiệm thân, khóc khóc nháo nháo không cho đổi ý.

Giang Ngọc khuyên bảo vô dụng, rơi vào đường cùng chỉ đành đáp ứng, cũng may cuối cùng Nam Cung Tố Nhị không yêu cầu lấy máu nghiệm thân trước mặt tất cả bá quan văn võ nữa, bằng không Giang Ngọc nhất định mất mặt mất đến thiên hạ, nhất định thành trò cười trăm năm mới gặp của Nam Thống, người trên đời đều sẽ biết Giang Ngọc đã từng có hiềm nghi đội nón xanh, còn muốn làm ra trò khôi hài như vậy - trước triều thần lấy máu nghiệm thân.


"Khụ khụ..." Giang Ngọc xấu hổ ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Trương ngự y đang cúi đầu quỳ đợi lệnh, giải thích nói: "Cái kia, khụ, trẫm muốn mời Trương ái khanh giúp trẫm và tiểu hoàng tử, ách..." Nói nửa ngày, Giang Ngọc thật sự là không biết phải như mở miệng thế nào, nói ra bốn chữ chữ 'lấy máu nghiệm thân'.

Nam Cung Tố Nhị ghé mắt nhìn Giang Ngọc thần sắc đỏ bừng,   một chút, nhìn dáng vẻ quấn quýt của Giang Ngọc lúc này, nàng không hiểu rốt cuộc nàng ấy đang nhăn nhó cái gì, nhưng thấy nàng ấy như vậy trong lòng nàng rất sảng khoái. Đối với việc bản thân có làm ra việc gì lỗi đạo hây không nàng tất nhiên là nắm chắc, tâm tư tất nhiên kiên định, nên cũng mặt không đổi sắc mở miệng nói tiếp: "Trương đại nhân, là bản cung muốn mời ngài giúp tiểu hoàng tử và bệ hạ 'lấy máu nghiệm thân', dùng đó chứng thực thân sơ."


" Ách!" Trương ngự y rất ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn quân vương cùng quốc mẫu đang ngồi trước mặt, tâm tư vừa chuyển không khỏi ngoài ý muốn, cuối cùng cũng biết vì sao phải triệu kiến hắn một cách bí mật như vậy, vội vàng cúi đầu ngắn gọn đáp lại: "Thần tuân chỉ."

Giang Ngọc đè nén quẫn bách, nâng mi nhìn tiểu hoàng hậu như đã định liệu trước, lại cúi đầu Trương ngự y, biểu tình nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương hồ đồ, đây là gia sự hậu cung, quyết không thể tiết lộ ra bên ngoài, nếu như có lời đồn đãi, Trương ái khanh cũng biết hậu quả trong đó rồi!"

" Thần biết, xin bệ hạ và nương nương yên tâm." Trương ngự y thái dương toát mồ hôi, trong lòng biết đây là bí mật hoàng thất, nếu tết lộ nhẹ thì mất mạng, nặng thì liên luỵ cửu tộc.


Ngược lại là Nam Cung Tố Nhị không đồng ý, mỉm cười nói: "Trương ngự y không cần khẩn trương, bản cung chỉ muốn để bệ hạ biết tiểu hoàng tử phải chăng là thân sinh cốt nhục của nàng, ngươi cứ tiến hành như bình thường, không cần sợ."

"Tuân chỉ, thần đã hiểu." Không sợ mới là lạ, Trương ngự y trong lòng nói thầm.

Giang Ngọc nhìn Nam Cung Tố Nhị mặt không đổi sắc , không hồng không trắng một chút, lắc đầu than nhẹ, đưa tay cầm lấy ngân bàn đưa đến trước mặt Trương ngự y, trầm giọng nói: "Trương ái khanh bình thân, ngươi đến nhìn xem phải chăng cần những thứ này, nếu như vẫn còn thiếu thứ gì chỉ cần lên tiếng, trẫm lập tức gọi người mang đến."

Trương ngự y vội vàng đứng dậy tiến lên hai tay tiếp nhận ngân bàn trên tay Giang Ngọc, thấy bên trong đã đặt đầy đủ mọi thứ, chỉ chờ hắn tự tay lấy máu, trong lòng biết vị đế vương này xem ra là sớm có dự định, vội nói: "Đầy đủ mọi thứ, không cần cái khác."
"Được, vậy làm đi." Giang Ngọc mệnh lệnh.

