Sai Loạn Hồng Trần

Chương 181: Tiểu hoàng tử




" Nhị Nhi, mau đến xem con của chúng ta...."

Nam Cung Tố Nhị mê man nhìn thấy phía trước Giang Ngọc toàn thân bạch y cẩm bào trong lòng ôm một đứa trẻ mới sinh, vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười ngoắc tay nàng, hô: "Nhị Nhi, đây là con của chúng ta,  xem hắn rất khả ái...."

" Con của chúng ta?" Nam Cung Tố Nhị lẩm bẩm.

" Đúng vậy, là hài tử của hai chúng ta, là nhi tử của con trai của Giang Ngọc, Nhị Nhi mau tới đây ôm tiểu tử này một cái, hắn hình như đói bụng...."

Nam Cung Tố Nhị nhìn nụ cười hạnh phúc của Giang Ngọc, trong lòng cũng trở nên hạnh phúc, vừa định cất bước đón nhận niềm hạnh phúc trước mặt, lại đột nhiên cảm thấy bản thân dường như bị thứ gì đó trói buộc không thể cử động.

...

" Hài tử..."

Nam Cung Tố Nhị đột nhiên mở mắt, lại phát hiện mình đang yên ổn nằm trong lòng Giang Ngọc, nhìn Giang Ngọc vẻ mặt uể oải gắt gao ôm nàng ngủ say, những đoạn ngắn ký ức dần dần hiện lên, cuối cùng nhớ lại cục diện thống khổ kia và thời khắc Giang Ngọc đỡ đẻ cho nàng.


" Nương nương người tỉnh rồi!" Đậu Nhi canh giữ ở bên cạnh thấy hoàng hậu nương nương mở mắt, vội vàng tiến lên mừng rỡ nhỏ giọng nói: "Nương nương, người rốt cuộc tỉnh, người đã hôn mê hai ngày hai đêm, Đậu Nhi rất lo lắng, bệ hạ còn trắng đêm không ngủ túc trực ở bên cạnh, mới vừa ngủ một chút..."

Nghe Đậu Nhi nói, Nam Cung Tố Nhị ra hiệu yên lặng, quay đầu lại nhìn về phía người vẫn đang ôm chặt nàng ngủ say, có thể nghĩ nàng ấy nhất định rất mệt mỏi rồi, nàng nâng tay lên khó kìm lòng nổi mà kéo chăn cho Giang Ngọc, lại sủng nịch ngẩng đầu hôn nhẹ lên má, ngửi thấy khí tức khiến nàng tương tư đã lâu trong lòng cũng theo đó yên tâm không ít, làm cho Đậu Nhi cúi đầu không dám nhìn phu thê người ta thân mật.

Nam Cung Tố Nhị quen tính đưa tay vuốt bụng của mình...


Hài tử! Nam Cung Tố Nhị giật mình, lúc này mới ý thức được phần bụng vốn nhô cao của mình hiện tại đã bằng phẳng, nàng hoảng hốt quay đầu lại nhìn về phía Đậu Nhi, vội hỏi: "Hài tử, hài tử của bản cung ở nơi nào?"

"Hồi bẩm nương nương, tiểu hoàng tử tất cả vẫn khỏe mạnh, hiện tại đang được hai nhũ mẫu dốc lòng chiếu cố, nô tỳ lập tức mang tiểu hoàng tử đến cho nương nương xem." Đậu Nhi sắc mặt vui mừng, vội vàng hết sức phấn khởi chạy ra ngoài cửa.

....

Giang Ngọc thật sự quá mệt mỏi, tuy rằng bên tai nghe thấy được giọng nói, nhưng nửa ngày mới có thể mở mắt. Vừa mở mắt ra liền thấy Nam Cung Tố Nhị ánh mắt trong suốt nhìn nàng chằm chằm, vô cùng si ngốc.

" Nhị Nhi, nàng rốt cuộc tỉnh rồi, hại trẫm rất lo lắng." Nhìn thần sắc của tiểu hoàng hậu lúc này, Giang Ngọc cuối cùng cũng yên tâm, một tay gắt gao ôm lấy thân thể của Nam Cung Tố Nhị, hỉ cực mà khóc: "Nhị Nhi, trẫm còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, sau này không được hù dọa trẫm như vậy, bằng không nàng cứ chờ xem!"


