*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
74.
Ông trời làm chứng, những lời này của tôi thật sự chỉ là hợp tình hợp cảnh, bộc phát theo bản năng, hoàn toàn không có ý gì khác!
Nhưng Diêm Vương lại liếc nhìn tôi một cách đầy ám thị, rồi lại nhìn sang Lệ Lâm Xuyên, khóe môi cong lên thành nụ cười ẩn ý, xém chút nữa đã làm tôi cho rằng bản thân thật sự có ý gì khác.
75.
Tôi oan ức quá mà.
76.
Cũng may là Lệ Lâm Xuyên không nhìn thấy vẻ mặt này của Diêm Vương, đợi hắn nghiêm túc nói cảm ơn với lão xong, tôi đã mau chóng kéo hắn rời khỏi chỗ này, vội vàng chạy đi lấy dụng cụ cho Hắc Vô Thường.
Nếu không nhanh lên thì tôi lại muộn thời điểm câu hầu mất!
77.
Lấy đủ những dụng cụ cần thiết rồi, nhìn Lệ Lâm Xuyên được bọc kín mít từ đầu đến chân, tới sợi tóc cũng giấu gọn gàng trong mũ cao, cộng thêm khí thế vốn có, tôi thầm chép miệng, bỗng thấy cảm khái.
Cái chết của hắn đã khiến trần gian mất đi một soái ca, thật là đáng tiếc.
78.
Mà lại có lợi cho tôi.
79.
Quần áo trên người Vô Thường có thể che được gương mặt, có điều nó sẽ hơi ảnh hưởng tới thị lực của một Vô Thường có tu vi thấp, Lệ Lâm Xuyên có lẽ không quen với việc tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, hắn khẽ lắc đầu, giơ tay nắm lấy chiếc khăn che mặt bên cạnh, dường như muốn kéo nó lên.
Ngay khi tôi định ngăn cản, ngón tay hắn lại khẽ cử động, kéo tấm khăn che mặt xuống thấp hơn một chút, hoàn toàn giấu cả đôi mắt dưới lớp mũ.
80.
Hở? Kéo thấp hơn? Hắn còn thấy đường được không vậy? Anh trai à, vết thương trên đầu không ảnh hưởng gì tới đầu óc của anh đấy chứ?
81.
Tôi đột nhiên thấy hơi lo về chỉ số thông minh của hắn.
82.
Ngay khi tôi đang do dự có nên báo lại cho Diêm Vương một tiếng hay không, hắn lại đột nhiên gọi tôi: “Bạch… tỷ, sắp muộn giờ câu hồn rồi.”
“Gọi tôi là Bạch Nhất hoặc em gái Bạch là được.” Tôi không chút nghĩ ngợi mà mở miệng.
83.
Chị cái gì mà chị, mặc dù tuổi tác của tôi đủ làm tổ tông nhà hắn, nhưng có cô gái nào mà không phải em gái nhỏ đáng yêu chứ?
84.
Lệ Lâm Xuyên im lặng một lát, nghe lời mà sửa lại cách gọi: “Bạch Nhất.”
Giọng của hắn rất dễ nghe, cực kỳ trong trẻo, âm cuối hơi cao lên một cách tự nhiên đầy quyến rũ, lâu lắm rôi tôi mới được nghe thấy giọng nói êm tai tới vậy.
85.
Tôi say mê mất một lúc, cuối cùng đầu óc cũng chịu hoạt động trở lại, hắn vừa mới nói cái gì nhỉ? Hình như là… câu hồn? Má ơi, câu hồn!
86.
Bỏ qua dáng vẻ tôi kéo hắn chạy như điên, biến mất trên đường hoàng tuyền, khiến đám tiểu quỷ đi qua đi lại kinh sợ tới mức khóc la ỏm tỏi, chỉ thiếu chút nữa làm kinh động cả Diêm Vương ở bờ bên kia… ừm, không nhắc tới cũng được.
Nói chung, sau một trận gà bay chó sủa, cuối cùng tôi cũng tới kịp.
Đến khi tận mắt nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
87.
Tôi biết ngay, thân là Vô Thường danh dự của địa phủ, tôi mà đã câu hồn thì chắc chắn sẽ không có bất kỳ sai lầm nào!
Ngoại trừ biến số tên Lệ Lâm Xuyên.
88.
Nhắc tới Lệ Lâm Xuyên, tôi lại thấy đau đầu.
89.
Từ khi trở thành Hắc Vô Thường, hắn đã đổi sang bộ đồ làm việc màu đen sì, còn kéo thấp vành nón, hoàn toàn che mất gương mặt.
