Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 804: Anh có gan thì nổ súng đi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thấy tiểu nha đầu nói chuyện giúp Long Tư Hạo như vậy, cô rất vui vẻ yên tâm, cô cười nhìn bé, trịnh trọng gật đầu: “Nghiên Nghiên yên tâm, mẹ vĩnh viễn không tức giận daddy con, cũng vĩnh viễn tin tưởng daddy con.”

Cô vừa nói xong, thanh âm Long Tư Hạo liền truyền tới.

“Vợ tin tưởng anh như vậy, có phải chứng tỏ anh có thể tùy tiện làm chuyện xấu không?”

Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy tín nhiệm đối với Long Tư Hạo: “Anh sẽ không.”

“Daddy, cơm chín rồi sao?” Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, đi tới Long Tư Hạo.

Lời vừa rồi Tiểu Nghiên Nghiên nói, Long Tư Hạo nghe, con gái bảo bối của anh nói chuyện giúp anh, trong lòng anh vô cùng vui vẻ yên tâm và hạnh phúc.

Ánh mắt anh vô cùng ôn nhu nhìn bé, nụ cười cưng chiều: “Chín rồi, có thể ăn.”

“Oh yeah! Con muốn đi xuống ăn cơm.” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn anh, xoay người đi ra phòng ngủ.

Long Tư Hạo đi tới trước người Lê Hiểu Mạn, khom người bế cô lên, rảo bước đi ra ngoài.

Lê Hiểu Mạn ở trong ngực anh ngượng ngùng nhìn anh: “Tư Hạo, anh nấu xong thì gọi em xuống là được, anh chạy lên chạy xuống rất phiền.”

Long Tư Hạo nhìn cô, môi mỏng khẽ cong, độ cong mị hoặc mê người, thanh âm trầm thấp: “Chạy lên chạy xuống vì vợ, anh không cảm thấy phiền toái.”

Lê Hiểu Mạn tựa vào trong ngực anh, trong mắt nổi lên nước mắt hạnh phúc, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

Anh thật sự xem cô là bảo bối nâng trong lòng bàn tay.

Đời này Lê Hiểu Mạn may mắn biết bao mới có thể được một người đàn ông ưu tú thâm tình yêu cô như vậy.



Biệt thự Lăng gia.

Tiểu Long Dập ở Lăng gia mấy ngày, Lăng Hàn Dạ và Lăng Dinah đều chăm sóc bé rất tốt, hơn nữa mỗi ngày Long Tư Hạo đều đến chơi cùng bé, cho nên mấy ngày nay là mấy ngày bé vui vẻ nhất.

Vì Lăng gia không có bạn nhỏ khác, nên mỗi ngày sau khi ăn sáng, bé sẽ đợi ở trong phòng, đọc sách và chơi trò chơi trên điện thoại Lăng Hàn Dạ mua cho bé.

Sáng sớm hôm nay, bé ăn sáng xong liền trở lại phòng đọc sách như mấy ngày trước, Lăng Hàn Dạ vì có chuyện muốn đi ra ngoài nên tiến vào phòng bé.

“Allen.”

Sau lưng vang lên thanh âm của Lăng Hàn Dạ, nghe tiếng, Tiểu Long Dập để sách xuống, đứng lên, xoay người nhìn Lăng Hàn Dạ, lễ phép gọi: “Chú Lăng.”

Lăng Hàn Dạ cúi người xuống, cười nhìn bé, giọng ôn nhu: “Allen, chú có chút việc phải đi ra ngoài, chú không về, cháu ở trong phòng đừng đi ra ngoài, nếu như đi ra ngoài nhất định phải nói dì Lăng đi cùng, biết không?”

“Dạ.” Tiểu Long Dập nhìn Lăng Hàn Dạ, ngoan ngoãn gật đầu: “Chú Lăng không về, cháu không đi ra ngoài, cháu chờ chú Lăng về.”

“Ngoan, chú Lăng nhất định nhanh chóng chạy về.” Lăng Hàn Dạ nhìn Tiểu Long Dập nói xong, mới rời đi.

Xuống lầu dưới, anh vừa vặn gặp Lăng Dinah vừa chạy bộ sáng sớm về, anh dặn dò cô mấy câu rồi đi.

Sau khi Lăng Hàn Dạ rời đi, Tiểu Long Dập ở trong phòng chơi điện thoại một hồi, lúc bé chuẩn bị mở máy vi tính Lăng Hàn Dạ đặc biệt bố trí cho bé, một nữ giúp việc vóc dáng cao gầy đi vào.

Vẻ mặt nữ giúp việc hơi lạnh nhạt, ánh mắt mang theo mấy phần âm lãnh.

Tiểu Long Dập vì cảm thấy đang ở trong nhà người khác, nên không đóng cửa, bé sợ khiến người khác cảm thấy không biết lễ phép.

