Sai Lầm Trong Quá Khứ

Chương 2: Hối hận thì cũng muộn màng




"A..."

Một cơn đau đớn truyền tới khiến Ngân Kỳ tỉnh lại trong cơn mê. Vẫn là dưới tầng hầm tối tăm đó, hai tay vẫn bị trói sau lưng, điều đáng sợ là anh thấy một gã đàn ông cao lớn nhìn xuống anh với con mắt đầy đe doạ!

"Tỉnh rồi, bắt đầu cuộc chơi nào!"

"Đừng..."

Không để anh nói thêm một câu nào, gã đem khẩu cầu nhét vào miệng anh và cột dây lại ở sau đầu.

"Ưm...ưm..." Anh chỉ có thể phát ra những âm tiết vô nghĩa, bất lực để gã đùa cợt với cơ thể của mình.

Gã mở một cái vali lớn ra, trong đó có rất nhiều dụng cụ tra tấn tình dục đáng sợ.

Gã dùng dây thừng tiếp tục trói chặt lấy hai cánh tay của anh, bắp đùi và mắt cá chân cũng bị dây thừng cố định với nhau. Hai chân anh bị mở rộng ra, khủy chân gác lên một cây gậy. Gã buộc dây lên cao, anh hoàn toàn bị treo lơ lửng trong không khí. Kiểu tư thế này khiến cơ thể trần trụi của anh lộ rõ, từ bờ ngực trắng nõn chi chít vết thương, khẩu huyệt sưng đỏ, hạ thể với tính khí phiếm hồng đang ngủ yên...

Anh tái mét mặt chỉ biết nhắm chặt hai mắt lại. Gã cười chế giễu:" Haha! Đây đâu phải lần đầu tiên mà còn xấu hổ nữa...".

Gã lấy ra dụng cụ khuếch trương, từ từ đưa nó vào khẩu huyệt rồi mở rộng ra. Kế tiếp, gã đem một kim tiêm lớn bên trong chứa dung dịch màu trắng, đặt ở khẩu huyệt rồi bơm thứ dung dịch đó vào.

"Hưm...ưm..." Cảm nhận sự khó chịu do dòng nước lạnh lẽo, ướt át chậm rãi chảy vào trong cơ thể, Ngân Kỳ liên tục giãy dụa nhưng chẳng những vô ích mà còn khiến sợi dây thừng siết chặt vào da thịt cực kì đau rát!

Gã rút kim tiêm, để dòng nước không chảy ra, gã lấy hai quả trứng rung to bằng ngón tay cái và một giang tắc lớn lần lượt nhét vào trong hậu huyệt sưng đỏ của anh.

Gã ấn công tắc, hai quả trứng rung bắt đầu di chuyển, rung dữ dội bên trong cơ thể anh.

Anh vô lực phát ra những tiếng rên rỉ. Và, hai mắt anh tràn đầy sợ hãi khi thấy gã lấy ra một cây nến và thắp nó lên.

Ngọn nến đã cháy được một lúc sớm nổi lên một tầng sáp nóng chảy. Gã di chuyển nó đến trên thân thể Ngân Kỳ, sáp nóng trực tiếp bắn tung tóe lên làn da phiếm đỏ phơn phớt đã đầy những vết thương. Cảm giác nóng bỏng châm chích quá mức mãnh liệt, cơn đau đồng thời lan ra tại những vị trí sáp bắn lên da, khiến anh ngay run rẩy nhắm chặt hai mắt, dùng sức hít sâu vào.

"Chưa hết đâu."

Gã điều chỉnh công tắc lên chế độ max, hai quả trứng rung liên tục di chuyển rất nhanh đã chạm tới điểm G, tính khí của anh dần đã ngẩng đầu lên. Anh bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nóng lên, thì ra thứ mà hắn tiêm vào hậu huyệt của anh ngoài bôi trơn ra thì còn có thể dùng làm chất kích dục...

"A...ha..." Gã lấy khẩu cầu ra khỏi miệng, anh phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.