....

Trong điện cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả âm thanh giọt máu rơi vào chén nước đều có thể nghe thấy rõ ràng...

Nhũ mẫu bế tiểu hoàng tử đang ngủ say đến, Trương ngự y cẩn cẩn dực dực dùng ngân châm đâm vào ngón tay tiểu hoàng tử, Giang Ngọc không đành lòng nhíu mày một cái, nhìn máu tươi rơi vào trong chén nước đã pha lẫn ô long huyết thảo.

Tí tách....

Giang Ngọc bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh trong mộng, đôi mắt tuyệt mỹ xanh thẳm vô cùng thâm thúy...

Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn tiểu tử kia vẫn đang ngủ say, mới thả tâm, cắn môi đưa tay dùng ngân châm đâm vào ngón tay của mình.

Tí tách...

Chỉ thấy hai giọt máu đỏ tươi trong chén nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi tụ lại cùng một chỗ, cuối cùng dung hợp vào nhau.

Nam Cung Tố Nhị vốn dĩ nhìn như không chút gợn sóng, lúc này cũng dần dần trở nên ngưng trọng, không tự chủ được mà nhìn vào chén nước, trong lòng căng thẳng, khẩn trương dật vu ngôn biểu. Nàng tuy rằng đã nhận định hài tử này là của nàng và Giang Ngọc, nhưng lúc này không biết vì sao trái tim cũng bang bang nhảy loạn.
Hai giọt máu diễm lệ tựa chu sa dường như là thân nhân cửu biệt gặp lại, giống như tình lữ, vui sướng nhìn nhận lẫn nhau, chỉ thoáng chốc đã hoàn mỹ hoà hợp thành một thể...

" Dung hòa rồi?" Giang Ngọc ngưng mi quan sát, trong lòng run lên, đây là nàng tận mắt nhìn thấy, tuy có một chút chuẩn bị trong lòng nhưng kinh ngạc vẫn không nhỏ, nàng tất nhiên biết hai giọt máu dung hòa vào nhau trong loại thuốc này có nghĩa là gì.

" Khởi bẩm bệ hạ, hai giọt máu hòa làm một, chứng tỏ huyết thống tương liên, tiểu hoàng tử thân phận không thể nghi ngờ, tất nhiên là thân sinh cốt nhục của bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương." Trương ngự y nhẹ nhõm thở ra một hơi, vội vàng quỳ xuống sắc mặt vui mừng bẩm báo.

Nam Cung Tố Nhị nghe Trương ngự y nói xong, ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc vẻ mặt mờ mịt thất thố, tiến lên từ trong tay nhũ mẫu ôm lấy tiểu hoàng tử, nhìn oa nhi dung mạo tương tự Giang Ngọc, nước mắt không khỏi rơi xuống, hỉ cực mà khóc: "Bản cung đã nói đây là thân sinh cốt nhục của bệ hạ, lúc này nàng đã tin Nhị Nhi rồi chứ!"
Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tố Nhị cùng oa nhi non nớt khả ái ngủ say trong tã lót, chậm rãi đến gần mẫu tử hai người, do dự mà vươn tay cẩn thận chạm vào khuôn mặt hồng nhuận của oa nhi, làm cho tiểu tử kia rầm rì một tiếng.

"Đây, đây thật là nhi tử của ta...." Giang Ngọc khó có thể tin, trong mắt dần dần xuất hiện hơi nước.

" Nàng còn không tin? Sự thật bày ra trước mắt nàng còn không thừa nhận!" Nam Cung Tố Nhị nức nở nói.

Giang Ngọc giương mắt cùng tiểu hoàng hậu đối diện, các nàng đều có thể rõ ràng, rõ ràng thấy được nỗi vui sướng thật sâu không nói nên lời, Giang Ngọc nắm tay Nam Cung Tố Nhị, một tay ôm lấy nàng vào tiểu hoàng tử, nhắm mắt chậm rãi siết chặt cánh tay, lẩm bẩm nói: "Nhị Nhi, chúng ta dĩ nhiên sẽ có hài tử, là hài tử của nàng và trẫm...."
Nam Cung Tố Nhị tựa đầu vào lòng phu quân, mặc cho nàng gắt gao ôm mình và hài tử của các nàng, hạnh phúc nghẹn ngào.

