Sai Loạn Hồng Trần

Chương 147: Cắt tóc, đoạn tình




Một ngụm máu tươi từ trong miệng Giang Ngọc tuôn ra, rơi trên tuyết trắng vô ngân, trong khoảnh khắc tựa như chu sa diễm lệ trên giấy trắng, thê lương chói mắt.

" Bệ hạ!" Giang Trí Viễn thấy Giang Ngọc lửa giận công tâm, nội thương không nhẹ, trong lòng  vừa lo lắng vừa phẫn hận, muốn vun kiếm xông lên gϊếŧ chết Vệ Trường Phong, lại bị Giang Ngọc phất tay ngăn lại.

Giang Ngọc khí huyết hỗn loạn, tay phải che lồng ngực đau đớn, ngẩng đầu thống khổ vạn phần nhìn về phía hai người đang dây dưa thân thiết cùng một chỗ, hỏi: "Nhị Nhi, nàng, nàng nói tất cả đều là phát ra từ nội tâm?"

Hai người đang ôm nhau thắm thiết trên cổ xe hoa lệ chậm rãi dừng lại dây dưa, song song ngẩng đầu, Nam Cung Tố Nhị chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phía Giang Ngọc, kiều mị trả lời: "Bệ hạ, Nhị Nhi nói mỗi một câu đều là phát ra từ đáy lòng. Thần thiếp cùng Phong ca ca từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, yêu thích lẫn nhau, từ lâu đã có lời hẹn ước, hiện tại có thể được như nguyện ở bên nhau, bệ hạ chẳng lẽ không muốn chúc phúc cho bọn ta sao?"


" Chúc phúc?" Lại một ngụm máu tươi tanh ngọt tràn ra khóe miệng, Giang Ngọc ngửa đầu cuồng tiếu, đưa tay lau đi vết máu trên môi, lắc đầu thống khổ nhìn về phía nữ tử bạch y đang tựa vào lòng Vệ Trường Phong, cuồng tiếu nói: "Chúc phúc? Ha ha, Nhị Nhi thật muốn Giang Ngọc ta chúc phúc các ngươi? Được...." Giang Ngọc thoáng chốc rút trường kiếm bên hông ra, kiếm khí trằn trọc, tay trái  cầm lấy một lọn tóc, thoáng chốt cắt rơi một đoạn, nắm chặt trong lòng bàn tay, nheo mắt nói với nữ tử tuyệt kia: "Nhị Nhi, Giang Ngọc ta đã từng hứa với nàng, khi nào nàng muốn rời xa ta, ta sẽ lập tức thành toàn cho nàng, nhất định sẽ không làm khó. Bây giờ nàng dĩ nhiên đã tìm được người mình yêu, vậy Giang Ngọc cũng sẽ chúc phúc cho các ngươi! Tóc đứt, tình đoạn, chúng ta từ nay về sau không còn danh phận phu thê, nàng muốn gả cho bất luận kẻ nào, Giang Ngọc ta nhất định cũng sẽ thật tâm chúc phúc, thành toàn các ngươi." Nói xong, Giang Ngọc phất tay ném đoạn tóc trong tay đến bên cạnh bạch y nữ tử trên xe.


Nam Cung Tố Nhị uyển chuyển ngồi dậy từ trong lòng Vệ Trường Phong, đưa tay cầm lấy đoạn tóc Giang Ngọc vừa vứt đến, cẩn thận nắm trong tay, giương mắt nhìn Giang Ngọc vạn phần thống khổ, chậm rãi cúi đầu dịu dàng nói: "Đa tạ bệ hạ thành toàn Nhị Nhi."

Giang Ngọc nhắm mắt không muốn nhìn nữ tử tuyệt tình thương tổn nàng nữa, lạnh lùng nói: "Không cần!" Nói xong, liền xoay người trong lòng run rẩy muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này.

Huyễn ảnh chợt lóe, bốn phía bị một đám nhẫn giả bao vây.

