Đến buổi trưa, trong trướng truyền đến từng đợt thân ngâm rêи ɾỉ....
Giang Ngọc lười nhác tựa vào đầu giường, trong khuỷu tay đang nằm hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị nhu thuận khả ái.
Người trong lòng khẽ cử động, Giang Ngọc mỉm cười, cúi đầu sủng nịch hôn lên vầng trán của Nam Cung Tố Nhị, ô phát rũ xuống, tựa như ô long vây lấy Nam Cung Tố Nhị.
Nam Cung Tố Nhị mở mắt ra, nâng tay ôm cổ người đang hôn mình, lớn mật ngửa đầu đáp lại nụ hôn của đối phương.
Tấm chăn bằng gấm trong khoảnh khắc chảy xuống, lộ ra hai cổ thân thể trắng nõn thuần mỹ, Giang Ngọc ngẩng đầu tách rời thân thể đang dần nóng rực của hai người, dùng tay ôn nhu nâng khuôn mặt của mỹ nhân không an phận trong lòng nàng lên, trêu đùa: "Hoàng hậu nương nương hôm nay quá mức tham lam, nếu như còn không rời giường, trẫm thấy chúng ta là phải trực tiếp hưởng dụng bữa tối ở trên giường rồi!"
Giang Ngọc khẽ thở dài một tiếng, cánh tay tùy ý khoát lên gối đầu, lắc đầu kiên trì giải thích: "Hoàng hậu đừng tức giận, trẫm ngay cả lâm triều cũng không lâm, không phải chính là vì cùng hoàng hậu nương nương của ta nhiều hơn sao! Bất quá, hoàng hậu thật sự muốn đem thời gian tốt đẹp trong ngày đều dùng trên giường sao?"
Nam Cung Tố Nhị liếc trắng Giang Ngọc một cái, thần sắc biến đổi, thoáng chốt rồi lại thay đổi thành dáng vẻ làm nũng động lòng người, tựa như không xương mềm mại quấn lấy trước ngực Giang Ngọc, lại cúi đầu liếm hôn nụ hoa tinh xảo, bàn tay không an phận vờn quanh làn da mềm mại bên hông Giang Ngọc, quyến rũ nhỏ giọng nói: "Nếu như bản cung đã nghĩ cứ như vậy cùng bệ hạ ở trên giường cả ngày, thì thế nào?"
....
Trong lương đình ở ngự hoa viên, một đôi cẩm y nữ tử đang nhàn thoại việc nhà.
Nam Cung Tố Nhị đưa tay cầm lấy quả khô trên bàn, đưa đến trước mặt phấn y nữ tử, quan tâm nói: "Diễm tỷ tỷ, mấy ngày không gặp sao tỷ lại gầy đi nhiều như vậy?"
Nam Cung Diễm nhận lấy quả khô Nam Cung Tố Nhị đưa đến, trong lòng bất an, cúi đầu mỉm cười trả lời: "Có lẽ là khí trời oi bức, khẩu vị của Diễm Nhi vẫn không được tốt..."
Nam Cung Diễm nghe ra ẩn ý của Nam Cung Tố Nhị, vội vàng hoảng hốt ngẩng đầu biện giải: "Hoàng hậu nương nương đừng suy nghĩ nhiều, Diễm Nhi tuyệt đối không có liên quan gì với bệ hạ!"
Nam Cung Tố Nhị thấy Nam Cung Diễm khẩn trương, vội vàng ôn nhu đưa tay nắm lấy bàn tay Nam Cung Diễm đặt lên bàn, nói: "Tỷ tỷ không cần khẩn trương, Nhị Nhi không phải muốn trách tội tỷ! Thật ra Nhị Nhi đã sớm suy nghĩ cẩn thận, hai người các ngươi đều hữu tình, lại quen biết nhau trước bản cung, nếu như không có bản cung có lẽ hai người đã sớm kết thành một đôi, bản cung nếu thật sự kiên quyết chia cách hai người, không phải quá mức tàn nhẫn sao!"
Nghe Nam Cung Tố Nhị nói, Nam Cung Diễm càng thêm hồ đồ, nghĩ không rõ ý đồ của tiểu hoàng hậu. Tiểu hoàng hậu này hôm nay vô duyên vô cớ tuyên triệu nàng vào cung, vốn dĩ cũng đã khiến nàng đủ nghi hoặc, không biết những lời này rốt cuộc lại là ý gì? Liền vội vàng đứng dậy hành lễ nói: "Hoàng hậu nương nương nhất định phải tin tưởng Diễm Nhi, bọn ta đến nay đã hồi lâu chưa gặp lại..."
