Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 843: Kỳ ngộ, mẹ ruột gặp ba ruột




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lê Hiểu Mạn tràn đầy cảm kích, “Cám ơn anh, trợ lý Lạc.”

Cô thật sự cảm thấy Lạc Thụy là một trợ lý rất đắc lực, có anh ta hỗ trợ, rất nhiều chuyện cô muốn làm đều là muốn gì được nấy.

Sau khi cúp điện thoại với Lạc Thụy, cô không đến văn phòng, mà đi đến văn phòng của Vi- đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị.

Vi cũng là công ty trang sức, duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp với TE.

Lê Hiểu Mạn trực tiếp đi tìm Phó tổng Trâu của Vi, đạt thành một số hiệp nghị với ông ta, rồi mới rời đi.

Sau khi rời khỏi Vi, cô lại đi đến trường học của tiểu Nghiên Nghiên.

Đã một thời gian cô không đến đây rồi, cô muốn đi xem lúc tiểu Nghiên Nghiên ngồi học trong lớp như thế nào, có quan hệ tốt với các bạn nhỏ cùng lớp không.

Khoảng thời gian trước, tiểu Nghiên Nghiên được Lạc Thụy đưa đón, mấy ngày gần đây Lạc Thụy hơi bận rộn, nên tiểu Nghiên Nghiên được quản gia tự mình đưa đón, hơn nữa còn có vệ sỹ đi theo, để bảo vệ sự an toàn của tiểu Nghiên Nghiên.

Lúc đến bên ngoài phòng học của tiểu Nghiên Nghiên, cô gặp Thẩm Thi Vi.

Bây giờ đang là thời gian học, tiểu Nghiên Nghiên ngồi ở trong phòng học, Thẩm Thi Vi đứng ở bên ngoài phòng học, nhìn vào trong xuyên qua cửa sổ lớn của phòng học, khi nhìn thấy tiểu Nghiên Nghiên nghiêm túc ngồi học, trên mặt bà phù đầy nụ cười.

Nhìn tiểu Nghiên Nghiên, bà như nhìn thấy được Lê Hiểu Mạn khi còn bé vậy.

Trong giai đoạn Lê Hiểu Mạn trưởng thành, bà không thể bồi ở bên cạnh cô, đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng bà.

Bởi vì sự kiện của Sophie kia, Thẩm Thi Vi đã hiểu lầm Lê Hiểu Mạn khiến cô phải chịu ủy khuất rất lớn, tự nhiên là cô còn tồn tại ngăn cách với Thẩm Thi Vi. Vì vậy khi thấy Thẩm Thi Vi ở đây, cô che giấu đau buồn trong lòng xuống, không để ý tới bà.

Bây giờ Thẩm Thi Vi đã biết được chân tướng, biết bà đã hiểu lầm cô, bà áy náy nhìn cô, “Hiểu Hiểu, mẹ đã biết tất cả mọi chuyện rồi, mẹ chẳng những hiểu lầm con, mà còn nặng lời với con, mẹ xin lỗi con, thật xin lỗi.”

Bây giờ trong lòng bà cảm thấy vô cùng áy náy, vì Sophie, bà đã làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác.

Bà không phải một người mẹ tốt, là do bà không dạy dỗ Sophie tốt, nên cô ta mới trở nên xấu xa như vậy.

Bây giờ tiểu Long Dập và Sophie cùng “Mất tích “, điều này đang khiến bà vô cùng lo âu.

Bởi vì bà biết Long Tư Hạo đang toàn lực điều tra chuyện này, mà tiểu Long Dập tạm thời cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, vì vậy bà mới thoáng buông lỏng trái tim, tới đây nhìn tiểu Nghiên Nghiên, nhìn cháu ngoại của bà.

Lời xin lỗi của Thẩm Thi Vi không dậy nổi chút gợn sóng nào trong lòng Lê Hiểu Mạn, bây giờ cô nhìn Thẩm Thi Vi vẫn giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy.

