Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 750: Thú nhận, nói ra sự thật (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn nhìn cô ta rồi khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng dần trở nên nhu hòa hơn: “Tôi không có chuyện gì cả, vừa rồi là do tôi giả bộ, mục đích chính là muốn cô nói thật, Lý Tuyết, cô bị người khác sai khiến nên tôi không trách cô, nếu cô đã chịu thẳng thắn thì sẽ không sao.”

Lý Tuyết càng kinh ngạc nhìn cô: “Thiếu... thiếu phu nhân, cô thật sự không trách tôi?”

Lê Hiểu Mạn hòa nhã nhìn cô ta: “Cô chưa từng nghe qua câu thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị hay sao? Cô cũng đã thẳng thắn rồi, sao tôi còn trách cô làm gì? Tôi tin tưởng bản tính của cô là người hiền lành, đều là do vạn bất đắc dĩ nên cô mới làm những chuyện kia mà thôi.”

Nghe thấy những lời này của Lê Hiểu Mạn, Lý Tuyết cụp mi mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

“Thiếu phu nhân...” cô ta nức nở nói, mặt đầy áy náy nhìn cô: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, là do tôi nhất thời mê tiền, mới có thể làm những chuyện kia, sau này tôi sẽ không vậy nữa.”

Nhìn vẻ mặt của Lý Tuyết tràn đầy áy náy, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày hỏi: “Năm năm trước, tôi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi Lê Tố Phương ở trong phòng ngủ, có phải cũng là do cô giở trò quỷ hay không?”

Lý Tuyết càng cảm thấy áy náy hơn: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi.”

Nghe cô ta nói như vậy, Lê Hiểu Mạn liền đoán ra là cô ta, cô chăm chú nhìn cô ta: “Năm năm trước, ngày tôi sinh sớm, ngoài thuốc kích thích chuyển dạ sớm, cô còn cho thêm thứ gì vào ly trà bưởi mật ong của tôi không?”

Cô nhớ ngày hôm đó cô đi được nửa đường đến nghĩa trang An Thái, thì vô duyên vô cớ choáng váng đầu óc, ý thức không rõ. Còn nữa, năm năm trước, lúc cô nghe thấy giọng nói của mẹ cô ở trong phòng ngủ ý thức của cô cũng không rõ.

Cô cảm thấy hẳn là cô đã bị bỏ thuốc.

“Tôi... tôi cho thêm thuốc mê, Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin cô hãy tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Lê Hiểu Mạn dần siết chặt hai tay lại, nhưng cô vẫn thản nhiên nhìn cô ta: “Không cần phải nói xin lỗi, nếu như cô thật sự cảm thấy thẹn với tôi, thì hãy nói cho tôi biết ai là người xúi giục cô.”

Lý Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lê Hiểu Mạn rồi cô ta lắc đầu: “Thiếu phu nhân, tôi thật sự không biết người kia là ai, mỗi lần người đó xuất hiện đều sẽ không để cho tôi thấy mặt của người đó.”

Lê Hiểu Mạn cong môi hỏi: “Vậy người đó có điểm gì đặc biệt không.”

Nghe vậy, Lý Tuyết liền khoa tay múa chân miêu tả dáng vẻ của người thần bí đó, rồi cô ta lại nói cho Lê Hiểu Mạn biết là vóc người của người thần bí đó hơi gầy, mỗi lần xuất hiện đều thích mặc quần áo đen, hơn nữa luôn đưa lưng về phía cô ta, nên cho tới bây giờ cô ta đều chưa nhìn thấy mặt của người kia.

Cô ta còn nói cho Lê Hiểu Mạn biết, mỗi lần người thần bí kia liên lạc với cô ta, đều là gọi điện thoại cho cô ta, nhưng cho tới bây giờ số điện thoại của người thần bí kia đều không hiện lên, vì vậy nên cô ta không biết số điện thoại của người đó là bao nhiêu.

Cô ta nói toàn bộ những gì mà cô ta biết cho Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.

Chuyện năm năm trước Lê Hiểu Mạn sinh sớm, là do người thần bí kia bày kế, giọng nói của Lê Tố Phương xuất hiện ở trong phòng ngủ của bọn họ, cũng là do người thần bí kia bảo cô ta làm.

Cô ta chỉ biết những chuyện này, còn những chuyện khác thì cũng không biết.

Sau khi nghe xong, Lê Hiểu Mạn nhìn về Long Tư Hạo: “Tư Hạo, cô ta chính là đồng lõa hại chết con gái chúng ta, anh nói xem chúng ta nên trừng phạt cô ta thế nào đây?”

Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn Lý Tuyết, rồi anh đi tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn, cưng chìu nhìn cô: “Bã xã muốn trừng phạt thế nào?”

Lê Hiểu Mạn ngậm ý cười nhìn Lý Tuyết, khóe môi khẽ cong lên, cố ý nói: “Vậy thì lấy gậy ông đập lưng ông, khiến cô ta mang thai, rồi chờ đến khi cô ta mang thai chín tháng, cho cô ta một liều thuốc phá thai, để cho cô ta cũng nếm thử mùi vị mất con sau chín tháng mang thai.”

Long Tư Hạo nghe vậy, anh nhìn vào Lê Hiểu Mạn thật sâu, cong môi cười nói: “Hiểu Hiểu, phương pháp rất tốt.”

Lý Tuyết nghe thấy lời này của Lê Hiểu Mạn, thì lại không dám tin nhìn về phía cô: “Thiếu phu nhân, không phải cô vừa mới nói không trách tôi sao? Không phải... không phải cô nói là không trách tôi hay sao?”

Nói xong lời cuối cùng, Lý Tuyết lại òa khóc.

Lê Hiểu Mạn lạnh nhạt nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh lùng, cô khẽ nở nụ cuwoif tràn đầy ý lạnh: “Những lời vừa nãy chỉ là lừa gạt cô mà thôi, chẳng lẽ cô không nghe được? Cô cho rằng tôi còn giống như năm năm trước sao? Tôi càng tốt bao nhiêu, thì các người lại càng bắt nạt tôi bấy nhiêu, nếu các người không muốn để cho tôi tốt, thì tại sao côi phải nhường cho các người tốt hơn? Đừng khóc nữa, chờ đến khi cô mất con thì khóc nữa cũng không muộn.”

Lý Tuyết khóc lóc nhìn cô, trong mắt tràn đầy tức giận: “Sao... sao lòng dạ của cô lại độc ác như vậy?”

“Tôi ác?” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn Lý Tuyết: “Lúc cô bỏ thuốc cho tôi thì sao cô không cảm thấy mình ác? Lúc cô và người thần bí kia thông đồng thiết kế hãm hại tôi thì tại sao không cảm thấy mình ác?”

Nói đến đây, cô nghiêng người, mỉm cười nhìn cô ta hỏi: “Cô rất thích tiền phải không? Có một nơi rất dễ kiếm tiền, tôi sẽ đưa cô đến đó, thế nào?”