Đúng vậy, của của các nàng, đây là kỳ tích, không lâu trước kia nàng cũng từng âm thầm nghĩ tới, nếu như Giang Ngọc nàng một nam tử thì tốt biết mấy, bởi vì như thế các nàng có thể sinh một hài tử, nàng khát vọng sinh một hài tử, dưỡng dục hài tử trưởng thành, mà nay việc này cũng thực sự xảy ra trên người các nàng.

Ông trời thực sự ban cho các nàng một hài tử,  cho đoại tình cảm nhấp nhô này thêm một nét vẽ hạnh phúc viên mãn.

...

Trương ngự y và nhũ mẫu của tiểu hoàng tử không hẹn mà cùng âm thầm kỳ lạ đối với biểu hiện của hai phu thê này, thực không giải thích được phu thê sinh con dưỡng cái là chuyện rất dỗi bình thường, đến chỗ các nàng lại không bình thường? Vì sao hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương của bọn họ phải hậu tri hậu giác vui vẻ nhảy nhót như vậy.
Chẳng lẽ là vị hoàng đế anh tuấn soái khí này của bọn họ có bệnh gì đó không tiện nói ra, không thể sinh con?

...

Đã nhiều ngày trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng. Nếu hỏi tại sao, vậy đó là hoàng đế ban tên cho tiểu hoàng tử, là Nam Cung Ngọc, tự Giang Tố, lấy tính danh của Giang Ngọc cùng Nam Cung Tố Nhị mỗi người một chữ, chiếu cáo thiên hạ lập thái tử Nam Thống, đời đời kế thừa hương hỏa Nam Thống.

Bây giờ Nam Thống có người kế tục, hoàng đế vui vẻ, ban phúc dân chúng, dĩ nhiên bách tính cũng vui vẻ, toàn quốc trên dưới có thể nào không hân hoan, ca vũ thành bình, mỗi người đều cầu phúc cho thái tử, hoàng thượng cùng hoàng hậu

...

Nói đến cũng lạ, từ ngày ấy lấy máu nhận thân Giang Ngọc không đợi hưởng thụ ngày tháng hạnh phúc trong lòng kiều thê và nhi tử, liền bị người của hai cung đánh vào lãnh cung lãnh đạm không nhìn đến.
Các nàng nhất định đã hen trước, khiến Giang Ngọc chỗ nào cũng không thể đi, nhi tử dĩ nhiên cũng bị Nam Cung Tố Nhị giữ chặt, không cho Giang Ngọc gặp mặt, khiến Giang Ngọc gấp đến độ mỗi lần đều đứng bên ngoài Vĩnh Ninh Điện đi đi lại lại, nhưng cũng không dám bước qua ranh giới nửa bước, rất sợ chọc giận hoàng hậu đại nhân, sẽ bị nàng làm khó dễ nhiều hơn.

Nàng tất nhiên là biết đây là vì sao, rõ ràng Nhị Nhi còn trách nàng không tín nhiệm nàng ấy, phải cho nàng nếm một chút vị đắng, dằn vặt một phen mới bằng lòng bỏ qua.

Ai, ai bảo nàng cưới phải ác ma tiểu hoàng hậu này, cũng chỉ có nàng ấy mới trị được vua của một nước như nàng. Giang Ngọc mong mỏi nhìn tẩm cung hoàng hậu, biểu hiện cực kỳ thương cảm. Chỉ tiếc mỹ kiều thê trong tẩm cung dường như đã quyết tâm phải dằn vặt nàng, trút cơn giận trong lòng, nên mặc kệ người nào đó bị gió thổi nắng thiêu đáng thương ra sao.
" Nương nương, bệ hạ, bệ hạ đã đứng một canh giờ rồi, bên ngoài tuyết thật lớn!" Đậu Nhi không đành lòng khuyên nhủ.

Nam Cung Tố Nhị không nâng mắt, trong lòng ôm Nam Cung Ngọc cho hắn uống sữa, đạm nhạt nói: "Để nàng đứng đi, người đó không đáng được thương cảm, đó là nàng nên nhận, các ngươi ai cũng không được mềm lòng để nàng vào trong, bằng không bản cung nhất định không tha tội."