" Bệ hạ muốn đi đâu?" Vệ Trường Phong ôm lấy mỹ nhân, cả người nghiêng về phía trước tay trái đặt trên đầu gối, giương mắt liếc nhìn Giang Ngọc, cười hỏi: "Giang Ngọc, ngươi gấp cái gì?"

Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn cảnh giác quan sát xung quanh, Giang Ngọc quay đầu cầm kiếm nhìn về phía Vệ Trường Phong, cười lạnh nói: "Xem ra, lễ bộ thị lang không chỉ muốn đoạt lại mỹ nhân, mà còn muốn Giang Ngọc ta đang thủ cấp của mình lên!"


" Ha ha, lần này xem như Giang Ngọc ngươi nói đúng, Vệ Trường Phong ta không chỉ muốn mỹ nhân, còn muốn thiên hạ Nam Thống này, muốn tính mệnh của Giang Ngọc ngươi! Nếu không phải có Giang Ngọc ngươi cản đường, hừ, hôm nay thiên hạ đã là vật trong tay của Vệ Trường Phong ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, cũng là ngày giải mối hận trong lòng ta!" Vệ Trường Phong ánh mắt sắc bén, băng lãnh phẫn hận nói ra.

Giang Ngọc liếc nhìn Vệ Trường Phong một cái, nói: "Ngươi cho rằng ngươi có năng lực gϊếŧ ta?"

Vệ Trường Phong khẽ cười nói: "Giang Ngọc, ngươi sai ở chỗ quá tự tin, ngươi thử vận công xem cảm thấy thế nào?"

Giang Ngọc đã sớm cảm thấy cơ thể có chút bất thường, nghe hắn nói thế, vội vàng âm thầm vận công đề khí....

Giang Trí Viễn sắc mặt tái nhợt, cũng  phun ra một ngụm máu tươi, khẩn trương nhìn về phía Giang Ngọc, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, phải làm thế nào?"
"Thế nào? Có phải cảm thấy khí tức suy nhược, đang chậm rãi biến mất không thể kiểm soát được? Ha ha ha, nói cho các ngươi biết, các ngươi mặc dù có năng lực thoát khỏi vực sâu do Vô Tướng đạo trưởng thiết kế, nhưng cũng đã trúng phải vạn kiếp độc chú, ngươi vừa rồi động khí động tình đã chạm đến mệnh môn, công lực đang chậm rãi biến mất. Các ngươi mỗi một lần vận công sẽ đẩy nhanh tốc độ phát tác của độc tính, các ngươi bây giờ có cánh cũng bay không thoát ngũ chỉ sơn của Vệ Trường Phong ta, ha ha ha..." Vệ Trường Phong ngửa đầu cười lớn, lại dùng ngôn ngữ Đông Doanh nói với đám nhẫn giả bên cạnh: "Các ngươi mặc kệ là ai gϊếŧ được Giang Ngọc, ta đều sẽ trọng thưởng!"

Giang Ngọc trán toát mồ hôi, bởi vì tâm tình dao động đã dẫn phát độc chú khuếch tán rất nhanh, xác thực cảm thấy công lực của bản thân đang chậm rãi yếu đi, nếu không phải trước đó từng có kỳ ngộ hai người đã sớm độc phát tại chỗ, Giang Trí Viễn cũng là như thế.
Nhẫn giả được mệnh lệnh, lập tức nâng đao công kích hai người, Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn tuy ra sức chống đỡ, nhưng lực bất tòng tâm, hai người chậm rãi bị bức lui về phía vách núi, Giang Ngọc huy kiếm quét về phía đối phương, quay đầu gấp giọng mệnh lệnh cho Giang Trí Viễn: "Trí Viễn, ngươi đi mau, rời khỏi tuyết phong này xuống chân núi phát tín hiệu cầu viện, ta ở đây có thể chỗ đỡ một lúc."

" Không thể, bệ hạ, hay là người đi đi, ở đây giao cho vi thần." Giang Trí Viễn lắc đầu cự tuyệt.

Giang Ngọc nhíu mày vội vàng nói: "Ngươi có thương thế trên người không thể chống đỡ lâu, đừng nhiều lời nữa, đi mau!"

