Sai Loạn Hồng Trần

Chương 143: Tân hôn mất tích




"Ngọc...." Nỉ non một tiếng, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở gấp.

"Ái phi, thế nào?" Nghe nữ tử trong lòng thở gấp vong tình ngâm khẽ, Giang Ngọc nhịn không được hôn vào nơi mềm mại kia, ngồi dậy dán sát bên tai nữ tử, khẽ nâng cằm Nam Cung Diễm, yêu mị cười hỏi: "Ái phi gọi trẫm làm gì?"

Nam Cung Diễm khép hờ đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Giang Ngọc, nâng tay vô lực đánh nhẹ lên vai Giang Ngọc biểu tình xấu xa trước mặt, giận dỗi nói: "Ngọc Nhi đáng ghét..."

Nhìn Nam Cung Diễm đỏ mặt e thẹn, Giang Ngọc ngửa đầu cười, cúi người hôn lên đôi môi hồng nhuận, xấu xa nói: "Đáng ghét? Vừa rồi nàng còn nói thích? Ái phi cũng trở mặt quá nhanh rồi đi? Nói cho trẫm biết, ái phi rốt cuộc là thích hay là ghét?" Nói xong Giang Ngọc đưa tay mơn trớn thăm dò vào nơi mềm mại ẩm ướt.


Nam Cung Diễm hai tay không khỏi ôm chặt lấy người ở phía trên, nhắm mắt lại, trong lúc hưởng thụ, không tự chủ được nâng thân thể về phía trước, thở dốc liên tục, dịu dàng nói: "Bệ hạ, a, bệ hạ, tha cho Diễm Nhi đi..."

"Không thể, không nói không được...." Giang Ngọc bá đạo chấp nhất nhìn về phía Nam Cung Diễm, cúi đầu hôn lên khỏa no đủ trắng nõn...

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dây dưa thật lâu chẳng phân biệt được, nơi mềm mại ma sát lẫn nhau, da thịt trơn nhẵn như đông tuyết, lúc này tình triều dâng lên từng đợt, đã khiến hai người dây đưa lẫn nhau hòa thành một thể, khiến khiến ngoài ta như si như túy buông bỏ tất cả...

Nam Cung Diễm mồ hôi nhỏ giọt, nâng tay nắm chặt cánh tay Giang Ngọc, mở to mắt thật sâu nhìn vào đối phương, thở dốc cúi đầu yêu kiều rêи ɾỉ: "Yêu, Diễm Nhi yêu Ngọc Nhi, vĩnh viễn..."


...

Phía Đông mặt trời dần hiện, ánh sáng mông lung, càng lúc càng sáng rõ...

Giữa hồng trướng đang nằm một đôi tân hôn ái nhân tóc dài tán loạn, ôm nhau ngủ say, chưa đầy tình ý.

Nam Cung Diễm dần dần mở đôi mắt xinh đẹp, ngồi dậy dùng tay khẽ vén sa trướng, nhìn ra bên ngoài.

Chăn gấm chảy xuống, lộ ra một đôi ngọc thể tinh mỹ, Giang Ngọc vẫn chưa mở mắt, đưa tay kéo mỹ nhân không một mảnh vào ngã lại vào lòng mình, rất sợ ngoài bị người nhìn thấy nửa phần, thấp giọng hỏi: "Diễm Nhi muốn làm gì?"

Nam Cung Diễm bị Giang Ngọc kéo quay về trong lòng, ngược lại tê liệt ngã lại trên giường, tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn về phía Giang Ngọc đang nghi hoặc, nhỏ giọng nói: "Thần thiếp là muốn nhìn xem canh giờ, bệ hạ người còn không rời giường sao? Không phải lâm triều sao?" Giang Ngọc cười khẽ, mở mắt nhìn về phía Nam Cung Diễm, hé miệng cười xấu xa: "Ái phi chẳng lẽ không biết 'đêm xuân khổ đoản, mặt trời lên cao, từ nay về sau quân vương không còn tảo triều' sao?"


Nam Cung Diễm thần sắc đỏ bừng, nâng tay đánh nhẹ lên cánh tay đang làm loạn trên người mình, liếc trắng kẻ xấu xa kia một cái, cả giận: "Đừng vội nói năng hồ đồ, bệ hạ nếu như thật sự vì Diễm Nhi mà như thế, vậy Diễm Nhi chẳng phải sẽ trở thành yêu phi?"

" Vậy không phải rất tốt, nếu nàng là yêu, vậy trẫm chính là hôn quân, không phải hợp thành một đôi?" Nghe Giang Ngọc nói xong, Nam Cung Diễm thần sắc càng thêm xấu xí, không biết phản bác thế nào, chỉ rầu rĩ không nói.

Nhìn Nam Cung Diễm chăm chú như thế, Giang Ngọc cười to, không đành lòng tiếp tục trêu đùa nàng, vội vàng ngồi dậy ôm lấy nữ tử nữ tử bất an trước mắt, nói: "Ha ha, trẫm đang nói đùa thôi, Diễm Nhi đừng lo lắng, là bởi vì hôm qua trong dạ tiệc trẫm đã sớm tuyên cáo chúng đại thần hôm nay thời gian lâm triều được lùi lại. Cho nên ái phi không cần lo lắng, lại cùng trẫm nghỉ ngơi thêm một lúc..."
Nghe Giang Ngọc nói xong Nam Cung Diễm mới yên lòng, ngoan ngoãn ngã vào lòng Giang Ngọc, ngọc thủ vuốt ve da thịt trơn bóng trắng nõn của Giang Ngọc, mềm mại  không xương nằm sấp trên ngực người kia, không quên ngửa đầu trừng Giang Ngọc một cái, tức giận nói: "Ngọc Nhi đáng ghét, còn không nói sớm một chút, hại ta cho rằng nàng thật sự vì Diễm Nhi mà không còn tảo triều nữa."