Đậu Nhi nghe Nam Cung Tố Nhị nói, chỉ đành cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

Ai, cũng không biết vị đế vương này của bọn họ lại làm gì chọc đến hoàng hậu nương nương, tại sao cứ mười ngày nửa tháng lại bị hung hăng trừng phạt một lần, xem ra làm hoàng đế cũng không phải chuyện gì cũng được như ý, làm hoàng đế, lúc đó chẳng phải cũng sợ lão bà, chịu nỗi khổ quỳ ván giặt!
....

Giang Ngọc ảm ảm đạm đạm trở về từ Vĩnh Ninh Điện, lần này vẫn hít đầy mũi tro bụi, ngay cả nửa nhân ảnh cũng không cho nàng gặp. Nhưng nàng vẫn trước sau như một chuyển đến Diễm Nghi Điện đứng nửa canh giờ, trời cũng giúp nàng, bên ngoài gió lớn tuyết lớn, cuối cùng Nam Cung Diễm mềm lòng, không đành lòng để Giang Ngọc đứng giữa đại tuyết chịu lạnh, cho nàng vào điện.

Giang Ngọc mừng rỡ, cợt nhả vây quanh Nam Cung Diễm xoay trái xoay phải, thăm hỏi ân cần, dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi.

Nam Cung Diễm cũng chưa cho nàng sắc mặt hoà nhã, tất cả đều dùng im lặng ứng đối, coi như không phát hiện, làm chuyện của mình.

....

" Ái phi, đêm đã khuya rồi, ngủ đi!" Giang Ngọc cợt nhả dán sát khuôn mặt lạnh của mỹ nhân, lôi kéo góc áo Nam Cung Diễm, bĩu môi làm nũng.

" Muốn ngủ thì đi ngủ đi, gọi bản quận chúa làm gì." Nam Cung Diễm cuối cùng nóng nảy trả lời, không mấy linh hoạt kéo góc áo của mình trở lại, liếc trắng Giang Ngọc một cái, chậm chạp nhích người rời xa Giang Ngọc vài bước, ngồi xuống trước bàn cầm lấy kim chỉ, nương ánh nến tập trung thêu thùa, phong đậm vân  khinh nói: "Bệ hạ chẳng lẽ không biết Vĩnh Ninh Điện, Vân Đình Điện còn có Vĩnh Lạc Cung đi như thế nào sao? Còn cần Diễm Nhi chỉ đường sao?"
Giang Ngọc bĩu môi, rồi lại mỉm cười, mặc kệ thế nào hôm nay là có một chút tiến triển, Diễm Nhi rốt cuộc nói chuyện với nàng, chỉ cần để ý nàng là được rồi, nàng hài lòng nói: "Trẫm chỗ nào cũng không đi, trẫm phải ở lại Diễm Nghi Điện cùng ái phi và hoàng nhi."

" Ai là hoàng nhi của nàng, ái phi, bản quận chúa ở đây không có, mau mau đến nơi khác tìm đi." Nam Cung Diễm mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói.

Giang Ngọc biết là bản thân sai rồi, ủy khuất người khác, nếu như muốn lấy lòng giai nhân, lúc này cũng chỉ đành mặt dày xông về phía trước, đại trượng phu co được dãn được, bằng không nhất định tiền mất tật mang. Nghĩ vậy, nàng lại dán mặt mình đến trước mặt Nam Cung Diễm, nói: "Nơi khác không có, chỉ chỗ này mới có!" Nói xong tựa như tiểu cẩu xấu xa ngồi bên cạnh Nam Cung Diễm, trông mong nhìn giai nhân ngồi ở chỗ kia châm tuyến bay lượn, ánh mắt thoáng nhìn thấy Nam Cung Diễm may một bộ y phục hài tử vô cùng khả ái, ánh mắt sáng ngời, đưa tay đoạt đến, tinh tế thưởng thức: "Đây là xiêm y của oa nhi? Thật xinh đẹp, Diễm Nhi tài nghệ hơn người..."
Nam Cung Diễm trừng người đang vuốt mông ngựa một cái, lại đoạt xiêm y trở về, trầm mặc không lên tiếng tiếp tục làm việc của mình.

Giang Ngọc nhìn Nam Cung Diễm xem nàng là người trong suốt, rất quấn quýt, cuối cùng lại sử xuất đòn sát thủ, không nói lời nào mà ôm Nam Cung Diễm vào trong lòng, ngồi xổm xuống, khẩn cầu nói: "Được rồi, được rồi, Diễm Nhi đừng nóng giận nữa, Ngọc thực sự biết sai rồi, chỉ cần nàng không tức giận, muốn trẫm làm gì cũng được, nếu các nàng vui vẻ, cho dù gϊếŧ chết ta, ta cũng không có nửa câu oán hận, chỉ là, chỉ là đừng không để ý đến trẫm, đừng giận trẫm nữa có được không?"

