Sai Loạn Hồng Trần

Chương 169: Du long hí phượng




Bốn phía cao chúc chớp động, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu....

Giang Ngọc đến gần mỹ nhân thanh tú nhu nhược, nâng tay ôn nhu vuốt ve nuốt ruồi son xinh đẹp trên mi tâm  của Vịnh công chúa, chậm rãi xoa đến bên má, trượt xuống chiếc cằm tinh xảo, dùng ngón trỏ khẽ khẽ nâng cằm nàng, ánh mắt buông xuống dùng tư thái ngạo nghễ thương sinh nhìn đôi môi đỏ mê hoặc...

Động tác của Giang Ngọc khiến thân thể mẫn cảm của Vịnh công chúa run nhè nhẹ, đôi mắt nhịn không được dần dần khép lại, hưởng thụ lúc này Giang Ngọc ôn nhu an ủi đối với nàng.

Biểu tình say mê của Vịnh công chúa khiến Giang Ngọc có chút động dung, nàng  nheo đôi hắc đồng quan sát đến mỹ nhân đang si mê, đôi môi dần dần dán xuống đến gần gò má phấn hồng, ngón tay khẽ câu động chiếc cằm thon dài xinh đẹp, yêu tà mị hoặc gần kề bên tai yếu ớt trầm thấp nói: "Tối nay lưu lại theo trẫm..."


Nghe lời ấy yêu mị như vậy, Vịnh công chúa nội tâm nhộn nhạo, giọng nói này giống như xuân phong hòa tan đáy lòng Vịnh công chúa, khiến lòng nàng dâng lên từng đợt sóng lớn. Vịnh công chúa mở đôi mắt, thần sắc càng thêm hồng nhuận mở to đôi mắt nhưng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng kia, nàng cúi đầu ngượng ngùng gật đầu dùng đó biểu thị đồng ý, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp tuân chỉ."

Mỹ nhân dịu ngoan đáp lại, khóe môi Giang Ngọc kéo ra một đường cong tuấn tú, cúi đầu dần dần dán sát vào đôi môi anh hồng mê người kia, vô tận đòi lấy khiến mỹ nhân mất đi toàn bộ lý trí...

....

Giang Trí Viễn xa xa thấy lúc này bên trong ngự thư phòng vẫn sáng đèn, liền cất bước đi về phía ngự thư phòng, đi đến trước cửa đưa tay ra hiệu cho thị vệ, biểu thị tạm thời không cần thông truyền. Các thị vệ biết Giang Trí Viễn là tâm phúc đặc biệt thân phận của Giang Ngọc, hoàng đế đối với nàng tín nhiệm có thừa hơn nữa lại chưởng quản việc canh phòng trong cung, là thượng cấp của bọn họ nên vội vàng cung kính lĩnh mệnh tránh ra, để Giang Trí Viễn đi vào trong điện.


Giang Trí Viễn vén liêm trướng cất bước vào ngự thư phòng, lướt qua bình phong ở trung gian đi vào nội đường của Giang Ngọc, thấy bên ngoài còn sáng đèn vừa định lên tiếng bẩm báo, lại hốt hoảng nhìn thấy hai bóng người quấn quýt si mê ôm nhau ở bên trong...

Giang Trí Viễn vội vã né tránh, trốn đến phía sau bình phong nhìn vào nội đường, chỉ thấy hai thân ảnh dây dưa, càng phát ra si mê...

....

Giang Ngọc nâng mắt khẽ tách khỏi nụ hôn nóng bỏng dây dưa, ngửa đầu yêu mị nhìn giai nhân trước mắt, lại cúi người ôm lấy giai nhân đã vô lực tựa vào trong ngực, ngạo nghễ cười khẽ bế quý phi nương nương của vào tẩm phòng phía sau bình phong.

...

Nhìn hai thân ảnh lúc này đang dây dưa, Giang Trí Viễn lặng lẽ rũ mi, ảm đạm lẳng lặng xoay người rời đi, trong lòng lại một lần  dâng lên từng đợt chua xót.


