Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 746: Rắn cắn, chết không thấy xác (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mà Hoắc Nghiệp Hoằng “Đánh đòn” tâm lý, ông ta lợi dụng tính mạng của Lê Hiểu Mạn để uy hiếp Long Tư Hạo, rồi lại dùng tính mạng của Long Tư Hạo để uy hiếp Lê Hiểu Mạn, nhưng cuối cùng ông ta cũng không uy hiếp được ai cả.

Long Tư Hạo dắt Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên rời đi một lúc lâu sau, Hoắc Nghiệp Hoằng mới thu hồi súng trong tay lại.

Sau khi thở dài thật sâu, ông ta xoay người nhìn về phía mộ của Hoắc Thần Phong, ông ta nhìn thẳng vào bức ảnh trên mộ: “Haizzzz! Thần Phong, con cũng nhìn thấy rồi đấy, làm thế nào đứa con trai này của con cũng không chịu mang họ Hoắc, đừng trách cha để người chĩa súng vào nó, cuối cùng cha cũng không làm tổn hại đến bọn họ.”

Hoắc Nghiêm ngưng trọng đi tới trước mặt Hoắc Nghiệp Hoằng, ông hơi áy náy nhìn ông ta: “Lão gia, đều do tôi, là do tôi vô dụng mới để cho Lê tiểu thư cướp súng đi.”

Hai tay của Hoắc Nghiệp Hoằng nắm chặt quải trượng, khóe mắt của ông ta hơi co rúc, cười hơi quỷ dị: “Không phải là do ông vô dụng, là do ông không ngờ rằng một người phụ nữ nhu nhược như Mạn Mạn có thể cướp súng đi từ trong tay ông, ông chỉ nhất thời sơ suất mà thôi.”

Hoắc Nghiêm cúi thấp đầu: “Lão gia, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Vẫn ép Đại thiếu gia đổi sang họ hoắc sao? Lão gia, đừng trách tôi lắm mồm, ông cứ như vậy thì chỉ càng đẩy Đại thiếu gia ra xa mình hơn mà thôi. Còn có Nhị thiếu gia, từ sau khi cậu ấy trở về, có vẻ như đã thay đổi tất cả, đã không còn thân thiết với lão gia như xưa nữa.”

Nghe Hoắc Nghiêm nhắc tới Hoắc Vân Hy, Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu chặt mày lại, gương mặt già nua dần trở nên buồn rầu: “Haizzzzzzz!”

Ông ta lại nặng nề thở dài, đôi mắt lão tinh nhuệ dần trở nên thâm trầm không biết là đang suy nghĩ gì.

“Từng người trong bọn họ đều đã trưởng thành, rồi cùng coi lão già tôi đây làm thành người xấu.”

Hoắc Nghiêm nhìn ông ta thật sâu, vẻ mặt hơi phức tạp: “Lão gia, tôi nói thật ông đừng nóng giận, điều này cũng không thể trách Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, là do một số việc làm của lão gia ông có hơi...”

Dừng lại, Hoắc Nghiêm lại dùng giọng điệu khuyên giải an ủi tiếp tục nói: “Lão gia, đã qua nhiều năm như vậy, ân oán giữa ông và Long gia cũng nên tan thành mây khói đi, nếu Đại thiếu gia biết ông ngoại của cậu ấy bị lão gia...”

Không đợi Hoắc Nghiêm nói xong, Hoắc Nghiệp Hoằng đã quắc mắt lạnh lùng nhìn ông ta, giọng nói mang theo hàn ý: “Hoắc Nghiêm, ông không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói hay sao? Cả đời này ân oán giữa tôi và Long Đằng Thiên cũng không tiêu tan được đâu.”

Dứt lời, Hoắc Nghiệp Hoằng lạnh lùng híp mắt lại, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, ông ta nở nụ cười âm lãnh: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Tư Hạo lại theo họ Long của Long Đằng Thiên, tôi muốn Long gia đoạn tử tuyệt tôn.”

Hoắc Nghiêm nhìn biểu tình thâm độc của Hoắc Nghiệp Hoằng, ông ta âm thầm than thở, nhưng cũng không nói gì nữa.

Nhiều năm qua, ông không chỉ khuyên qua Hoắc Nghiệp Hoằng một lần, khuyên ông ta bỏ qua cho Long Đằng Thiên đi, thế nhưng ông ta đều không nghe lọt tai câu nào cả.

Long Đằng Thiên bị ông ta hành hạ nhiều năm như vậy, ngay cả ông cũng nhìn không được.

Xem ra ông muốn khuyên ông ta thả Long Đằng Thiên là điều không thể.

Thật ra thì ông cũng rất bội phục Long Đằng Thiên kia, ông ấy đã bị hành hạ hơn hai mươi năm rồi, thế mà ông ấy vẫn còn có thể sống tới ngày hôm nay, đây cũng coi như là một kỳ tích.

Thủy Lộ Hồ!

Sau khi trở lại Thủy Lộ Hồ, tiểu Nghiên Nghiên ăn mỳ do daddy của bé tự làm rồi gọi điện thoại cho Lăng Dinah và Lăng Hàn Dạ để báo bình an.

Bởi vì cả đêm qua không ngủ, nên sau khi Lê Hiểu Mạn ăn xong bữa trưa thì cô trở về phòng ngủ để tắm rồi lên giường đi ngủ.

Sau đó Long Tư Hạo đi vào ngồi ở mép giường, ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em rất mệt à?”

Lê Hiểu Mạn mở nửa con mắt đang lơ mơ ra nhìn anh, cô lười biếng nói: “Vâng, cả đêm qua em không ngủ.”

Long Tư Hạo thâm ý nhìn cô: “Đêm qua anh cũng không ngủ.”

Lê Hiểu Mạn dịch người vào bên trong, để lại vị trí trống cho anh, cô nhìn anh cười nói: “Vậy thì lên đây ngủ chung với em.”

Long Tư Hạo liếc nhìn vị trí bên cạnh, anh đưa tay ra vén chăn lên, nằm lên trên đó, ngón tay thon dài không an phận bơi dọc theo đường cong nơi thắt lưng của cô.

“Vợ à, nếu không làm chuyện gì đó thì em chắc chắn có thể ngủ được?”

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, hai tay vòng qua móc vào cổ anh: “Đúng vậy à! Không làm chuyện gì đó với chồng, thì đúng là không ngủ được, vận động trước khi ngủ có thể giúp cho giấc ngủ ngon hơn.”

Dứt lời, hai tay cô dùng sức ôm lấy cổ của Long Tư Hạo, người của Long Tư Hạo đang đè ép ở trên người cô, mà cô lại nhân cơ hội xoay mình, đặt người mình ở trên người anh.

Long Tư Hạo nheo mắt nhìn người phụ nữ kiều mỵ đang đè ở trên người mình, anh khẽ nở nụ cười quyến rũ: “Hôm nay vợ muốn ở phía trên?”

Khuôn mặt của Lê Hiểu Mạn ửng đỏ, cô không đáp lại anh, nhưng lại cúi đầu xuống hôn lên môi anh.

Long Tư Hạo càng ngày càng thích cô chủ động, đôi mắt của anh tràn đầy ý cười, anh xoay mình lại lần nữa đè cô ở dưới người.

“Vợ ơi, vẫn nên để chồng tới phục vụ em đi.”