Rất nhanh, Ngân Kỳ đạt tới cao trào nhưng khi sắp bắn ra thì gã di chuyển ngọn nến xuống phía dưới, không dừng lại mà ở ngay trên đỉnh dục vọng cao ngất kia, bắt đầu nghiêng sang một bên cho dòng sáp nóng hổi chảy xuống.

"AAAA!!!" Một giây phút vừa rồi thì đạt được khoái lạc như lên mây nhưng ngay tức khắc như bị kéo xuống địa ngục. Sắp nóng chảy thẳng vào niệu đạo rồi đông cứng lại không để anh bắn ra...

Cơ thể phủ đầy một lớp mồ hôi lạnh, anh rủ đầu xuống thở dốc, đau đớn đến mức khiến anh khóc nấc lên:"Hức... hức... làm ơn... tha cho tôi..."

Gã thản nhiên:" Diệp Thần Vũ đâu cho mày nói tiếng người nhỉ?"

Nghe vậy, anh lập tức ngậm miệng nhưng vẫn không thể ngăn những tiếng khóc thút thít.

Gã tiếp tục nghiêng nến xuống rồi ngắm nhìn sáp lỏng nóng rực rơi trên trên hạ thể của anh. Từng giọt chậm rãi bọc lấy đỉnh dục vọng đang đứng thẳng co giật kịch liệt. Chỉ chốc lát sau đỉnh đầu của khối dục vọng vẫn sống chết run rẩy kia đã bị phủ kín một tầng sáp chắc chắn.

Thân thể Ngân Kỳ đã trở nên vặn vẹo, tứ chi khẩn thiết liều mạng lôi kéo khiến dây thừng chắc chắn siết chặt vào da thịt, hiện lên những vết ngấn đỏ, nhưng vô luận giãy giụa kịch liệt như thế nào, vẫn không sao thoát khỏi sự trói buộc.

Cả dục vọng đều đã bị sáp nến gắt gao bao lấy, khi màu sắc nổi bật của ngọn nến nhỏ xuống, đem toàn bộ hình dạng khối dục vọng của Ngân Kỳ lộ ra ngoài một cách rõ ràng không hề che giấu.

Cuối cùng gã cởi khóa quần, lôi ra nam căn trong trạng thái bán cương:"Dùng miệng làm đi. Làm cho tốt, tao sẽ buông tha!"

Ngân Kỳ ngửa mặt nhìn thứ khủng khiếp trước mặt, do dự lúc lâu anh mới há miệng ra.

Ngay sau đó gã đem thứ đó nhét vào miệng anh. Gã liên tục đâm mạnh vào rồi rút thật nhanh ra, còn nói:"Không chỉ ngậm vào thôi đâu, phải dùng lưỡi liếm từ gốc tới đỉnh..."

Lúc này, anh chỉ nghĩ phải làm sao để giải phóng dục vọng bị sáp nóng phủ kín kia nên đã nghe theo đúng lời gã. Từng tiếp nhóp nhép phát ra từ miệng anh, nước bọt theo đó trào ra khóe miệng, chảy xuống ngực... Một cảnh tượng dâm mĩ!

Tiếp tục như vậy, gã bắn trong cổ họng anh...

Gã cởi trói cho anh, lấy trứng rung và giang tắc trong hậu huyệt của anh ra, nói một câu rồi rời đi:"Mày tự tẩy rửa cơ thể sạch sẽ đi, lát nữa Diệp Thần Vũ sẽ xuống đây 'chơi' với mày!"

Anh cố lết thân thể tàn tạ vào phòng tắm ở gần đó. Nước lạnh từ vòi hoa sen dội thẳng xuống, anh quỳ trên sàn, khó khăn lắm mới có thể dùng tay chà mạnh cho lớp sáp bong ra, tinh dịch ngay lập tức theo đó đã được xuất ra. Anh mệt mỏi tựa lưng vào bức tường. Nước lạnh vẫn dội xuống thân thể đơn bạc đầy vết thương của anh. Nhiều lần bị thương nên anh đã phải cố gắng tập quen với cơn đau này.