" Ngọc..." Nam Cung Tố Nhị cũng ôm lấy Giang Ngọc, khuôn mặt chôn vào trong lòng Giang Ngọc, nước mắt nhịn không được tràn mi, trong mắt nàng, là Giang Ngọc chính tay đem nàng và hài tử kéo lại từ quỷ môn quan, phần tâm ý này, cuối cùng khiến nàng hiểu rõ Giang Ngọc đối với nàng là chân tình hay giả ý.

" Nhị Nhi, không được khóc, nàng bây giờ đang trong tháng, nữ nhân trong tháng là phải chú ý, nếu như làm không tốt tương lai sẽ lưu lại nhiều bệnh căn, chờ lúc tuổi già mao bệnh gì cũng sẽ tìm đến nàng, đến lúc đó nàng cũng đừng khóc hô trẫm đến chiếu cố nàng!" Giang Ngọc mặc dù trêu chọc Nam Cung Tố Nhị, nhưng ngữ khí lại mang theo nồng đậm sủng nịch cùng thương tiếc.

" Để nàng chiếu cố, Nhị Nhi cả đời đều ở bên cạnh nàng, nàng muốn chạy cũng chạy không thoát...." Nam Cung Tố Nhị sống mũi ê ẩm, nhưng vẫn mạnh miệng cắn môi trừng mắt hờn dỗi nhìn Giang Ngọc, nhất thời tất cả ủy khuất đều dâng lên, nước mắt càng chảy càng nhiều.
Giang Ngọc thấy tiểu hoàng hậu càng khóc càng lớn tiếng, trong lòng biết nàng có rất nhiều ủy khuất, rồi lại lo lắng nàng khóc phá hủy thân thể nên vội vàng ngồi dậy đỡ Nam Cung Tố Nhị, cúi đầu nhìn xuống, đôi môi mỏng như có như không hôn nhẹ lên trán của mỹ nhân, ngữ khí ôn nhu khẩn cầu: "Nhị Nhi, Ngọc xin nàng  đừng khóc nữa, đều là trẫm không tốt, nàng muốn thế đều được, nhưng nàng vừa sinh xong thực sự không thể thương tâm rơi lệ như vậy nếu không tương lai khóc hỏng đôi mắt rồi, sẽ không nhìn thấy soái lang quân anh tuấn tiêu sái, uy vũ khí phách và hài tử của chúng ta nữa, nếu như thế không phải là nàng vô duyên vô cớ phải chịu khổ sao?"

" Hài tử của chúng ta?" Nam Cung Tố Nhị bị lời nói của Giang Ngọc làm kinh ngạc một chút, chẳng lẽ  tình cảnh trong mộng là thật, Giang Ngọc rốt cuộc thừa nhận hài tử là của nàng ấy rồi!
"Đúng vậy, hài tử của chúng ta! Nhị Nhi, mặc kệ hài tử rốt cuộc là của ai, tin tưởng ta, ta đều sẽ xem hắn như ruột thịt của mình mà đối đãi!" Giang Ngọc biểu tình chăm chú, đây là việc nàng đã hạ quyết tâm.

Trong lòng Nam Cung Tố Nhị thoáng chốc lại trầm xuống, nhíu mày cả giận nói: "Nàng vẫn không tin Nhị Nhi! Nhị Nhi thực sự không làm ra bất cứ hành vi quá giới hạn nào, ngoại trừ Ngọc, Nhị Nhi cho đến bây giờ chưa từng để bất luận kẻ nào chạm vào Nhị Nhi!"

Giang Ngọc ánh mắt mờ mịt nói: "Nhị Nhi, nhưng, nhưng nàng biết rõ ta cũng là một nữ tử, chúng ta có việc phu thê, nhưng, nhưng thế nào sẽ có hài tử?"

Lời này nếu như đặt ở ngày hôm qua, Nam Cung Tố Nhị nhất định đỏ mặt thương tâm buồn bực đánh đuổi người đi, nhưng hai người đã trải qua một lần sinh tử khảo nghiệm, hiểu rõ tấm lòng của đối phương, liền cảm thấy lời này phải mặt đối mặt nói rõ ràng, cùng nhau đến đối mặt nó, nếu không nhất định sẽ hối hận cả đời, để lại tiếc nuối.
" Ngọc, tin tưởng Nhị Nhi, hắn thật sự là hài tử của chúng ta! Không tin nàng tính toán thời gian xem." Nam Cung Tố Nhị đưa tay run rẩy ôm cổ Giang Ngọc, tràn đầy yêu thương nhìn vị hoàng đế đã chút quầng thâm ở mắt, uyển chuyển hàm xúc nói: "Thời điểm Nhị Nhi mang thai không phải chính là lúc luôn suốt ngày ở bên cạnh Ngọc, ở trong xe cùng nhau bầu bạn sao? Khi đó chúng ta mỗi ngày bầu bạn, sớm chiều ở chung bệ hạ lẽ nào còn chưa tin Nhị Nhi trong sạch sao?"

