Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 29: Đau lòng




“...... Đây là cái gì?” Giống như trầm mặc một thế kỷ, Trình Chấn Niệm mới nói một câu...... từng chữ mang theo sát khí khiến trái tim lạnh giá….

“......” Mà Trình Chấn Toàn, một chữ cũng nói không nên lời, hắn chỉ sợ hãi nhìn đứa con, không biết phải làm gì.

Chấn Niệm như vậy thật sự là xa lạ đến đáng sợ!  

“Nói...... Vì cái gì trên người ngươi lại có loại dấu vết dơ bẩn này?!” Ngón tay tiêm gầy dùng sức miết qua hôn ký trước ngực nam nhân, giống như hận không thể đem những dấu vết chướng mắt này cào ra. Cảm giác tức giận trong lòng, ở thời điểm nam nhân trầm mặc, nhanh chóng bốc lên tới đỉnh: “Ta ở bệnh viện còn chưa biết sống chết, ngươi lại chạy tìm nam nhân làm loạn! Loại phụ thân này ….”   

Loảng xoảng!  

Tay phải hướng bên cạnh vung lên, phẫn nộ đem mọi thứ trên mặt bàn tạp xuống đất.

“Ta, không, cần, ——”   

“......” Từng chữ từng chữ, âm lượng cũng không có quá lớn, lại nháy mắt làm cho toàn bộ máu trên người Trình Chấn Toàn đông lại, cảm giác đau đớn thấu tận tâm phế khiến mặt hắn không nhịn được run rẩy, sắc mặt tái xám, rốt cuộc không còn chút sinh khí.   

Đầu óc nháy mắt bị câu nói cuối cùng của Chấn Niệm lấp đầy, chỉ có một kết luận......   

Đứa con...... cũng không cần hắn...... 

Sau đó, trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Chấn Niệm, chính là, không hề dự triệu, hô hấp nháy mắt đình trệ.   

Hắn khiếp sợ nhìn phụ thân, tựa hồ giống như bị dọa!   

Một giọt lệ, lặng yên không một tiếng động theo hai má của phụ thân chảy xuống...... Rõ ràng là trong suốt nhưng Chấn Niệm lại cảm thấy chúng giống như hàm chứa rất nhiều huyết......   

Hồng đến chói mắt......   

“...... Ba?” Trong khoảnh khắc, tâm trạng phẫn nộ cùng oán hận vơi đi phân nửa, y ngưng thần nhìn phụ thân, đầu óc đã ở nháy mắt bình tĩnh trở lại.   

Ý nghĩ cũng dần dần rõ ràng hơn.  

Bệnh của y là bạch cầu cấp tính, cho dù trong thời gian ngắn tìm được tủy phù hợp cũng sẽ cần chi phí rất lớn để chữa trị. Tuy rằng y cũng không rõ trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng tính theo thu nhập bình thường của phụ thân, hẳn không được mấy vạn......

Hơn nữa hắn cũng không có bằng hữu hay thân thích, căn bản mượn không được tiền …..

Nếu bán cả căn nhà, được thêm 20 vạn đã coi như may mắn rồi …….

So với chi phí phẫu thuật vẫn còn kém xa......   

Như vậy......   

Nghĩ tới đây, trong lòng Chấn Niệm dần trầm xuống, tầm mắt lần thứ hai chuyển tới dấu vết đỏ bừng trước ngực phụ thân, nhất thời có loại cảm giác tâm bị đao khảm, ánh mắt cảm thấy cay cay.   

“Vì trị bệnh cho ta...... Ngươi đi bán thân đúng không.. ....” Y run giọng hỏi, tay cũng phát run.   

Y sớm nên nghĩ đến...... Từ lúc phụ thân mặc quần áo bệnh nhân xuất hiện trước mặt y, y nên nghĩ đến, khả phẫn nộ cùng nôn nóng lại che mắt y, cuối cùng cái gì cũng không thấy, chỉ biết ích kỷ chỉ trích hắn...... 

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ sẽ thấy những dấu vết này căn bản không phải là do hoan ái......   

Chỉ có làm nhục, mới có thể lưu lại nhiều vết thâm đến vậy...... 

Khiến cho y khó chịu chính là những dấu vết này...... nhìn thế nào cũng là do nam nhân để lại......   

............   

Nam nhân nhìn thấy hai mắt đứa con dần ướt, trong lòng có chút rối loạn. Cúng muốn cố gắng biểu hiện thoải mái một chút, làm cho đứa con không cần khổ sở như vậy, nhưng hắn làm cách nào cũng lại phát hiện khuôn mặt cứng ngắc, ngay cả một cái tươi cười đều bãi không được......   

“Tiểu Niệm, thực xin lỗi...... là ba vô dụng...... Chỉ có thể làm cách này để kiếm tiền ……”

Thanh âm khàn khàn, tràn ngập tang thương cùng tự ti......   

Nếu hắn hơi có chút tiền đồ ..... Đứa con đã có thể có cuộc sống tốt hơn, ít nhất, trời nóng không cần ngồi học trong căn phòng không có cả điều hòa, cũng không cần giống hắn mặc đồ vỉa hè ..... Hoặc là, có một cái máy tính, giống những đứa trẻ bình thường khác, có thể lên mạng nói chuyện phiếm, ngoạn trò chơi......   

Nhưng, hắn cái gì cũng cấp không được......   

Hiện tại, ngay cả nhà cũng không có......   

“Ngươi sao lại......  ngốc như vậy......” Cúi xuống ôm chặt lấy nam nhân, cả người đều run rẩy.

Cho dù không có chính mắt nhìn thấy, y vẫn có thể tưởng tượng lũ súc sinh kia như thế nào tra tấn hắn......   

Mà hắn...... Vì chính mình, lại có thể nhẫn nại chịu đựng......  

Lúc này, Chấn Niệm cảm giác có một bàn tay ấm áp vuốt lên tóc y, vô cùng ôn nhu.

“Chỉ cần Tiểu Niệm có thể bình an...... cái gì ba cũng nguyện ý làm......”

Tiếng nói ôn nhuận trầm thấp từ đỉnh đầu chậm rãi truyền đến, làm cho người khác cảm thấy an tâm. Ngẩng đầu nhìn, hội phát hiện nam nhân thành thục này đang chuyên chú nhìn  mình, còn mang theo nụ cười thản nhiên cùng bao dung.   

Mà nhìn thấy nam nhân như vậy, Chấn Niệm không khỏi có chút ngây ngốc......

Ánh mắt, rốt cuộc dời không được......

Sau đó, bàn tay nắm lấy sàng đan co vào lại duỗi ra, tựa hồ nội tâm đang đấu tranh cái gì, ánh mắt có chút nôn nóng......  

Mà nam nhân cũng không chú ý điểm này, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy trong ngực ấm áp dào dạt, thiếu niên cũng không vì chuyện bán mình mà chán ghét hắn khiến hắn cảm thấy thực vui mừng.   

“Ba...... Thực xin lỗi......” Lúc này, thiếu niên đột nhiên nói một câu làm cho nam nhân cũng không lý giải được. Ngay sau đó, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đôi môi đã bị chặt chẽ ngăn chặn......   

Đầu lưỡi ướt át lại bá đạo thẳng tiến, tham nhập vào trong miệng hắn, cực đủ giữ lấy dục tùy ý liếm lộng......   

“Ta đã thử nhẫn nại...... Chính là không được...... Ta như thế nào cũng vô pháp chịu được những dấu vết trên người ngươi...... Cho nên...... Ta đã không có biện pháp...