Không còn được nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia khiến tôi thấy hơi tiếc nuối, nhưng tôi cũng nhận ra Lệ Lâm Xuyên dường như rất bài xích việc có người nào đó chăm chú nhìn vào mặt mình.
Những lúc không thể không tháo mũ xuống, hắn đều lùi về sau hai bước, cúi đầu, lấy tôi ra làm lá chắn để chặn ánh mắt của kẻ khác.
90.
Chiều cao của hai chúng tôi không chênh lệch nhau lắm, hành động tránh né của hắn rõ ràng là có chủ đích, hiệu quả cũng rất tốt, ít nhất thì tới bây giờ vẫn không có nhiều Vô Thường thấy được mặt hắn.
91.
Cũng chính tại cái hành động như cô vợ nhỏ kiểu đó, làm nhìn vào cứ như hai chúng tôi có quan hệ gì đặc biệt lắm vậy.
92.
Xin dùng cọng tóc trên đầu Diêm Vương để thề, chúng tôi thật sự chỉ là cộng sự thôi!
93.
Tất nhiên là mọi người không tin tôi lắm.
Mà thôi, dù sao thì tôi cũng đã chết, đã không còn gì có thể làm tôi dao động nữa rồi.
94.
Mặc cho Vô Thường khác nghĩ thế nào, tôi và Lệ Lâm Xuyên vẫn cứ duy trì mối quan hệ cộng sự tốt đẹp, và để làm một cộng sự tốt, tất nhiên tôi sẽ không bắt hắn phải làm việc hắn không thích.
Vậy nên dù thấy gương mặt đẹp trai kia bị che đi như vậy thì thực sự quá đáng tiếc, nhưng tôi cũng không bắt hắn phải cởi mũ xuống.
95.
Lệ Lâm Xuyên rất thông minh, cũng cực kiên trì, mới chạy theo tôi học câu hồn hai lần mà đã có thể làm việc một mình, làm tôi cũng thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất thì tốt hơn cái tên cộng sự ngu ngốc trước đây của tôi nhiều.
96.
Nhưng có một việc làm tôi khá bực, đó là hắn quá im lặng, chúng tôi đã cùng đi cùng về suốt nửa năm trời, vậy mà số lần hắn mở miệng nói chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi đấy.
Tới đây, hẳn mọi người cũng đều nhận ra tôi là một kẻ thích lảm nhảm, là cái loại mà dù không có việc gì cũng có thể ngồi lải nhải suốt cả ngày.
97.
Ba cái việc ngồi nói chuyện như này, thật ra tôi nói một mình cũng không sao, nhưng nếu có người đáp lời thì tất nhiên phải tuyệt hơn rồi. Cả ngày, tôi liên tục kéo Lệ Lâm Xuyên qua nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tuy là hắn có vẻ không kiên nhẫn lắm, nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn tôi, không nói lời nào.
Đôi khi hưng phấn, tôi cũng muốn hắn nói một hai câu cho vui, nhưng hắn nhất quyết không nói.
Hắn chỉ nhìn tôi, không chút dao động.
98.
Là một cộng sự, tôi có thể ép hắn phải nói chuyện với mình không?
Tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân, ít nhất thì hắn cũng không cư xử khó chịu giống cái tên cộng sự cũ của tôi, làm tôi cứ thấy mình giống như một con khỉ ngu ngốc đang đọc thoại, nếu không tôi đã nhào vào đánh nhau với hắn lâu rồi.
99.
Không thích nói chuyện thì thôi, tôi đành phải chấp nhận chứ biết làm sao giờ.
100.
Thật ra hắn không nói lời nào như vậy cũng có chỗ tốt, ít nhất thì không khí quanh người hắn sẽ đáng sợ hơn, ví như hiện tại, rõ ràng tôi đây là một Vô Thường thâm niên với hơn 500 làm việc, hắn mới là tên cùi bắp vừa vào nghề được nửa năm, nhưng đám linh hồn mới tới đều sợ hãi nhìn hắn, trực tiếp bỏ qua cái người đang đứng cạnh hắn là tôi đây.
101.
Tôi tức giận rồi đấy nhé.
102.
Tất nhiên, so với cái đám linh hồn mới này, Lệ Lâm Xuyên biết điều hơn nhiều, hắn không nói lời nào mà lùi về sau hai bước, nhường lại vị trí trung tâm cho tôi.
Hắn vừa dừng bước, ánh mắt của đám linh hồn này mới chuyển qua bám trên người tôi.
Sự bực tức trong lòng tôi lập tức dịu đi.