Bốn năm... Một thời gian rất dài...

Ngân Kỳ nghĩ tới người anh trai duy nhất của mình, không biết anh ấy bây giờ sống có tốt không? Ngày đêm có còn lo lắng cho mình hay không? Có còn tìm kiếm mình nữa không?

Anh lại khóc!

Mọi việc mà suốt bốn năm anh phải gánh chịu tất cả đều là do sai lầm trong quá khứ của anh. Nghĩ về quá khứ, anh thấy ân hận. Bởi anh từng là cảnh sát, trong một vụ án, anh đã kết tội oan cho một người. Hậu quả không thể lường trước là người đó đã chết. Còn trùng hợp là người đó tên Diệp Dương - anh trai của Diệp Thần Vũ.

Diệp Thần Vũ muốn trả thù nên đã bắt cóc, giam giữ, hành hạ anh.

Ngân Kỳ luôn chịu đựng vì nghĩ mình là người có lỗi. Nhưng nguyên nhân sâu xa không phải do anh!

Anh ngồi đó nghĩ ngợi đến mức ngất xỉu lúc nào không biết. Dòng nước vẫn chảy rào rào xuống người anh mà anh vẫn không tỉnh lại.

Ngân Kỳ đã quá mệt mỏi rồi!

Lộp cộp!

Diệp Thần Vũ bước đến đối diện anh. Khuôn mặt hắn lúc nào cũng âm trầm đến đáng sợ như vậy. Hắn bước đến tắt vòi nước sau đó đá chân lên người anh mấy đá. Ngân Kỳ trong vô thức tỉnh lại.

Toàn thân thì ướt nhẹp, giọt nước chảy vào khoé mắt làm cho tầm nhìn của anh nhoè đi.

Anh đưa tay lên dụi mắt thì nhìn rõ hắn đang đứng trước mặt.

"Ra ngoài!"

Hắn nói xong anh nhanh chóng chống hai tay xuống sàn để bò ra ngoài.

Nhưng khi ra khỏi phòng tắm thì cả người anh lại đổ ập xuống. Hắn từ trên cao lườm xuống anh. Anh run rẩy yếu ớt nói:"Tôi xin lỗi... nhưng... cậu có thể để đến ngày mai không... Tôi mệt lắm... cho tôi nghỉ chút... cầu xin cậu..."

Ngân Kỳ quỳ gối nắm lấy ống quần hắn mà cầu xin. Những vết thương trên cơ thể anh đều rách ra và chảy máu trông rất thê thảm!

Nhưng hắn nhẫn tâm tông thẳng đầu gối vào mặt anh! Âm thanh vang lên khắp tầng hầm!

Ngân Kỳ nằm trên sàn đá, máu từ miệng và mũi ào ạt chảy ra... hơi thở anh vô cùng yếu ớt. Bốn năm hắn tra tấn anh thành một cơ thể gầy gò, toàn là da bọc xương nhưng vẫn không muốn buông tha.

"Tao nên cắt lưỡi của mày để mày bớt lảm nhảm mấy điều vô nghĩa hay không!"

Giọt nước mắt chua chát lại lăn dài trên gò má, bây giờ anh chỉ muốn chết đi cho xong...

Diệp Thần Vũ đi tới lấy dụng cụ tra tấn. Lần này hắn muốn dùng thử điện giật lên người anh. Hắn cầm một đống dây kim loại đi về phía anh. Và rồi...

"Anh hai..."

Lập tức đống dây trên tay hắn rơi xuống đất khi nghe Ngân Kỳ giọng khản đạc gọi "anh hai". Hắn có một người anh rất đáng ngưỡng mộ nhưng tiếc là người anh đó đã không còn nữa. Hắn không biết tại sao hắn lại dừng lại. Hắn còn nghe được câu nói của anh trước khi bất tỉnh:"Cứu em..."

Lần này thì hắn thực sự ngẩn người ra. Vì câu nói của anh là hắn nhớ về một chuyện trong quá khứ, một chuyện đã rất xa xôi...