Giang Ngọc nâng mắt ngơ ngác nhìn tiểu hoàng hậu, xác thực, nếu như Giang Ngọc nàng là nam tử, luận thời gian, lúc Nhị Nhi mang thai thật sự là thời gian hai người sớm chiều gần nhau cả ngày tình nồng mật ý nhiều lần hoan ái, nhưng chỉ là, chỉ là trăm nghìn năm qua chưa bao giờ nghe nói qua nữ tử cùng nữ tử cũng có thể giống như nam nữ mang thai sinh con, chuyện này cũng quá mức ly kỳ rồi!
" Ngọc, nàng rốt cuộc muốn thế nào mới có thể tin tưởng hài tử này là của nàng!" Nam Cung Tố Nhị gấp đến độ lại muốn rơi nước mắt, lê hoa đái vũ buông hai tay đang ôm cổ Giang Ngọc, cấp cấp gắt giọng.

" Nương nương, nô tỳ bế tiểu hoàng tử đến rồi..."

Đậu Nhi không đúng lúc mà cùng hai nhũ mẫu bế tiểu hoàng tử vào nội đường, nhìn thấy hoàng thượng đang nằm trên người hoàng hậu nương nương, hai người dáng vẻ thân mật tình nùng mật ý, tư thế ám muội bực này, thoáng chốc khiến Đậu Nhi cùng hai nhũ mẫu kinh sợ tại chỗ, mỗi người sắc mặt đỏ bừng vội vàng cúi đầu, cũng không biết lúc này nên tiến hay nên lùi, cũng may tiểu hoàng tử đúng lúc đánh vỡ bầu không khí xấu hổ trong phòng, oa một tiếng bật khóc nỉ non.

Hai người trên giường bị tiếng khóc của hài tử thức tỉnh, nhìn về phía mọi người cùng hài tử được bọn họ bế, Nam Cung Tố Nhị vội vàng ngượng ngùng vùi mặt vào trong chăn, Giang Ngọc cũng bất tri bất giác cảm thấy xấu hổ, vội vàng lấy lại tinh thần tự nhiên ngồi dậy từ trên người Nam Cung Tố Nhị, cưỡng chế kích động trong lòng, lại ôm lấy Nam Cung Tố Nhị dưới thân để nàng dựa vào trong lòng mình, giả vờ trấn định, mỉm cười nói: "Đậu Nhi, mau bế tiểu hoàng tử đến cho nương nương xem."
"Vâng..." Đậu Nhi đỏ mặt cúi đầu vội vàng bế tiểu hoàng tử đến bên cạnh hoàng thượng và hoàng hậu, Nam Cung Tố Nhị tâm tình phức tạp đưa tay tiếp nhận oa nhi nho nhỏ trong tã lót, nhìn một cái, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Đối với việc làm sao để làm một mẫu thân tốt, nàng căn bản không có bất kỳ chuẩn bị gì, huống hồ đối với việc thế nào mang thai hài tử này vẫn còn nhiều khúc mắc, ngay cả bản thân nàng cũng là một hài tử không hiểu thế sự,  làm sao biết nên chiếu cố hài tử như thế nào! Nhưng bản năng của nữ nhân và mười tháng mang thai đã vô hình đánh thức mẫu tính trong lòng nàng.

Tiểu tử kia vẫn oa oa khóc, vừa được Nam Cung Tố Nhị ôm vào trong lòng như là nhận ra mùi hương của mẫu thân cho nên bỗng nhiên cười khanh khách.

