Sai Loạn Hồng Trần

Chương 180: Tiếp sinh




Giang Ngọc cúi đầu nhìn thấy Nam Cung Tố Nhị nằm trên giường sắc mặt từ trắng chuyển xanh, dường như sắp không chống đỡ được nữa, vội vàng đứng dậy ôm Nam Cung Tố Nhị vào trong ngực, vận công dùng chân khí chậm rãi truyền vào thân thể tiểu hoàng hậu, giúp nàng duy trì một chút thể lực.

Chân khí lần lượt đưa vào, thần sắc của Nam Cung Tố Nhị chậm rãi khôi phục một chút huyết sắc, Giang Ngọc vận khí đồng thời nhìn những người bên cạnh, vội nói: "Còn nhìn cái gì mau mau dựa theo phương pháp các ngươi nói vừa rồi cứu trị hoàng hậu nương nương, trẫm mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể khiến mẫu tử các nàng bình an là được rồi."

Bà đỡ vừa rồi bẩm tấu nghe hoàng thượng hạ lệnh, hoảng hốt bước lên phía trước vén chăn của Nam Cung Tố Nhị  lên bắt đầu đỡ đẻ, những bà đỡ khác cũng ở bên cạnh giúp đỡ, mà ba ngự y bởi vì nam nữ khác biệt, chỉ đành canh giữ ở bên ngoài bình phong khẩn trương đến mồ hôi chảy đầy mặt, thỉnh thoảng dùng tay áo chấm mồ hôi, khẩn cầu ông trời giúp mẫu tử của hoàng hậu nương nương bình an thuận lợi, bằng không nhà mình sẽ gặp phải họa lớn.


" A...." Nam Cung Tố Nhị thống khổ gào thét, theo đó lại bắt đầu thống khổ kêu rên giống như trước đó, trái tim Giang Ngọc theo tiếng hét của Nam Cung Tố Nhị không ngừng co rút khó chịu, nàng cũng không biết nữ nhân sinh  hài tử thì ra sẽ đau đớn như vậy, nàng đau lòng nắm chặt hai tay Nam Cung Tố Nhị, trấn an: "Nhị Nhi, kiên trì, có trẫm ở đây, mặc kệ chuyện gì cũng sẽ qua đi." Giang Ngọc nói xong lại ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía bà đỡ, vội vàng nói: "Thế nào còn chưa xong, nhanh một chút, không thể để hoàng hậu nương nương tiếp tục đau đớn như vậy nữa!"

"Vâng, vâng, nương nương người dùng thêm chút sức, người phải dùng sức thì tiểu hoàng tử mới có thể đi ra a!" Bà đỡ cũng gấp đến độ muốn nhảy tường, tuy rằng vừa rồi nói xong đạo lý rõ ràng, nhưng lúc thật sự phải dựa theo phương pháp mà tiến hành vẫn có rất nhiều trắc trở, đừng nói nàng chưa từng thử qua, cho dù đã thử, lúc này cũng bởi vì đối phương là nương nương mà không dám dễ dàng động thủ, hơn nữa lúc này hoàng hậu nương nương còn đang xuất huyết nhiều, nếu như thật muốn động đao, ai cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào, tục ngữ nói thân thể da tóc là do phụ mẫu ban cho, bất luận kẻ nào cũng không dám tùy tiện động đến, huống hồ đối phương lại là hoàng hậu của Nam Thống! Không nắm chắc, ai có dám tùy tiện thử.


Tiếng rêи ɾỉ của Nam Cung Tố Nhị lại từng chút suy yếu đi, Giang Ngọc nghe ra đau đớn cấp thiết trong đó lại càng nóng lòng, biết rõ tiểu hoàng hậu thật sự là không còn bao nhiêu sức lực đến thừa thụ nỗi thống khổ này nữa.

Nam Cung Tố Nhị chỉ cảm thấy  bụng mình đau đớn sắp nổ tung, đau đớn thấu xương khiến nàng thống khổ, hận không thể cứ như vậy mà chết đi.

" Ngọc..." Nam Cung Tố Nhị ánh mắt không tiêu cực nỉ non thở dốc nói: "Ngọc, Nhị Nhi thực sự sắp không được rồi, a... Ngọc, đau quá, Nhị Nhi có phải sắp chết rồi không?"