Bé thấy sắc mặt nữ giúp việc trước mắt hơi lạ thường, hơn nữa cao hơn nữ giúp việc rất nhiều, khí thế bức người, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bình tĩnh, nhưng chân bé lui về sau.

“Cô… Cô có chuyện gì không?”

Nữ giúp việc cao gầy kia thấy bé từ từ lui về sau, lạnh lùng câu môi, ánh mắt hung hãn đột nhiên híp lại, sãi bước tiến lên bắt bé.

Mắt thấy tay cô ta sắp chạm vào cổ tay Tiểu Long Dập, Lăng Dinah chạy bộ về đi tắm xong, mặc áo choàng tắm vừa vặn đi tới.

Cô thấy nữ giúp việc kia đưa tay ra bắt Tiểu Long Dập, híp mắt, sắc mặt không vui hỏi: “Cô muốn làm gì? Ai bảo cô vào đây? Đi ra ngoài!”

Nghe thanh âm Lăng Dinah, Tiểu Long Dập đang lui về sau ngẩng đầu nhìn cô: “Chị Tiểu Na.”

Nữ giúp việc cao gầy kia dừng tay, lúc Lăng Dinah đi tới, cô ta đột nhiên xoay người, thừa dịp Lăng Dinah chưa chuẩn bị, đưa tay bóp cổ cô.

“Chị Tiểu Na…”

Tiểu Long Dập thấy vậy, vẻ mặt cả kinh, đi tới hai bước.

Lăng Dinah bị bóp cổ phản ứng lại, nheo mắt, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn nữ giúp việc hoàn toàn xa lạ trước mặt, giọng tức giận: “Cô là ai? Cô dám động thủ với tôi, cô chán sống rồi phải không? Buông ra.”

Lăng Dinah nói xong, đang muốn đẩy tay nữ giúp việc ra, mà trên tay nữ giúp việc kia có thêm một cây súng màu đen, trong nháy mắt để trước ngực Lăng Dinah.

“Tốt nhất đừng lộn xộn nữa, nếu không, tôi liền giết cô.”

Bề ngoài cô ta là một người phụ nữ, nhưng thanh âm anh ta phát ra là một người đàn ông.

“Giết cái đầu anh, anh rốt cuộc là ai? Tôi động thì sao? Có gan thì anh nổ súng đi.”

Lăng Dinah không thích nhất là bị người khác uy hiếp, cô là một người rất không sợ chết, nghe nữ giúp việc bóp cổ cô nói vậy, cô vẫn giãy giụa.

Mà nữ giúp việc kia rõ ràng là một người đàn ông cải trang, anh ta bóp cổ Lăng Dinah, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn cô: “Cô cử động một lần nữa thử xem!”

“Tên yêu quái anh, rõ ràng là đàn ông, lại cải trang thành phụ nữ chui vào đây, anh rốt cuộc là ai? Anh muốn làm gì? Tôi động thì thế nào?”

Lăng Dinah không sợ chết tiếp tục uốn éo trái phải.

Tiểu Long Dập thấy vậy, sợ cô chọc giận người đàn ông giả nữ giúp việc, bé hơi cau mày, ánh mắt lo lắng nhìn bé, thanh âm non nớt: “Chị Tiểu Na, chị đừng lộn xộn nữa, lỡ như…”

Lăng Dinah ngắt lời bé, cười nhìn bé: “Allen, không cần sợ, chị Tiểu Na không sao, anh ta không dám nổ súng.”

Cô dứt lời, tên cải trang nữ giúp việc kia lạnh lùng câu môi dưới, thanh âm lộ ra lãnh ý: “Vậy thì thử xem.”

Nhìn Lăng Dinah nói xong, tên kia nhìn về phía Tiểu Long Dập, ánh mắt cực kỳ âm lãnh: “Không muốn cô ta gặp nguy hiểm thì đi cùng tôi, mau lên, nếu không, tôi lập tức giết cô ta trước mặt cậu.”

“Thì ra mục đích của anh là Allen, anh rốt cuộc là ai? Anh muốn lợi dụng tôi mang Allen đi, anh nằm mơ.”

Lăng Dinah mặt đầy tức giận nhìn anh ta, nhìn Tiểu Long Dập: “Allen, đừng đi cùng anh ta.”

Tiểu Long Dập nhìn Lăng Dinah có thể bị nữ giúp việc giả kia làm mất mạng bất cứ lúc nào, lại đưa mắt nhìn qua tên cải trang nữ giúp việc.

“Tôi đi với chú, chú thả chị Tiểu Na.”

Ánh mắt anh ta lạnh lùng, âm hiểm nhìn bé: “Muốn tôi thả cô ta cũng được, vậy cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi muốn cậu làm gì thì cậu phải làm thế đó, đi tới trước, đi ra ngoài.”

Tiểu Long Dập nghe vậy, ngoan ngoãn đi ra ngoài.