" Đi? Ha ha, các ngươi ai cũng không đi được." Một giọng nói âm hàn vang lên, Vệ Trường Phong phi thân mà đến, đứng Giang Ngọc Giang Ngọc, chắp tay cười nói với Giang Ngọc: "Giang Ngọc, nể tình Nhị Nhi, nếu ngươi có thể quỳ xuống cầu xin ta còn có thể tha cho mạng chó của ngươi."
Lời này rất quen thuộc, nhớ đến một lần tập kích ở Vong Hồn Nhai, Giang Ngọc trợn mắt cười nhạo: "Tiểu nhân, Giang Ngọc ta mặc dù không phải quân tử, nhưng cũng không  hạ mình trước kẻ tiểu nhân như ngươi, cho dù hôm nay ta thật sự đã định trước phải bỏ mạng ở Long Quyết Lĩnh này, cũng sẽ không cúi đầu cúi đầu cầu xin hạng tiểu nhân như ngươi!" Nói xong, bỗng nhiên điều động nội tức, vun kiếm tấn công một nhẫn giả ở phía trước, một kiếm chém xuống, lại loại bỏ một người. Giang Trí Viễn cũng không thua kém, nhìn đúng thời cơ đoạt mệnh hai tên nhẫn giả trốn sau đống tuyết muốn đánh lén nàng.

Hai người mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn ngoan cường chống lại. Vệ Trường Phong nóng giận, không hiểu tại sao hai người này rõ ràng đã trúng phải độc chú thế gian khó giải, nhưng vẫn còn có thể duy trì đến bây giờ! Vội vàng phất tay ra lệnh, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng đột nhiên phóng ra từng đợt cương châm, giống như thiên la địa võng bức thẳng về phía Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn. Cũng may động tác của hai người rất nhanh, dùng kiếm cùng thân thể tạm thời chống đối lại cương châm, nhưng thiên la địa võng này vẫn không ngừng đè ép hai người. Giang Trí Viễn trên lưng có thương tích, nội lực lại dần dần mất đi, bị cương châm đâm trúng đùi phải, mắt thấy hai người sắp không chống đỡ nổi, đúng lúc này hai người chỉ cảm thấy dưới chân rung động, trong nháy mắt thiên la địa võng liền ập xuống.
Giang Ngọc giương mắt nhìn về phía bạch y nữ tử trên cổ xe hoa lệ, vội vàng đứng thoát khỏi cạm bẫy.

Vệ Trường Phong vừa nhìn thấy thiên la địa võng mất tác dụng, hai tai nắm chặt cắn răng phi thân trong nháy mắt vun chưởng đánh về phía Giang Ngọc, Giang Ngọc đề khí nghênh chưởng, lại bị chưởng lực của Vệ Trường Phong bước lui mấy thước, cũng may có một thân cây ngăn lại, bằng không  nhất định sẽ rơi xuống vách núi.

Giang Ngọc dùng chân quét lên một mảnh tuyết đọng, xoay người đá thẳng về phía Vệ Trường Phong. Vệ Trường Phong không kịp tránh né, bị Giang Ngọc bắn trúng, toàn thân đều là tuyết, khiến hắn càng thêm nóng nảy.

Vị đạo trưởng vẫn ở một bên quan chiến, lúc này bỗng nhiên cao giọng nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, công tử, để bần đạo đến lĩnh giáo vị bệ hạ này đi." Nói xong, hắn cũng khinh thân đến chỗ Giang Ngọc, chiêu thức biến hóa, cách khoảng không mỗi một chưởng đều ngân quang trọng trọng đánh về phía Giang Ngọc.
Đạo trưởng này công lực rất cao, Giang Ngọc chịu chưởng thứ nhất, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức hỗn loạn. Vệ Trường Phong thấy đạo trưởng xuất thủ giúp đỡ, ánh mắt khẽ chuyển, thân thể mềm nhẹ nhảy lên tựa như linh hồ, nhanh chóng chuyển đến trước mặt Giang Ngọc đã bị nội thương, nâng chân hung hăng đá vào bụng Giang Ngọc. Giang Ngọc cứng rắn đỡ lấy một cước, té ngã ở sát vách đá. Giang Trí Viễn vun kiếm từ phía sau đâm về phía Vệ Trường Phong, Vệ Trường Phong lắc mình né tránh, đạo trưởng kia lại trở tay đánh Giang Trí Viễn một chưởng, đồng thời tung ra một cước, đá Giang Trí Viễn rơi xuống vách núi.