" Không, sẽ không, Ngọc nhất định sẽ không để Nhị Nhi có chuyện gì, trẫm nhất định phải để mẫu tử các nàng được bình an." Nói xong, Giang Ngọc nhìn về phía bà đỡ, đứng dậy nhíu mày cả giận nói: "Bỏ đi, trẫm muốn đích thân đỡ đẻ cho Nhị Nhi..."


" A?" Hai bà đỡ nghe hoàng đế nói như vậy, tất cả đều kinh sợ, lúc Giang Ngọc đem hai người đẩy ra, thực sự tự mình đỡ đẻ bọn họ mới hồi phục tinh thần, vô cùng kinh ngạc.

Giang Ngọc thực sự không thể nhìn Nam Cung Tố Nhị thống khổ như vậy, lại thấy hai bà đỡ thần sắc lo lắng không có nắm chắc, trong lòng hoảng hốt liền muốn tự mình đỡ đẻ cho tiểu hoàng hậu, Giang Ngọc nàng cũng nghiên cứu qua y thuật, dù chưa học qua đỡ đẻ, nhưng không trâu bắt chó đi cày, tất nhiên lo lắng đem ái thê giao cho người khác, vì vậy phải tự mình đánh cược một lần, mặc kệ thế nào, nhất định không thể để Nhị Nhi có việc gì.

Tấm chăn được vén lên, hình ảnh máu chảy không ngừng khiến Giang Ngọc da đầu tê dại, trong lòng chấn động, lúc này mới hiểu được hai bà đỡ khẩn trương như vậy là nguyên nhân gì, nếu như còn tiếp tục chảy máu như vậy, Nhị Nhi sao có thể không có chuyện! Nghĩ tới đây, Giang Ngọc vội vàng cưỡng chế bình ổn tâm tình, nâng tay phong tỏa vài đại huyệt trên người Nam Cung Tố Nhị, phải cầm máu trước, lấy việc cứu người lớn làm đầu! Phải giữ được tính mệnh của Nhị Nhi trước sau đó mới cứu hài tử trong bụng. Giang Ngọc vội vàng nói với bà đỡ: "Mau mang nước nóng và khăn lau đến." Hai bà đỡ nghe hoàng đế mệnh lệnh, lúc này mới hoàng hồn, động thủ mang những thứ hoàng thượng cần đến, trong lòng đều âm thầm kính nể phần tình ý của  vị đương kim đế vương đối với hoàng hậu nương nương, thầm nghĩ trăm nghìn năm qua cũng không từng nghe nói có vị hoàng đế nào có thể tự mình đỡ đẻ cho các phi tử, không khỏi cảm khái đương kim đế vương chí tình chí nghĩa.
Giang Ngọc cầm khăn ướt nhanh chóng lau sạch vết máu trên đùi Nam Cung Tố Nhị, để có thể nhìn rõ tình huống, chỉ thấy sản đạo mặc dù mở rộng như không nhìn thấy được đầu của hài tử, trong lòng cấp thiết nghĩ đến lời bà đỡ nói, cũng không suy nghĩ nhiều mà vội vàng dùng nước nóng rửa tay một chút, lại nhìn thoáng qua tiểu hoàng hậu đang nhắm mắt rêи ɾỉ: "Nhị Nhi, nhịn một chút, lập tức không sao rồi." Giang Ngọc cắn môi, mi tâm nhíu chặt, nàng ngừng thở, một tay chậm rãi thâm nhập vào thông đạo quen thuộc, thấm đẫm máu loãng và nước ối cẩn thận hướng vào phía trong tìm kiếm.