Gió đêm thổi đến, Giang Trí Viễn nhịn không được mà rùng mình một cái.

Trong lòng nàng trống rỗng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên đầu...

Đế vương của nàng mãi mãi là phong lưu hào hiệp như vậy, chu du giữa chốn hồng trần với nhiều gia nhân mỹ quyến.

Đây là Giang Ngọc, bất luận nàng loạn tình loạn ý, trái ôm phải ấp, thế nào, có lẽ chính vì sự xấu xa của nàng, sự phong lưu đa tình của nàng, vì nàng ngạo thị thiên hạ, mới có thể khiến nhiều nữ tử mê muội vì nàng như vậy, lún sâu trong đó cho đến không thể tự thoát ra được.

Giang Trí Viễn nàng chính là một người như vậy, nàng chỉ hy vọng thâm tình của nàng Giang Ngọc có thể biết được, đừng quên trên đời này vẫn có một Chúc Hồng Ngạn cam tâm tình nguyện yên lặng vì nàng ấy trả giá tất cả....

Một tiếng kêu sợ hãi của nữ tử cắt đứt suy nghĩ của Giang Trí Viễn, Giang Trí Viễn nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ tử không cẩn thận ngã sấp xuống ở gần giả sơn, nhẹ giọng ngâm gọi.
Giang Trí Viễn vội vã bước nhanh đến dỡ người kia dậy nói: "Sao lại không cẩn thận như thế, ngươi là cung nữ của cung nào? Ban đêm đi đường chẳng lẽ không biết phải thắp đèn lồng sao...." Giang Trí Viễn đỡ nữ tử bị ngã dậy, mới nói được một nửa, liền thấy nữ tử kia ngẩng đầu lên, lại phát hiện dĩ nhiên sẽ là Đổng Thúy Trúc....

Đổng Thúy Trúc vốn định đến ngự thư phòng xem Giang Ngọc, nhưng xa xa thấy Vịnh công chúa đã vào trước, liền ở ngoài cửa bồi hồi chờ đợi, không lâu sau lại gặp Giang Trí Viễn từ bên trong ngự thư phòng đi về phía mình, nàng liền thổi tắt đèn lồng  muốn tận lực tránh mặt Giang Trí Viễn, chỉ tiếc bóng đêm nồng đậm lại không cẩn thận trượt chân ngã cạnh giả sơn, dẫn đến Giang Trí Viễn chú ý.

" Ta không sao, tạ ơn đại nhân...." Đổng Thúy Trúc chậm rãi đứng dậy cúi đầu hành lễ, cũng không nghĩ mắt cá chân bị trặt dẫn đến đau đớn, bất ngờ mất thăng bằng ngã vào lòng Giang Trí Viễn.
Giang Trí Viễn vội vã đỡ lấy thân thể Đổng Thúy Trúc, cúi đầu vội hỏi: "Chân bị thương?"

Đổng Thúy Trúc khẽ hừ một tiếng, cố nén đau đớn miễn cưỡng trả lời: "Không sao, đại nhân không cần quan tâm."