Nam Cung Diễm giãy dụa vài cái, cũng không tránh được, đưa tay hung hăng nhéo cánh tay Giang Ngọc một cái, nghẹn ngào nói: "Không được chạm vào ta, đi đi, đi đi..."
" Trẫm không chạm vào nàng thì chạm vào ai? Nàng là ái phi của trẫm, trẫm chạm vào nàng là việc theo lẽ thường!" Giang Ngọc ngang ngược nói, tất nhiên quyết không buông tha, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn phải phí một phen công phu mới có được cơ hội giống như lần này, đây là Giang Ngọc cùng Nam Cung Tố Nhị đánh lâu đúc kết ra kinh nghiệm, tuyệt đối hữu dụng.

" Buông bản quận chúa ra, nàng, nàng vô lại!" Nam Cung Diễm khóc, muốn tránh né Giang Ngọc thân cận.

" Trẫm chính là vô lại thì thế nào, chỉ cần ái phi có thể tha thứ cho trẫm là được rồi." Giang Ngọc cứng rắn hôn lên má Nam Cung Diễm, hôn đi nước mắt đang chảy xuống, trong lòng khổ sở nói: "Diễm Nhi, đừng khóc nữa được không? Trẫm biết sai rồi, trẫm không nên hoài nghi các nàng..."

Nam Cung Diễm đã khóc không thành tiếng, tất cả ủy khuất lại thản nhiên dâng lên nghẹn trong cổ họng làm thế nào đều không nói ra được, chỉ đành đẩy đánh người trước mặt, chỉ là không hề có lực sát thương, càng khiến người đó xâm lăng đánh lén càng thêm chăm chỉ.
" A..." Nam Cung Diễm bỗng nhiên hé miệng kinh hô một tiếng: "A, nhẹ một chút, đừng đụng đến hài tử."

Nghe Nam Cung Diễm nói, Giang Ngọc lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ đến giai nhân đang mang thai, vừa rồi thiếu chút nữa lại làm chuyện sai lầm, cuống quít buông lỏng một chút, khẩn trương nhìn bụng của Nam Cung Diễm: "Không sao chứ? Trẫm không tổn thương đến hắn chứ?"

Nam Cung Diễm được Giang Ngọc buông ra, vội vàng hít sâu vài hơi, sau đó mới nhìn Giang Ngọc đang khẩn trương, liếc trắng nàng một cái: "Nếu còn hồ đồ, lập tức rời đi."

Vừa nghe lời ấy, biết là được ân chuẩn ở lại, Giang Ngọc vội vàng mỉm cười gật đầu đáp: "Không nháo không nháo, chỉ cần phu nhân không giận, trẫm liền thành thật nhu thuận, quyết không xằng bậy."

" Đêm đã khuya, bệ hạ mau trở về nghỉ ngơi đi?"
"Trở về đâu? Trẫm tối nay phải nghỉ lại ở Diễm Nghi Điện."

" Ai cho phép nàng ở lại chỗ này?"

" Ách....chuyện này, đây là hậu cung của trẫm, trẫm muốn nghỉ ngơi ở nơi nào còn cần ai phê chuẩn!"

" Không thể, đi mau, bản quận chúa thân thể bất tiện, không thể hầu hạ...."

" Ách... Trẫm, trẫm không cần nàng hầu hạ, không, trẫm là tới hầu hạ ái phi...."

Thình thịch... Không biết là vật gì rơi xuống, vang vọng cả Diễm Nghi Điện, tiếp đến chợt nghe người nào đó hô đau một tiếng, lại nghe Nam Cung Diễm cả kinh kêu lên: "Kẻ vô lại, mau buông bản quận chúa ra, nàng mau buông ra, đừng chạm vào ta..."

" Không thể, đây là trừng phạt, ai bảo nàng có hiềm nghi mưu sát phu quân...."

....