Nam Cung Tố Nhị cảm thấy khác thường, cúi đầu suy yếu nhìn dưới thân, nhìn thấy Giang Ngọc đang tập trung tinh thần, không khỏi sinh ra ngượng ngùng, trong lòng mọi cách không muốn Giang Ngọc vì nàng mà làm việc này, nên vội vàng xấu hổ muốn khép chặt hai chân. Giang Ngọc vội vàng ngăn cản động tác của Tố Nhị, tay trái nắm chặt bắp đùi của Nam Cung Tố Nhị gắng sức mở rộng ra bên ngoài, nàng biết Nam Cung Tố Nhị là không muốn để nàng đỡ đẻ, nhưng cứu người như lửa, mặc kệ Nam Cung Tố Nhị lúc này nghĩ thế nào, nàng cũng phải thử một lần, nàng lại vội vàng ngẩng đầu nói: "Nhị Nhi, đừng sợ, để trẫm đỡ đẻ cho nàng, ngoan, trẫm sẽ rất nhẹ rất nhẹ, sẽ cẩn thận không để Nhị Nhi bị đau, Nhị Nhi phải ngoan."
Trong lúc nói chuyện tay của Giang Ngọc từ lâu đã chậm rãi ôn nhu vói vào nơi mềm mại sung huyết của Nam Cung Tố Nhị, mới vừa vào vài tấc nàng bỗng nhiên dừng lại, nàng lúc này có thể rõ ràng cảm giác nhận được tiểu tử kia nằm giữa sản đạo, Giang Ngọc không khỏi vui mừng ngẩng đầu cười nói: "Nhị Nhi, trẫm tìm được tiểu tử kia rồi, nàng yên tâm, trẫm nhất định phải để mẫu tử các nàng được bình an."

Cảm giác co quắp khác thường ở bụng dưới thoáng chốc kéo đến, Nam Cung Tố Nhị lại không nhịn được gọi khẽ một tiếng, hai chân không khỏi mở rộng ra bên ngoài, nghe Giang Ngọc nói, chỉ cảm thấy tay của ái nhân tựa hồ thật sự có ma lực nào đó, thoáng chốc liền khiến nàng quên đi tất cả đau đớn, lâu dần còn lại chỉ có nhè nhẹ tê dại cùng nhiệt độ ấm áp, nàng tuy rằng không muốn Giang Ngọc làm như vậy, rồi lại phải nghe theo lời Giang Ngọc, Nam Cung Tố Nhị nhíu mày, hai tay gắt gao bắt lấy góc chăn, cắn môi thở dốc rêи ɾỉ: "Ngọc, a, nhẹ, nhẹ một chút, a...."
Bà đỡ tuổi đã cao, nghe Giang Ngọc nói, lại thấy hoàng hậu nương nương cũng không kêu đau như vừa rồi, gò má ngược lại nổi lên một chút đỏ ửng, có một chút khí tức, cũng vội vàng kinh hỉ nói: "Bệ hạ, nếu người có thể tìm được đầu của tiểu hoàng tử, vậy hãy cẩn thận từng chút kéo tiểu hoàng tử ra, nhưng nghìn vạn lần không nên dùng sức, sẽ tổn thương đến tiểu hoàng tử a." Giang Ngọc gật đầu, mi tâm nhíu chặt cẩn cẩn dực dực thăm dò...

" A..." Theo một tiếng kêu to chính là tiếng khóc vang dội của trẻ con, Giang Ngọc hai tay đang bế một tiểu thân thể nhăn nheo ngơ ngác đứng lên, nhìn Nam Cung Tố Nhị đã hư thoát vô lực, nàng kích động hô to: "Nhị Nhi, Nhị Nhi, trẫm đã giúp hắn ra ngoài rồi, là một nam hài, Nhị Nhi, nàng nghe xem, hắn đang khóc, ha ha, hắn còn sống..."
Nam Cung Tố Nhị vô lực mở đôi mắt, nhìn hài tử trong tay Giang Ngọc, cuối cùng khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một nụ cười hạnh phúc đã lâu không nhìn thấy sau đó lại ngất đi.

" Nhị Nhi...." Thấy Nam Cung Tố Nhị lại ngất xỉu, Giang Ngọc vội vàng đưa hài tử cho bà đỡ, tiến lên ôm lấy thân thể đã mềm nhũn vô lực của Nam Cung Tố Nhị, một lần lại một lần gọi tên Nam Cung Tố Nhị, nàng nhất định không thể để Nhị Nhi có chuyện, nàng phải cứu sống nàng ấy, nhất định phải mẫu tử các nàng được bình an, cả đời vui sướng hài lòng ở bên cạnh Giang Ngọc nàng.