Giang Trí Viễn lắc đầu, đỡ Đổng Thúy Trúc ngồi xuống một tảng đá, có chút do dự, cuối cùng bỏ qua xấu hổ trước kia, vén mép váy của Đổng Thúy Trúc lên kiểm tra mắt cá chân của nàng, bóng đêm mặc dù nồng đậm nhưng chạm vào nóng bỏng, lại nghe Đổng Thúy Trúc khó chịu hừ nhẹ một tiếng liền biết nàng bị thương không nhẹ, liền thở dài đau lòng nói: "Đã trễ thế này Nguyệt quý nhân ra ngoài tại sao không dẫn cung nữ đi cùng? Chẳng lẽ đám nô tài này không nghe mệnh lệnh của quý nhân? Nếu là như vậy, lát nữa Trí Viễn sẽ  giúp quý nhân giáo huấn các nàng một chút." Giang Trí Viễn biết trong cung quan hệ phức tạp, những cung nhân này phần nhiều đều là kẻ biết xem thời thế để lấy lòng, thấy Đổng Thúy Trúc lẻ loi một mình, lại không có chỗ dựa, nhất định là xem thường nàng ấy, sợ rằng nàng ấy sẽ bị khi dễ.
Nghe Giang Trí Viễn tức giận nói như vậy, Đổng Thúy Trúc không muốn sinh ra nhiều chuyện, vội vàng lắc đầu trả lời: "Không phải như thế, đại nhân không cần nổi giận, là ta không quen nên mới không để các nàng đi theo, ta chỉ muốn một mình lặng lẽ đến thăm bệ hạ mà thôi, không muốn hưng sư động chúng khiến tất cả mọi người biết."

Giang Trí Viễn nghe Đổng Thúy Trúc nói thế, biết nàng ấy cũng giống như nàng là muốn đến xem Giang Ngọc, hai người cũng không nói nữa, đồng thời quay đầu lại nhìn ngự thư phòng đèn đuốc sáng tỏ, lúc này lại thấy nơi vừa rồi vẫn sáng đèn đột nhiên mờ tối, tựa như huyễn mộng...

Trong lòng hai người đều hiểu đó có nghĩa là gì, cũng biết Giang Ngọc đang ở bên trong cùng với người nào. Giang Trí Viễn không muốn khiến Đổng Thúy Trúc thương cảm, liền quay đầu xấu hổ giải thích: "A, thì ra Nguyệt quý nhân là muốn đến thăm bệ hạ. Bệ hạ hôm nay mệt mỏi, có khả năng sẽ nghỉ tạm trong ngự thư phòng, nếu quý nhân không ngại thì ngày mai hãy trở lại tìm bệ hạ."
Đổng Thúy Trúc hiểu dụng ý của nàng, gật đầu uyển chuyển hàm xúc trả lời: "Nguyệt Nhi hiểu, ngày mai ta sẽ trở lại xem bệ hạ." Nói xong, liền đứng dậy muốn đi, nhưng lực bất tòng tâm. Giang Trí Viễn vội vã đỡ lấy Đổng Thúy Trúc, nói: "Quý nhân chân bị thương, hay là để thần đưa người trở về đi." Nói xong, cũng không để tâm Đổng Thúy Trúc lúc này có nguyên ý hay không, liền ôm Đổng Thúy Trúc vào trong lòng đi vào đường nhỏ không người dẫn đến tẩm cung của Đổng Thúy Trúc.

Ánh sáng trăng chiếu lên một thân tử bào, Đổng Thúy Trúc ngửa đầu nhìn lại, chợt thấy lời nói và việc làm của Giang Trí Viễn, có lúc bá đạo thực sự cực kỳ giống người khiến nàng ái mộ kia. Một nữ tử như thế, thế mà người các nàng yêu lại là cùng một người.

....

Giang Trí Viễn biết được thân phận của bản thân, sợ vì nàng đưa Đổng Thúy Trúc về sẽ khiến mọi người trong cung dị nghị. Liền từ đường mòn phía sau lặng lẽ đưa Đổng Thúy Trúc trở về tẩm cung, đặt nàng lên giường. Giang Trí Viễn lo lắng chân nàng, mượn ánh nến kéo làn váy của Đổng Thúy Trúc lên xem kỹ mắt cá chân. Chỉ thấy mắt cá chân đã sưng đỏ, vội vàng ngẩng đầu nhíu mày nói: "Hay là để thần giúp quý nhân xoa bóp mắt cá chân một chút, để tan bầm, trên người thần có mang theo hồng thương dược có thể giúp quý nhân trị thương chờ sáng mai sẽ không sao nữa. Nếu không quý nhân có khả năng mười ngày nửa tháng không thể xuống giường."
Đổng Thúy Trúc nghe Giang Trí Viễn nói, lại nhìn mắt cá chân sưng đỏ của bản thân, biết nàng nói là thật, cũng không có cách nào đành phải gật đầu nhỏ giọng đồng ý: "Vậy liền làm phiền đại nhân."