Tẩm cung Diễm Nghi Điện còn đang trình diễn một màn nhận tội cầu xin tha thứ hoạt sắc sinh hương, chỉ là dần dần có vài phần vị đạo chậm rãi thay đổi.
Có thể nói đế vương của vương triều Nam Thống đối phó nữ nhân đang tức giận rất có phương pháp, mặc dù phương pháp, ách...Cũng chỉ được bấy nhiêu mà thôi, nhưng, cuối cùng vẫn vô cùng hữu dụng, chính cái gọi là 'phu thê cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường hòa', áp dụng vào Giang Ngọc quả thật là rất đúng.

....

" Được rồi, thành thật ngủ đi, không được sờ loạn...." Nam Cung Diễm ôm chăn nhíu mày nhắc nhở.

" Trẫm không sờ loạn có được không, trẫm chỉ là muốn kiểm tra xem oa nhi đang làm gì..."

" Không được sờ, đã bảo nàng không được chạm vào bản quận chúa, nàng không nghe thấy sao, còn sờ nữa thì ra ngoài ngủ trên mặt đất."

" A ~ Diễm Nhi, nàng dám nhéo trẫm!" Giang Ngọc cả giận nói, nhưng khí thế không đủ.

"Nhéo, thế nào! Ai bảo nàng không thành thật." Nam Cung Diễm vênh váo tự đắc xưa nay chưa từng có.
" Hừ, chẳng sao, trẫm da dày thịt béo, không sợ bị nhéo..." Giang Ngọc thề sống chết ngoan cố chống lại, muốn ôm mỹ nhân vào lòng, rồi lại tăng thêm một tiếng hét thảm trong Diễm Nghi Điện.

Lúc này nàng hoàn toàn xác định, Nam Cung Diễm bị Nam Cung Tố Nhị dạy hư rồi, không hề là Diễm Nhi ôn nhu đa tình, mềm mại dịu ngoan của nàng nữa. Nàng lúc này quyết định, sau này nhất định đừng cho các phi tử của nàng có nhiều cơ hội tụ tập cùng một chỗ, bằng không chịu tội sẽ chỉ là Giang Ngọc nàng!

...

Đêm tối trăng cao, cung đình yên lặng, Diễm Nghi Điện cuối cùng cũng yên tĩnh.

Giang Ngọc rốt cuộc có thể đem mỹ nhân an an ổn ổn ôm vào trong ngực, hưởng thụ phần yên tĩnh mỹ hảo này, nhắm mắt lại, nhẹ tay vuốt ve phần bụng hơi nhô lên  của Nam Cung Diễm. Cẩn thận ghé vào trên đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Nam Cung Diễm mất tự nhiên, khuôn mặt nóng đỏ, cũng may ánh nến đã tắt bằng không nhất định thấy dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt của nàng.

Giang Ngọc thấy Nam Cung Diễm không có quá nhiều phản ứng, liền đánh bạo kéo vạt áo của Nam Cung Diễm ra, muốn  cởi bỏ y phục.

" Không thể!" Nam Cung Diễm khẩn trương ngăn cản: "Ngọc,  nếu còn hồ đồ thì nàng đi đi, nàng cũng không phải không biết Diễm Nhi đang mang thai, không thể, không thể cùng nàng...." Nam Cung Diễm có chút thở dốc, thì thào nói nhỏ.

" Trẫm không làm gì, trẫm chỉ là, chỉ là muốn ôm nàng một chút mà thôi." Giang Ngọc cúi đầu bám vào bên tai Nam Cung Diễm nhỏ giọng khẩn cầu, giọng nói mang theo kiềm nén cực cụ mê hoặc, khiến cả người Nam Cung Diễm như nhũn ra vô phương chống cự, chỉ đành tùy ý Giang Ngọc cởi hết toàn bộ y phục của hai người mới chịu bỏ qua.
Giang Ngọc cuối cùng cảm thấy mỹ mãn chiếm giữ thân thể rụt rè e lệ kia, chỉ là tinh tế vuốt ve, thâm tình  âu yếm, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mỗi một nơi mẫn cảm trên thân thể, hận không thể lại dùng linh hồn của mình đi an ủi đối phương. Xúc cảm mềm mại, càng xúc động nội tâm của cả hai, khiến dục niệm hai người áp chế đã lâu trong khoảnh khắc bạo phát xông ra.

" Nàng, nàng hỗn đản, Diễm Nhi, Diễm Nhi rốt cuộc biết vì sao Nhị Nhi không cho nàng vào Vĩnh Ninh Điện rồi..." Nam Cung Diễm thở dốc vô lực nói ra.

