Ầm ầm một tiếng nổ vang, cửa thành đóng chặt chậm rãi mở ra giống như u linh quỷ mị.
Vệ Trường Phong nhíu mày nhìn vào trong thành suy tư một chút, chợt cao giọng cười nói với hơn mười vạn đại quân phía sau: "Vương triều Nam Thống đã không có sức lực chống lại Trung Nghĩa Quân chúng ta, hiện đã thúc thủ chịu trói, các ngươi mau theo ta vào hoàng thành báo thù cho tiên đế, vì công chúa chờ lệnh!" Nói xong, phất tay dẫn đại quân tiến thẳng vào hoàng thành.
....
Trong thành là một mảnh tĩnh mịch, hai bên đường không có một bóng người, đại quân từ Vĩnh Yên thẳng tắp tiến lên, Vệ Trường Phong mi tâm dần dần nhíu chặt, trong lòng hắn đã dần cảm thấy có kỳ hoặc, nhưng lại không biết hoàng thành vô chủ này rốt cuộc còn có thể có cái gì. Trong lòng cân nhắc, đôi mắt sắc bén chợt ló, thúc ngựa lĩnh binh thẳng đến trước cửa cấm cung.
Vệ Trường Phong trong lòng run lên, thầm nghĩ không xong, quả nhiên bên trong có âm mưu. Một tiếng cuồng tiếu vang lên, khiến Vệ Trường Phong giương mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười, chỉ thấy tường cao chính điện đứng một người, mặc long bào, theo gió nhẹ nhàng lây động, ngạo nghễ chắp tay mà đứng.
Vệ Trường Phong hí mắt quan sát, phát hiện người mặc long bào dĩ nhiên là Giang Ngọc vốn nên chết đi, đầu óc đột nhiên trống rỗng, thất thanh nói: "Giang Ngọc? Ngươi, ngươi dĩ nhiên không chết!"
Giang Ngọc phất tay áo rũ mắt nhìn Vệ Trường Phong, cười nói: "Khiến Vệ đại nhân thất vọng rồi, trẫm hiện nay sống rất tốt, hôm nay biết được Vệ đại nhân muốn tới còn cố ý chuẩn bị cho Vệ đại nhân một phần lễ vật!" Nói xong, liền vỗ tay một tiếng.
Theo tiếng vỗ tay vang lên, bốn mặt cung tường thình lình xuất hiện vô số cung tiễn thủ, tên đã lên dây, mũi tên chính xác nhắm vào Vệ Trường Phong và đại quân của hắn, khiến mỗi người không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Vệ Trường Phong nheo mắt lại, cả giận nói: "Giang Ngọc, ngươi cho rằng như thế là có thể đánh bại ta sao?" Nói xong, hai chân dùng lực bật người nhảy lên, ở giữa không trung xoay người đứng trên trạm canh gác, cùng Giang Ngọc đối diện mà nhìn: "Bây giờ Trung Nghĩa Quân của ta đã đánh vào hoàng thành Nam Thống, ngươi cho rằng ngươi còn có khả năng phản kích sao?"
Các binh sĩ trong cung nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ thấy âm thanh chém gϊếŧ thảm liệt trong lòng đã hoảng sợ.
Nhìn thảm trạng này, thấy đại quân bên ngoài của mình đã không còn hữu dụng, Vệ Trường Phong cũng hoảng loạn, nhưng thấy hiện tại quân tâm dao động, vội vàng cưỡng chế cơn thịnh nộ, siết chặt nắm chặt nói: "Chớ có nói bậy, Giang Ngọc, Vệ Trường Phong ta lần này là tuân mệnh của Vĩnh Ninh công chúa hậu nhân của tiên đế đến thảo phạt ngươi, báo thù thay tiên đế!"
" Vĩnh Ninh công chúa? Ha ha, Vệ đại nhân lẽ nào nói chính là Vĩnh Ninh hoàng hậu của trẫm sao? Nàng là hoàng hậu của trẫm, lại sao lại có thể bị ngươi xui khiến!" Giang Ngọc nhướng mày cười nhạo.
Vệ Trường Phong trong lòng biết Nam Cung Tố Nhị đang bị hắn khống chế, trong lòng có nắm chắc, liền quay đầu nhìn về phía nữ tử lam y đang cưỡi ngựa ở giữa đội ngũ, hô lớn: "Hừ, ngươi nếu không tin tự mình nhìn xem, công chúa điện hạ đang ở chỗ này, tự mình thống lĩnh Trung Nghĩa Quân thảo phạt ngươi!"
....
Nam Cung Tố Nhị mặc lam y nghe Vệ Trường Phong nói xong, lập tức thúc ngựa bước ra, đến trước mặt đại quân, nâng mắt nhìn hai người đang đứng đối diện ở trên cao.
Giang Ngọc ghé mắt nhìn về phía lam y nữ tử cưỡi ngựa giữa đại quân, chỉ thấy dáng vẻ kia quả thật là Nam Cung Tố Nhị, nhưng trong lòng đã hiểu rõ, nàng ngửa đầu cười khẽ: "Vệ đại nhân thật biết nói đùa, hoàng hậu nương nương của trẫm vẫn đang ở bên cạnh trẫm, thế nào lại xuất hiện ở chỗ ngươi! Không phải là ngươi muốn lường gạt thiên hạ, mượn danh thiên tử sau khiến chư hầu đi?" Nói xong, Giang Ngọc mỉm cười nói với người phía sau: "Nhị Nhi, đến bên cạnh trẫm." Nói xong, chỉ thấy bức rèm che phía sau Giang Ngọc nhẹ nhàng vén lên, một nữ tử thân mặc phượng bào chậm rãi bước ra, dịu ngoan đi đến bên cạnh Giang Ngọc, mặc cho nàng ôm lấy.