“Bà tới đây làm gì?”

“Mẹ...” thái độ của cô còn hời hợt lãnh đạm hơn so với trước kia khiến Thẩm Thi Vi vô cùng thương tâm đau buồn.

“Mẹ tới nhìn Nghiên Nghiên.” Bà ngước đôi mắt tràn đầy áy náy lên nhìn Lê Hiểu Mạn, “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi, ngày đó mẹ không biết rõ chân tướng mà cứ như vậy nói con, mẹ...”

Lê Hiểu Mạn cắt đứt lời của bà, “Phu nhân, bà không cần phải nói xin lỗi với tôi, bây giờ tôi không có tâm tư nghe bà nói những lời này.”

Nhìn dáng vẻ hời hợt mà lãnh đạm của cô, Thẩm Thi Vi rất đau lòng, nhưng bà không biểu hiện lên trên mặt, bà không trách cô, ai bảo bà chẳng những không thực hiện trách nhiệm của một người mẹ nên làm, mà còn làm cô thương tổn.

Bà mỉm cười nói, “ Được, Hiểu Hiểu, mẹ biết bây giờ con còn đang giận mẹ, mẹ không nói nữa, vậy mẹ đi về trước.”

Lê Hiểu Mạn cau mày lại, cô không để ý đến Thẩm Thi Vi nữa, mà đi thẳng tới bên ngoài phòng học của tiểu Nghiên Nghiên.

Thẩm Thi Vi ra khỏi cổng trường, lúc đang muốn ngồi vào trong xe, vừa vặn có một chiếc xe dừng lại ở cách bà không xa, mà bà chỉ liếc nhìn người đàn ông đang xuống, đã tràn đầy kinh ngạc.

Long Quân Triệt?

Thẩm Thi Vi như không tin mình vừa nhìn thấy Long Quân Triệt, bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã từng khiến bà khó có thể quên được kia..

Mắt thấy người đàn ông kia xuống xe chuẩn bị đi vào cổng trường, bà mới phục hồi lại tinh thần, gọi theo tiềm thức: “ Long Quân Triệt.”

Người đàn ông tuấn thật mặc bộ đồ giản dị đang chuẩn bị vào cổng trường, chính là Long Quân Triệt.

Nghe thấy có người gọi tên mình ở sau lưng, thân hình của ông ta hơi chấn động, ông ta dừng bước, đôi mắt hoa đào hơi híp lại, như không ngờ rằng có người sẽ gọi cả họ lẫn tên của mình ở sau lưng.

Bây giờ người biết tên của ông ta không nhiều lắm, đặc biệt là phụ nữ, lại càng ít hơn.

Ông ta thật sự rất tò mò về người gọi tên mình kia, vì vậy ông quay người sang.

Lúc ánh mắt của ông ta rơi vào trên mặt của Thẩm Thi Vi, ông ta chợt ngẩn người, ông ta cảm thấy khuôn mặt đó hơi quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt kia, làm ông ta không khỏi nghĩ tới người phụ nữ đã phát sinh tình một đêm với ông ta trước kia.

Cách biệt hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Thi Vi gặp lại Long Quân Triệt, nhưng vừa nhìn bà đã nhận ra ông ta luôn.

Biểu tình trên mặt bà tràn đầy khiếp sợ, bà không dám tin nhìn người đàn ông đã khiến bà yêu đến đau lòng hơn hai mươi năm trước mắt, trong lòng vô cùng chua xót, hốc mắt dần trở nên ướt át.

Lúc bà mang thai Lê Hiểu Mạn, bà cũng đã từng đi tìm ông ta, thế nhưng cho đến khi bà sinh con ra, cũng không tìm được ông ta.

Cho tới bây giờ, bà chưa nghĩ đến có một ngày bà lại còn có thể gặp lại ông ta.