Giang Ngọc chịu đựng đau đớn trước ngực, vội vàng đứng dậy lập tức cởi lấy thắt lưng vun lên thật mạnh, quấn lấy một cành cây khô, dùng một chút chân khí cuối cùng lao xuống vực ôm lấy thắt lưng của  Giang Trí Viễn đang rơi xuống vực, tay còn lại nắm chặt một đầu thắt lưng, ôm Giang Trí Viễn vào trong lòng mình.
Thắt lưng của Giang Ngọc rất yếu ớt, khó khăn thừa thụ trọng lượng của hai người...

Vực sâu vạn trượng, gió lạnh thấu xương, chỉ trong nháy mắt từng đoạn ký ức nhỏ vụn lại hiện lên trong trí nhớ, đầu Giang Ngọc đau đớn kịch liệt. Giang Trí Viễn trong lòng nàng khí tức cực kỳ suy yếu, vô lực nâng mắt nhìn về phía Giang Ngọc biểu tình thống khổ: "Bệ hạ, mau buông thần ra đi!"

Giang Ngọc mở to đôi mắt nhìn người trong lòng, nói: "Trẫm muốn nàng  sống thật tốt, đáp ứng ta, kiếp sau để ta nhìn Hồng Ngạn mặc nữ phục, có được không?" Nói xong, nàng vun chưởng sử xuất một tia khí lực cuối cùng gắng sức đẩy Giang Trí Viễn trở lại trên vách núi...

Tuyết trắng vô ngân, bạch y nhân đã không còn khí lực, làm bạn cùng hoa tuyết, chậm rãi rơi xuống...

...

" Giang Ngọc!" Nam Cung Tố Nhị chạy đến trước vách đá, nhìn về phía vực sâu vạn trượng sương mù dày đặc, quay đầu lại nhíu mày trừng Vệ Trường Phong, phẫn hận nói: "Ngươi đã hứa với ta sẽ không gϊếŧ nàng."
Vệ Trường Phong nheo mắt trở tay hung hăng đánh Nam Cung Tố Nhị một cái tát, tức giận nói: "Tiện nhân, vừa rồi ngươi vì nàng lại dám phá thiên la địa võng của ta! Giang Ngọc nhất định phải chết, nếu ngươi muốn nàng ta, thì cứ việc nhảy xuống vực sâu vạn trượng đi, ha ha ha..."

Vệ Trường Phong cuồng vọng ngửa đầu cười to, nhẫn giả Đông Doanh ở bên cạnh cúi người dùng tiếng Đông Doanh hỏi: "Công tử, hắc y nhân trên vách núi, có cần giữ lại không?"

" Lưu lại, hừ, ta muốn cho người trong thiên hạ nhìn xem Vệ Trường Phong ta làm thế nào xưng vương xưng đế." Nói xong, hắn nhìn lướt qua Nam Cung Tố Nhị, xoay người phất tay áo giận dữ rời đi.

...

Gió lạnh gào thét, Nam Cung Tố Nhị sắc mặt tái nhợt chậm rãi đi về phía vách đá, đến trước mặt Giang Trí Viễn đã hôn mê bất tỉnh, cúi người cởϊ áσ choàng ngân hồ trên người mình phủ lên người Giang Trí Viễn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua đoạn tóc vẫn nắm chặt trong tay, thương tâm nhắm chặt hai mắt, cẩn thận thu đoạn tóc vào trong ngực.
Tuyết trắng bay lả tả, chậm rãi vùi lấp tất cả vết tích, chỉ đợi thời khắc phá kén mà ra...