Giang Ngọc thần sắc ôn nhu ánh mắt nhu hòa ôm chặt Nam Cung Tố Nhị, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Trường Phong, trào phúng nói: "Hoàng hậu của trẫm ngay bên người trẫm, vậy tại sao trong đội ngũ của ngươi lại có thêm một Vĩnh Ninh công chúa? Ngươi lẽ nào không phải muốn vàng thau lẫn lộn, che mắt thiên hạ?"
Vệ Trường Phong nhìn chằm chằm người trong lòng Giang Ngọc, không khỏi căng thẳng, không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tiểu công chúa không phải hẳn nên ngoan ngoãn bị nhốt ở trong hậu doanh của hắn sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng mặc kệ rốt cuộc là thế nào, việc đến bước này chỉ có thể kiên trì cãi chày cãi cối, mới sẽ không khiến bản thân bị thiên hạ chê cười, bị phỉ bán là loạn thần tặc tử. Nghĩ vậy, hắn liền nhìn về phía lam y nữ tử cho nàng một ánh mắt, lại ngửa đầu lớn tiếng nói với Giang Ngọc: "Đại Nam công chúa ngay ở chỗ ta, nữ tử trong lòng ngươi nhất định là giả mạo, nhất định là ngươi muốn dùng kẻ giả mạo lừa gạt cả thiên hạ!"
Giang Ngọc nghe hắn nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua mỹ nhân trong lòng, cười khẽ, nữ tử trong lòng hiểu ý, chậm rãi cúi đầu nhìn bản thân dưới tường thành, vẻ mặt uy nghiêm đe doạ: "Hừ, là ai sai khiến ngươi giả mạo bản cung đến nhiễu loạn triều cương? Còn không mau mau khai thật, bằng không bản cung và bệ hạ nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Nói xong, chỉ thấy lam y nữ tử từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hướng phía quân chủ trên thành cung kính cúi người quỳ xuống, cao giọng nói: "Dân nữ Thu Tâm Lan, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương! Tâm Lan là bị Vệ Trường Phong uy hiếp mới phải giả mạo hoàng hậu nương nương giúp hắn làm việc xấu, Tâm Lan biết sai rồi, hy vọng bệ hạ cùng nương nương thứ tội!" Nói xong, chỉ thấy Thu Tâm Lan ngẩng đầu, đưa tay tháo tấm mặt nạ da người trên mặt xuống, lộ ra dung mạo thật vốn dĩ là Ngọc Hồ Ly.
...
Tình huống này Vệ Trường Phong thật không ngờ đến, hắn thiên tính vạn toán cũng không tính được tiểu sư muội Ngọc Hồ Ly này dĩ nhiên sẽ phản bội hắn đầu quân cho Giang Ngọc, bây giờ tức giận đến ngũ tạng bốc cháy, cuồng nộ nhìn về phía Ngọc Hồ Ly, tức giận nói: "Tiện nhân, ngươi, ngươi cũng dám phản bội ta, Giang Ngọc rốt cuộc cho ngươi lợi ích gì?" Nói xong, Vệ Trường Phong thẹn quá thành giận là nâng ưng trảo chụp vào cổ Ngọc Hồ Ly.
Ngọc Hồ Ly lắc mình linh xảo né tránh, phi thân lên ngựa, một đôi ngọc thủ từ trong lòng móc ra vài mai ám khí, thẳng tắp bắn về phía Vệ Trường Phong, cười nói: "Sư huynh, ngươi không phải thường giáo dục Hồ Nhi thức thời mới là tuấn kiệt sao, bây giờ ngươi đại thế đã mất, vẫn nên quy hàng đi thôi! Hồ Nhi nhất định cầu tình thay sư huynh!" Nghe lời ấy, Vệ Trường Phong càng buồn bực, tức giận nói: "Im miệng, tiện nhân, hôm nay nếu như Vệ Trường Phong ta thực sự thất bại, nhất định cũng phải kéo ngươi chết cùng."
Giang Ngọc mắt thấy hai người tranh chấp bên dưới, trong lòng buồn cười, đưa tay ôm thắt lưng của Nam Cung Tố Nhị, mỉm cười nhìn hai người kia, nói: "Vệ Trường Phong hôm nay khí số của ngươi đã tận, thân tín phản bội, còn không ngoan ngoãn đầu hàng?"
Vệ Trường Phong nghe Giang Ngọc trào phúng, đôi mắt sung huyết, vội vàng dừng thế tấn công đối với Ngọc Hồ Ly, quay đầu cắn môi thần sắc ngoan độc: "Chưa đến cuối cùng ngươi làm sao biết Vệ Trường Phong ta chắc chắn sẽ thua?" Nói xong quay đầu lớn tiếng hô hoán đối với đại quân đã hỗn loạn ở phía sau: "Các ngươi nghe lệnh của Trung Nghĩa Hầu ta, nếu như ai có thể lấy mạng cẩu hoàng đế Giang Ngọc, Vệ Trường Phong ta liền cùng hắn chung hưởng giang sơn!" Nói xong chỉ thấy chúng binh sĩ bắt đầu động thủ, chỉ thoáng chốc phần lớn binh sĩ bị lợi ích khu sử bắt đầu có phương hướng, đúng lúc này chỉ nghe một tiếng quát lớn, Nam Cung Phi mặc khôi giáp, hùng phong lẫm lẫm dẫn theo đại quân bao vây nhóm phản quân trong hoàng cung, Nam Cung Phi nheo mắt nhìn về phía Vệ Trường Phong, tràn đầy hận ý: "Cẩu tặc, có ta Nam Vương ta ở đây, ai cũng không thể tổn thương đến một sợi tóc của bệ hạ!"