Sau hơn hai mươi năm gặp lại, hình bóng của ông ta vẫn khắc sâu trong ấn tượng của bà, nhưng ông ta chỉ cảm thấy như đã từng quen biết bà.

Long Quân Triệt thấy Thẩm Thi Vi vẫn nhìn mình, ông nhìn bà một lúc rồi quay người sang, bước vào cổng trường.

Hôm nay ông ta tới đây là để nhìn tiểu Nghiên Nghiên, hơn nữa khoảng thời gian này ông đều tới trường học nhìn tiểu Nghiên Nghiên, nhưng lần nào đến ông ta cũng không nói chuyện với tiểu Nghiên Nghiên, mà chỉ đứng ở bên ngoài phòng học nhìn tiểu Nghiên Nghiên rồi rời đi.

Ông ta luôn muốn chạy tới nơi này, nhưng chính ông ta lại không biết tại sao.

Thẩm Thi Vi thấy ông ta đi vào cổng trường, cảm xúc trong mắt dần trở nên phức tạp, bà không ngồi vào trong xe, mà cũng đi theo vào cổng trường.

Lê Hiểu Mạn thấy tiểu Nghiên Nghiên ngồi học rất nghiêm túc, cô hài lòng mỉm cười, nhưng lúc cô xoay người chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy Long Quân Triệt đang đi tới, mà Thẩm Thi Vi vốn đã rời đi cũng trở lại.

Cô cảm thấy hơi kỳ quái cau mày lại, rồi đi về phía trước mấy bước.

Long Quân Triệt không nghĩ tới hôm nay Lê Hiểu Mạn sẽ đến trường học, nhớ đến thái độ của cô lần trước với mình, ông ta liền nhíu mày lại.

Ông ta đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn rồi đứng lại, “Mạn Mạn, không ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi đến nhìn Nghiên Nghiên, cô cũng tới.”

Bây giờ Lê Hiểu Mạn đã biết Long Quân Triệt và Hoắc Vân Hy là cùng một phe, hơn nữa ông ta đã từng bắt cóc và gây bất lợi cho chồng mình, ấn tượng của cô với ông ta không tốt, nên tự nhiên là thái độ cũng không tốt theo.

Cô lãnh đạm nhìn ông ta, lạnh lùng nói, “Long tiên sinh, ông cũng không phải là gì của Nghiên Nghiên cả, ông đến nhìn con bé làm gì? Đừng nói là ngay cả một đứa bé ông cũng không buông tha đấy chứ?”

Long Quân Triệt thấy thái độ của Lê Hiểu Mạn cực kỳ lãnh đạm, ông bất giác nhíu mày lại, nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô, “Mạn Mạn, có vẻ như cô có thành kiến rất lớn với tôi thì phải?”

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn ông ta rồi cong môi cười nhạt, “ Nếu Long tiên sinh đã biết thì sau này đừng tới trường học nữa.”

Long Quân Triệt nhìn Lê Hiểu Mạn thật sâu, rồi ông ta nói: “Mạn Mạn, dường như cô đã quên, lần trước tôi đã nói với cô rồi, tôi là cậu của Long Tư Hạo, Nghiên Nghiên chính là cháu...”

Không đợi Long Quân Triệt nói xong, Lê Hiểu Mạn đã lạnh lùng cắt đứt lời của ông ta, “Long tiên sinh, ông thật sự cho rằng tôi không biết chuyện của ông hay sao? Ông chỉ là con nuôi của ông ngoại Tư Hạo mà thôi, ông không phải là cậu ruột của Tư Hạo, ông không có bất kỳ quan hệ nào với Nghiên Nghiên cả, tôi không hy vọng ông tới nhìn con bé nữa, còn nữa, tôi mặc kệ ông và ông ngoại của Tư Hạo có xích mích gì, cũng không quan tâm đến thù oán giữa ông và người cha đã chết của Tư Hạo là gì, nếu như ông còn dám làm chuyện tổn thương Tư Hạo nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”

!!