Giang Ngọc cúi đầu nhìn mỹ nhân mềm mại đang nằm sấp trên ngực, tràn đầy nhu tình nói: "Sợ cái gì? Coi như là vì Diễm Nhi đem tảo triều đổi thành ngọ triều trẫm cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần Nam Cung Diễm nàng vui vẻ là tốt rồi! Ha ha..." Nói xong, Giang Ngọc cúi đầu cùng Nam Cung Diễm hôn sâu dây dưa cùng một chỗ...

Bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, bên ngoài Diễm Nghi Điện chợt có cung nhân lớn tiếng bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, hoàng, hoàng hậu nương nương không thấy nữa..."
"Cái gì?" Nghe cung nhân ngoài cửa nói, Giang Ngọc buông mỹ nhân trong lòng ra, nhíu mày  vén hồng trướng lên, vội hỏi: "Cái gì? Hoàng hậu? Hoàng hậu thế nào lại không thấy nữa?"

"Hồi bẩm bệ hạ, sáng sớm đến thời gian rửa mặt chải đầu cho hoàng hậu nương nương, lại phát hiện nương nương không ở tẩm cung, chúng nô tài tìm trong Vĩnh Ninh Điện, trên dưới hoàng cung, trước sau đều tìm kiếm, nhưng cũng không thể tìm được hoàng hậu nương nương." Thái giám tổng quản Lâm công công cùng tổng quản cung nữ Tiểu Thanh đầu đầy mồ hôi quỳ gối trước Diễm Nghi Điện chờ đợi lo lắng mà bẩm báo.

Giang Ngọc vừa nghe, không hiểu sao lại cảm thấy bất an, vội vàng vén sa trướng, lập tức cầm lấy y phục chuẩn bị sẵn khoác lên người.

Thấy Giang Ngọc nóng lòng lo lắng, Nam Cung Diễm cũng vội vàng phủ thêm y phục, giúp Giang Ngọc chải lại mái tóc mang lại ngọc đái cùng phối sức. Trấn an nói: "Đừng nóng lòng, có khả năng có khả năng là hoàng hậu nương nương đang giải sầu đâu đó ở ngự hoa viên, các cung nhân không tìm được mà thôi."
Giang Ngọc nghe xong cảm thấy cũng có đạo lý, liền quay đầu lại vội hỏi người ngoài điện: "Ngự hoa viên đã tìm chưa? Hoàng hậu nương nương có thể đang ở đó, các ngươi không tìm được?"

"Hồi bẩm bệ hạ, chúng nô tài cũng đã tìm kiếm khắp ngự hoa viên, nhưng vẫn không thấy hoàng hậu nương nương." Lâm công công khẩn trương trả lời, toàn bộ hoàng cung trên dưới hắn đều sai người cẩn thận tìm kiếm vài lần, đáng tiếc chính là không phát hiện bóng dáng của hoàng hậu nương nương, trời mới biết Lâm Đức Hải hắn là tạo nghiệt từ đời nào, chưa có triều đại nào mà nhất quốc chi mẫu lại bỗng nhiên mất tích trong một đêm...

Tiểu Thanh ở một bên cũng sợ đến thần sắc tái nhợt, vô cùng khẩn trương.

...

Cửa điện mở ra, Giang Ngọc vẻ mặt trầm trọng cấp cấp đi ra, phẫn nộ nhìn về phía các cung nhân đang quỳ bẩm báo: "Đậu Nhi đâu? Cũng đồng thời biến mất?" Giang Ngọc thầm nghĩ, nếu như hoàng hậu và thiếp thân cung nữ Đậu Nhi đồng thời mất tích, như vậy nói rõ Nam Cung Tố Nhị và đang giận dỗi nàng, trốn đi không muốn thấy nàng.
"Đậu Nhi đang ở đây..." Tiểu Thanh cúi đầu vội vàng trả lời.

"Đậu Nhi vẫn ở đây? Vậy hoàng hậu đi nơi nào?" Giang Ngọc nhíu mày, thật là không giải thích được...

"Nô tỳ Đậu Nhi, bệ hạ, nô tỳ sáng sớm sau khi đến tẩm cung liền phát hiện hoàng hậu nương nương mất tích, nô tỳ không biết hoàng hậu nương nương đi nơi nào, chỉ nhìn thấy trên giường của nương nương có để lại một phong thư, viết là muốn đích thân bệ hạ bệ hạ mở ra đọc."

"Thư?" Giang Ngọc thần sắc trầm xuống, vội vàng mệnh lệnh cung nhân trình thư lên, cấp cấp mở ra.

Nam Cung Tố Nhị rốt cuộc muốn làm gì, có chuyện gì không thể cùng Giang Ngọc nàng mặt đối mặt nói rõ? Lẽ nào nhất định phải huyên náo đến trên dưới triều đình, thậm chí bách tính cả nước đều biết, đồn đãi sôi sục mới được?