Sai Lầm Của Bạch Vô Thường - Bắc Li Nam Độn

Chương 1: Bạch Nhất: Tôi hối hận rồi




Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

01.

Tôi đã gặp Lệ Lâm Xuyên trên đường đi câu hồn.

Lúc đó hắn mặc một chiếc áo sơ mi với quần tây, cài cúc tới tận nút trên cùng, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay săn chắc, nhìn qua có vẻ rất sạch sẽ.

Nếu như phần bả vai của chiếc áo sơ mi không bị máu tươi thấm ướt đẫm thì sẽ ổn hơn nhiều.

02.

Lệ Lâm Xuyên sở hữu dáng người thon thả, vòng eo săn chắc, dù hắn đang cúi đầu, không nhìn rõ mặt, tôi vẫn có thể đoán được rằng hắn còn rất trẻ dựa vào làn da nhẵn bóng dưới mái tóc đen bù xù kia.

Hơn nữa…

Tôi cẩn thận quan sát chiếc đồng hồ tinh xảo đeo trên cổ tay hắn, cảm thấy tựa như đó là thứ được làm ra bởi một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó, chiếc đồng hồ này hẳn phải có giá khoảng hai triệu.

Vậy thì, một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa giàu có sao lại muốn tự sát thế?

03.

Sao tôi lại biết hắn muốn tự sát ấy hả?

Đơn giản thôi, vì tôi đã thấy mà.

04.

Hắn cầm súng, nhắm ngay bên thái dương của mình mà bắn, động tác vô cùng dứt khoát, không chút do dự, máu bắn ra còn vô tình dính cả lên người tôi.

Ấy là nếu tôi thực sự có cơ thể.

05.

Quên giới thiệu, tôi là một Bạch Vô Thường, chính quy, đã vào biên chế đàng hoàng.

06.

Linh hồn của Lệ Lâm Xuyên này có gì đó kỳ lạ, ấy là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi nhìn thấy linh hồn hắn rời khỏi cơ thể.

Giờ tôi sẽ phổ cập chút kiến thức cho mọi người, nói chung, linh hồn con người đều thuộc dạng bán trong suốt, hơn nữa còn rời khỏi cơ thể rất nhanh. Nhưng Lệ Lâm Xuyên này lại không như thế, linh hồn của hắn trông rất thật, xung quanh còn phủ một lớp sương mù, hơn nữa phần chân hắn vẫn chưa thể rời khỏi cơ thể đã chết của mình.

07.

Nói thật, tôi đã làm Bạch Vô Thường được 500 năm, chưa từng gặp phải tình huống nào như này, vậy nên trong lúc nhiệt huyết tự nhiên trào dâng, tôi đã lén thi triển chút pháp thuật lên hắn.

08.

Nhưng mà chẳng nhìn ra được gì cả.

09.

Rất xin lỗi, tu vi của tôi không cao lắm.

10.

Nhưng tôi vẫn chưa có ý định từ bỏ.

11.

Tôi lấy một quyển sách rách tung tóe từ trong tay áo ra, trang bìa đã rơi đâu mất một nửa, cố lắm thì vẫn đọc được hai chữ “Sinh Tử” trên đó, tôi cẩn thận xác nhận rằng người mình cần câu hôm nay sẽ chết sau mười hai tiếng nữa, thế là tôi bình tĩnh tiếp tục hóng chuyện.

Tôi muốn xem thử, rốt cuộc kẻ nào là người câu được cái linh hồn bất thường này của Lệ Lâm Xuyên.

Mà nếu có thể thì tiện làm quen với đàn anh đàn chị thì càng tốt.

12.

Một tiếng trôi qua…

Hai tiếng trôi qua…

Ba tiếng trôi qua…

Má ơi, người đã chết được ba tiếng rồi! Sao mãi không có Vô Thường nào xuất hiện thế? Là tên ngu ngốc nào đến trễ vậy chứ?! Còn cần tiền thưởng năm nay nữa không vậy hả?!

13.

Tôi chờ lâu tới mức bực mình, Lệ Lâm Xuyên này lại cứ cúi đầu không hề nhúc nhích, làm tôi bỗng cảm thấy mình đúng là ngu ngốc mới đi đứng ở chỗ này hứng gió đêm suốt ba tiếng đồng hồ.

Trong lúc bực bội, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi lấy khóa cây hồn của mình quấn vào cánh tay Lệ Lâm Xuyên, kéo nhẹ một cái… hắn cử động.

14.

Hả? Cử động? Má ơi hắn cử động?

15.

Tôi vội vàng mở sổ Sinh Tử ra xem, phát hiện bên dưới tự nhiên xuất hiện một hàng chữ…

[Lệ Lâm Xuyên, người thành phố Thượng Hải, sinh ngày 29 tháng 7 năm 2177 lúc 18 giờ 54 phút, mất ngày 13 tháng 4 năm 2206 lúc 1 giờ 25 phút, ghi chú: Vô Thường Bạch Nhất phạm sai lầm, linh hồn kẹt lại nhân gian ba tiếng.]

16.

Bạch Nhất là tôi, tiền thưởng cuối năm của tôi mất rồi.