Nam Cung Tố Nhị thấy Nam Cung Diễm đứng dậy, cũng liền đứng dậy đỡ lấy nàng: "Tỷ tỷ, Nhị Nhi đã nói không phải muốn trách tội tỷ, ai, thật ra Nhị Nhi là thấy bệ hạ cũng giống như tỷ tỷ cả ngày ở thư phong than ngắn thở dài, ăn không ngon ngủ không yên, thật không đành lòng bởi vì bản cung mà cứ như vậy khiến hai người xa nhau! Tỷ tỷ, thật ra Nhị Nhi có một cách không biết tỷ có đồng ý hay không?"
Nam Cung Diễm không hiểu ra sao, nêu cũng không tiếp lời...
Nam Cung Tố Nhị nhìn Nam Cung Diễm im lặng không nói gì, xoay người ngồi xuống, lay động chiếc quạt, nói: "Nhị Nhi biết tỷ tỷ cũng muốn cùng bệ hạ sớm chiều chung sống, nhưng chỉ trách thân phận này, hai chữ lễ giáo, bản cung suy nghĩ thật lâu, có một loại biện pháp có thể cho tỷ tỷ cùng bệ hạ danh chính ngôn thuận ở bên nhau! Đó chính là để bệ hạ nạp tỷ tỷ làm phi, thu vào hậu cung vĩnh viễn bầu bạn!"
Nghe được hai chữ nạp phi, Nam Cung Diễm thần sắc khẽ biến, đang dự định lắc đầu từ chối, xa xa lại truyền đến tiếng cung nhân cao giọng hô: "Hoàng thượng giá lâm...."
Nam Cung Tố Nhị không hề kinh ngạc, thật ra nàng đã sớm biết Giang Ngọc muốn tới, bởi vì nàng từ lâu cũng đã lệnh cho Đậu Nhi tiết lộ tin tức nàng triệu Nam Cung Diễm đến nơi này cho Giang Ngọc biết, mục đích chính là muốn để Giang Ngọc đến đây...
Nam Cung Tố Nhị kéo tay Nam Cung Diễm, cười nói: "Diễm tỷ tỷ, tỷ xem, vừa nghe tỷ tỷ ở chỗ này, người đó liền vội vàng đến đây gặp tỷ!"
Nam Cung Diễm ngẩng đầu nhìn người kia đang tiến đến, gần nửa năm không gặp, nụ cười của người đó vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt, nàng tưởng niệm nàng ấy, nhớ nhung nàng ấy, cũng bởi vì nàng ấy mà cuộc sống trở nên vô vị, thức ăn khó nuốt xuống. Nàng đã đến tuổi xuất giá, lại vì nàng ấy mà lần lượt từ chối những người đến cửa cầu thân.
Trong kinh thành đã sớm lan truyền những lời đồn đãi về chuyện của nàng và nàng ấy, trinh tiết, phẩm hạnh của nàng cũng bị đặt nghi vấn.
Vô vị, không đáng để tâm, Nam Cung Diễm luôn luôn chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ nhưng lại vì nàng mà hoàn toàn không để tâm, không cầu biện giải... Nàng chỉ cầu kiếp này vì nàng ấy mà giữ lại một mảnh thiên địa, không muốn có liên quan đến bất luận kẻ nào, a, thật ra Nam Cung Diễm nàng cũng không thể vô căn cứ mà đem lòng yêu một người khác a!
Số phận đã định như thế, có lúc hiện thực khiến người ta phải chấp nhận số mệnh, định mệnh....rõ ràng, trước khi ngươi sinh ra thì đã an bài sẵn vận mệnh của ngươi, ngươi chỉ cần dựa theo đó từng bước đi tới, mãi đến lúc sinh mệnh kết thúc...
Giang Ngọc mặt đầy tiếu ý, long bào phất động, thẳng tắp đi về phía hai vị mẫy nhân trong đình, cùng đối diện Nam Cung Diễm, hoàn toàn quên bên cạnh vẫn có một kiều thê bướng bỉnh bốc đồng đang nhìn chằm chằm hai người, ngữ điệu tràn đầy quan tâm vô hạn: "Diễm Nhi, nàng đến rồi tại sao cũng không nói với trẫm một tiếng?"
Nam Cung Diễm thu hồi thần sắc, cúi đầu không dám nhìn lại, vội vàng cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói: "Tham kiến bệ hạ, hoàng hậu mời Diễm Nhi ngắm hoa, Diễm Nhi cũng là vừa mới đến...."