" Ách? Vì sao?" Giang Ngọc không hiểu ra sao, khóe môi lục lọi ôn nhu hôn khắp gương mặt Nam Cung Diễm, cánh tay cong nhẹ, lại nâng cằm Nam Cung Diễm lên, hô háp giao thác, hai chân thoả thích ma sát nơi riêng tư của đối phương, lại si ngốc hưởng dụng đôi môi ngọt ngào mị hoặc.
Tay của Nam Cung Diễm bị Giang Ngọc xúi giục bất giác ôm lấy cần cổ của Giang Ngọc, rốt cuộc kìm lòng không được chủ động dâng hiến đầu lưỡi mềm mại của mình, ngược lại là Giang Ngọc bỗng nhiên có chút không nhịn được cấp cấp tách khỏi mỹ nhân đang hướng nàng cầu hoan, thở dốc khẩn trương nói: "Diễm Nhi, nàng, lần này là nàng nghịch ngợm..."

Du͙ƈ vọиɠ của Nam Cung Diễm đã bị Giang Ngọc khơi dậy, đỏ mặt đưa tay mong đợi khoát lên hai vai Giang Ngọc, dùng thân thể mềm mại dán chặt lên người nàng, chỉ kiều mị hừ nhẹ một tiếng liền khiến Giang Ngọc xuân tâm dao động, yêu thích không buông tay.

Giang Ngọc biết là tự mình khơi dậy mầm tai họa, nỗ lực muốn khôi phục một chút lý trí, thở dốc nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Diễm Nhi, chúng ta nhịn một chút, trẫm sợ, sợ làm bị thương thai nhi trong bụng nàng."
Nam Cung Diễm cứng nhắc một chút, chậm rãi buông tay ra, nội tâm quấn quýt buồn bực, lát sau, cuối cùng chịu đựng khô nóng tức giận hung hăng đẩy người vừa trêu chọc nàng ra, xoay người đưa lưng về phía Giang Ngọc, tức giận nói: "Bỏ đi, không được chạm vào bản quận chúa nữa."

Giang Ngọc biết là tự mình chọc giận Nam Cung Diễm, lần này nhất định khiến hai người mất ngủ, củi khô dễ bắt lửa, không chỗ nào không khô nóng, khiến cả hai người cùng khó chịu.

" Trẫm sai rồi, Diễm... Trẫm chậm một chút là được rồi, sẽ không làm hắn bị thương..." Giang Ngọc lại cẩn thận tiếp cận thân thể Nam Cung Diễm, chậm rãi vuốt ve làn da mềm mại. Nam Cung Diễm ngoài miệng mặc dù nói cứng, nhưng trong lòng cũng cực độ khát vọng đây đó dây dưa, nên cũng không hề ngăn cản.

Chỉ đợi người đó cẩn thận chậm rãi mơn trớn nơi thánh địa của nàng, ôn nhu thăm dò, cẩn thận ra vào an ủi, hai người cùng phóng túng du͙ƈ vọиɠ leo lên đám mây, mời tạm đình chỉ việc hoan ái khoái lạc này.
Nhìn người kia đang dán lên bụng mình, cẩn thận hôn môi, quấn quýt si mê, Nam Cung Diễm lúc này chỉ cảm thấy hạnh phúc,  tràn đầy hạnh phúc, một lời khó nói hết.

" A...."

" Lại làm sao vậy?" Giang Ngọc ngẩng đầu khẩn trương hỏi, rất sợ mình lại làm sai chuyện gì.

" Không sao, chỉ là, chỉ là hắn đá ta một cái." Nam Cung Diễm đỏ mặt trả lời.

" A? Phải không? Vậy để trẫm nghe một chút, ách, Diễm Nhi, có muốn trẫm dừng lại hay không?"

" Không, không sao cả, hắn lại ngủ rồi..." Nam Cung Diễm đỏ mặt đưa tay vuốt ve mái tóc của Giang Ngọc, nhỏ giọng trả lời, lúc này bất luận là thân hay là tâm đều thực không muốn mất đi phần sủng ái  kíƈɦ ŧìиɦ này.

Được ái phi ám chỉ, Giang Ngọc xuân sắc nhộn nhạo, càng lớn mật ra sức cố tình làm bậy.