Giang Trí Viễn lắc đầu mỉm cười nói: "Quý nhân không cần khách khí như vậy, nhưng người phải chịu đựng một chút đau đớn." Nói xong, Giang Trí Viễn đứng dậy đóng kỹ cửa, lại quay về trước giường, buông sa trướng xuống, che đi quang cảnh bên trong, để tránh khỏi khiến ngoại nhân đi vào không cẩn thận nhìn thấy.

Giang Trí Viễn động tác cẩn thận tỉ mỉ, giống như sợ bị người khác bắt gặp lúc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, thực khiến Đổng Thúy Trúc thần sắc đỏ bừng lại nhịn không được che miệng bật cười, nói: "Đại nhân thực sự là người thận trọng, động tác thành thạo như vậy."
Giang Trí Viễn bị Đổng Thúy Trúc cười trên mặt cũng dâng lên đỏ ửng, quay đầu lại đi đến trước giường, ngồi xuống, liếc mắt nhìn Đổng Thúy Trúc đang che miệng cười trộm, trầm giọng nói: "Còn cười? Thần đây không đều là vì danh tiếng của quý nhân hay sao!" Nói xong, liền nâng chân bị thương của Đổng Thúy Trúc lên đặt lên đùi mình, lại lấy ra một lọ thuốc bột rắc lên vết thương, hai tay dần dần dùng lực, nhu ấn kết hợp với thoa đều thuốc bột lên vết thương.

Đổng Thúy Trúc đau đớn nhíu mày, đưa tay chặt nắm ống tay áo của Giang Trí Viễn, nhẹ giọng lắc đầu than nhẹ, khẩn cầu: "Đại nhân, đau quá, Nguyệt Nhi từ bỏ, cầu người không cần giúp Nguyệt Nhi trị thương nữa."

Giang Trí Viễn thấy Đổng Thúy Trúc đau đớn, biết nàng không chịu nổi, liền thương tiếc khuyên nhủ: "Nguyệt quý nhân nhẫn nại một chút, một chút sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. Chờ ngày mai khỏe rồi, quý nhân có thể cùng bệ hạ đi du sơn ngoạn thủy, không phải rất tốt sao." Giang Trí Viễn vừa khuyên giải an ủi vừa âm thầm xoa vết thương cho Đổng Thúy Trúc, thời gian hai người ngươi một câu ta một câu, bầu không khí bất tri bất giác đã không còn xấu hổ như lúc đầu nữa.
Dưới sự kiên trì của Giang Trí Viễn, Đổng Thúy Trúc chậm rãi cảm giác được mắt cá chân vốn dĩ sưng đỏ đau nhức không còn đau như thế nữa, trong lòng không khỏi cảm kích Giang Trí Viễn, yêu kiều gật đầu nói: "Đại nhân quả nhiên y thuật tốt, chân của Nguyệt Nhi thực sự không còn đau như lúc đầu nữa."

Giang Trí Viễn nhẹ nhàng mỉm cười, lực tay nhẹ hơn rất nhiều, nàng nâng mắt nói: "Quý nhân quá khen, thần quanh năm cùng bệ hạ bôn ba khó tránh phải chịu một ít vết thương, tất nhiên là học một ít phương pháp, để tự chữa trị. Nếu như quý nhân thật sự cảm thấy tốt hơn rồi, vậy Trí Viễn ngược lại có một chuyện muốn nhờ."

"Chuyện gì? Đại nhân cứ nói, chỉ cần Đổng Thúy Trúc ta có thể giúp được, nhất định sẽ giúp." Đổng Thúy Trúc lời thề son sắt nhìn vào ánh mắt của Giang Trí Viễn.