" Nương nương, tiểu hoàng tử rất khả ái, không giống với tiểu hài tử mới sinh khác, tiểu hoàng tử lúc mới sinh chính là mở to đôi mắt, nương nương người xem tiểu hoàng tử và bệ hạ quả thực giống nhau như đúc, tuấn tú xinh đẹp. Người xem hắn cười híp mắt, có lúc đang ngủ còn có thể cười ra tiếng!" Đậu Nhi giống như hiến vật quý hưng phấn nói ra, hoàn toàn quên mất chủ tớ tôn ti, mỉm cười chỉ vào tiểu tử trong lòng Nam Cung Tố Nhị: "Nương nương người xem tiểu hoàng tử thật phấn nộn, mày rậm mắt to, người xem người xem cái miệng nhỏ nhắn thật khả ái! Thật tuấn tú, quả thực rất giống bệ hạ, ha ha...." Đậu Nhi nhất thời vui vẻ, hai nhũ mẫu bên cạnh cũng vui mừng phụ họa
Giang Ngọc tuy là người chính tay đỡ tiểu tử kia ra đời, nhưng vẫn chưa kịp nhìn kỹ, một là bởi vì Nam Cung Tố Nhị có nguy hiểm, trong lòng lo lắng còn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi toàn tâm chiếu cố tiểu hoàng hậu nên không có tâm tư để ý tới hài tử, thứ hai cũng là bởi vì đối với lai lịch của hài  tử còn có kiêng kỵ nào đó, khúc mắc chưa hóa giải nên cũng không dám nhìn đến hắn, sợ rằng sẽ phát hiện hài tử giống người nào khác, tăng thêm phiền não. Lúc này nghe xong Nam Cung Tố Nhị phân tích đối với lai lịch của hài tử, lại nghe người khác khích lệ, mới dám cẩn cẩn dực dực nhìn hài tử trong lòng Nam Cung Tố Nhị, lại chỉ thấy tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác đang híp đôi mắt nhìn nàng cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé nhưng khí lực thật lớn vươn ra khỏi tấm chăn, mạn vô mục đích bắt lấy không khí ở trước mặt, dáng vẻ bướng bỉnh dường như muốn Giang Ngọc ôm hắn.
Nam Cung Tố Nhị nhìn thấy hài tử khả ái mình sinh ra, dáng vẻ đó quả thực giống như Đậu Nhi nói, cực kỳ tương tự Giang Ngọc, cảm xúc từng chút tích tụ, mẫu tính ở sâu trong nội tâm ngay lập tức bộc phát không thể vãn hồi, nàng sủng nịch yêu thích hôn lên trán tiểu oa nhi, lại quay đầu nhìn Giang Ngọc còn đang ngơ ngác, gắt giọng: "Ngọc, hắn thật khả ái, nàng mau nhìn hắn hình như đang muốn nàng ôm hắn! Bảo bối, nương ở chỗ này, có phải ngươi nhận sai người rồi không?" Nam Cung Tố Nhị giả vờ tức giận  mím môi đùa với cục cưng khả ái, trong lòng lại âm thầm chờ đợi xem Giang Ngọc có thể thích hài tử của mình hay không.

Giang Ngọc nàng tất nhiên là thích tiểu hài tử, tỷ như Nam Cung Hạ, Giang Ngọc cũng nhìn hắn lớn lên, tất nhiên vẫn luôn vô cùng thương yêu. Nhưng lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống như tinh linh trong lòng ái thê, cảm giác yêu thích kia giống như hồng thủy dũng mãnh tràn ra chiếm lấy toàn bộ trái tim của nàng. Giang Ngọc cuối cùng không nhịn được vươn tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của tiểu tử kia, đổi lại một tràng cười khanh khách, nhìn tiểu hài tử kia trên mặt Giang Ngọc bất tri bất giác nở nụ cười, đưa tay đón lấy hài tử từ trong tay Nam Cung Tố Nhị, ôm vào trong lòng trêu đùa cười nói: "Tiểu tử này thật nghịch ngợm, sao nhìn không ra là mới sinh ra hai ngày? Ha ha, Hạ Nhi lúc sinh ra cũng không tinh thần như vậy, không hổ là hài tử của Giang Ngọc ta!" Không hổ là hài tử của Giang Ngọc ta! Không biết thế nào cứ như vậy trôi chảy nói ra, lời vừa ra khỏi miệng bản thân nàng cũng sững sốt, ngẩng đầu nhìn tiểu kiều thê hỉ cực mà khóc, nội tâm nhất thời ngũ vị tạp trần, loạn thành một đoàn.
Nam Cung Tố Nhị đầu tiên là nghe được tên của Nam Cung Hạ trong lòng có một chút khó chịu, sau đó lại nghe Giang Ngọc nói một câu 'không hổ là hài tử của Giang Ngọc ta!', nội tâm quấn quýt vui mừng không ngớt...

Không biết vì sao lúc Giang Ngọc vừa nhìn đến dáng vẻ khả ái của hài tử này, trong lòng thật sự rung động, dĩ nhiên có chút tin tưởng hài tử này thực sự là cốt nhục của nàng và Nam Cung Tố Nhị.

" Nhị Nhi..." Giang Ngọc mờ mịt đưa tay ôm lấy kiều thê nước mắt lưng tròng, không biết phải nói gì...