Thấy Nam Cung Diễm hành lễ, Giang Ngọc bước lên phía trước đỡ nàng bình thân, hai tay nhân cơ hội này nắm chặt ngọc thủ mảnh khảnh lành lạnh của Nam Cung Diễm, chau mày nói: "Diễm Nhi, thời tiết nóng bức, vì sao tay lại vẫn lạnh như thế?"
Nam Cung Diễm vội vàng thu tay về, giương mắt nhìn hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị đang quan sát hai người, lại cúi đầu cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: "Đa tạ bệ hạ quan tâm, đây là bệnh cũ của Diễm Nhi..."
Giang Ngọc nhìn ra Nam Cung Diễm cố ý tránh né, biết là bởi vì hoàng hậu ở đây, thở dài một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị, nói: "Hoàng hậu hôm nay sao lại có nhã hứng ngắm hoa?"
Nam Cung hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Bởi vì bản cung biết người nào đó phạm vào bệnh tương tư, cần điều trị một phen, cho nên mới nghĩ ra cách thưởng hoa để chữa bệnh!"
Giang Ngọc nhướng mày, biết tiểu hoàng hậu này là thoại lý hữu thoại, chợt xoay người đến trước bàn, hào phóng vén vạt áo bình tĩnh ngồi xuống, nâng chung trà uống một ngụm, cười hỏi: "Ha ha, trẫm còn không biết hoàng hậu nương nương khi nào trở thành đại phu diệu thủ hồi xuân như vậy rồi? Hôm nay còn có thể dùng thuốc chữa bệnh!"
Nam Cung Tố Nhị khẽ lay động chiếc quạt, than thở một tiếng: "Ai, đã là hoàng hậu của bệ hạ, dĩ nhiên phải biết giúp ngoài chia sẻ! Có đúng không?"
Giang Ngọc buông chung trà, giương mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Tố Nhị âm dương quái khí, phân tích những lời nàng vừa nói, gật đầu cười đáp: "Đúng vậy, hôm nay trẫm thực sự là mở rộng kiến thức! Chỉ trong một ngày, hoàng hậu nương nương của trẫm đã hiểu được hai chữ chia sẻ? Không dễ dàng a! Vậy trẫm phải nghe một chút, Nhị Nhi muốn giúp trẫm chia sẻ như thế nào?"
Nam Cung Tố Nhị mỉm cười, đi đến bên cạnh Nam Cung Diễm kéo tay nàng, lại nhìn Giang Ngọc, hé miệng cười nói: "Bản cung biết hai người các ngươi chịu nỗi khổ tương tư, cũng nguyện ý thành toàn bệ hạ và tỷ tỷ, chờ ngày mai để lễ quan chọn một ngày lành nạp Diễm tỷ tỷ vào hậu cung của bệ hạ, bản cung cũng có thể có người trò chuyện, cùng nhau quản lý hậu cung, đây chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ?"
Nam Cung Diễm nghe Nam Cung Tố Nhị xong, lập tức muốn lên tiếng ngăn cản.
Giang Ngọc ở một bên vội vàng cho Nam Cung Diễm một ánh mắt, lại nghiêng đầu híp mắt nhìn Nam Cung Tố Nhị, nói: "Nga? Hoàng hậu quả thực có suy nghĩ này? Ha ha, vậy là chuyện tốt! Dài dòng không bằng quyết đoán, không bằng hôm nay liền tuyên triệu lễ quan chọn ngày lành tháng tốt, được không?"
Nam Cung Tố Nhị vừa nghe Giang Ngọc dĩ nhiên gấp gấp đến mức này, cuối cùng nhịn không được cắn môi ngữ khí bất mãn: "Nàng, nàng, Giang Ngọc cho dù nàng nóng lòng, cũng không đến mức không chờ được một ngày đi? Bản cung nếu như đã nói ra được thì nhất định sẽ không đổi ý!"
Giang Ngọc thấy Nam Cung Tố Nhị lộ ra bản tính, độ cong nơi khóe môi chậm rãi mở rộng, lắc đầu cười nói: "Không vội, không vội, nếu đã là hoàng hậu đề nghị việc này, vậy toàn bộ đều do hoàng hậu làm chủ! Ha ha...." Nói xong, Giang Ngọc ngẩng đầu mong mỏi nhìn Nam Cung Diễm vẫn nhíu mày đứng ở bên cạnh, sau đó mới đứng dậy tiêu sái rời đi.
....
Nhìn bóng lưng Giang Ngọc rời đi, Nam Cung Tố Nhị chậm rãi có chút hối hận, thật không biết, một bước này nàng đi là đúng hay sai, quan hệ của các nàng lại sẽ trở nên huyền diệu như thế nào...