Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 737: Chú hai, cháu tên Long An Nghiên (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Năm năm qua, ông đã nếm được hương vị không có người thân ân cần hỏi han, cũng khát vọng tình thân.

Ông có hai cháu trai, bây giờ còn có cháu cố, thời điểm vốn nên hưởng phúc con cháu vây quần, bọn họ lại một người so với một người càng lạnh nhạt ông.

Ngay cả Lê Hiểu Mạn từng hiếu thuận với ông hôm nay cũng lãnh đạm với ông.

Ông nhìn Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên, cười hiền hòa: “Mạn Mạn, Nghiên Nghiên, dù sao bây giờ Tư Hạo còn chưa đến, đã năm năm cháu chưa ăn cơm chung với ông.”

Dứt lời, ông liền chống gậy đi lên dắt Tiểu Nghiên Nghiên, mà Tiểu Nghiên Nghiên rút tay về: “Ông cố Hoắc, mẹ sẽ dắt cháu.”

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Tiểu Nghiên Nghiên căn bản không cho ông dắt tay bé, biểu tình của ông có chút tịch mịch, đáp được, liền đi vào phòng ăn trước.

“Mẹ, đi ăn cơm.” Tiểu Nghiên Nghiên ngước mặt nhìn Lê Hiểu Mạn, kéo cô đi vào phòng ăn.

Hoắc Vân Hy và Lý Tuyết Hà đi sau.

Trên bàn ăn dài cẩm thạch bày đầy thức ăn phong phú, Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi ở chủ vị, bên phải ông là Lý Tuyết Hà và Hoắc Vân Hy, bên trai là Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn không động đũa, Tiểu Nghiên Nghiên mang tâm tính ký lai chi, tắc an chi*, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

(*) Ký lai chi, tắc an chi: Tục ngữ TQ. Ý gốc là đã gọi bọn họ tới, thì phải bố trí ổn thỏa cho bọn họ. Sau này bị hiểu sai là nếu đã tới, liền yên tâm ở chỗ này.

Bé thấy mẹ bé không động đũa, vừa ăn vừa nói: “Mẹ, nếu mẹ quá rảnh rỗi, con không ngại mẹ lột vỏ tôm, gắp thức ăn cho con.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, tính cách ký lai chi, tắc an chi của con gái bảo bối thật giống như đúc Long Tư Hạo.

Hai cha con bất kể chuyện gì đều là dáng vẻ trấn định, cho dù trời sập xuống cũng không hoảng không sợ.

Thấy bé ăn vui vẻ như vậy, cũng biết bé không quan tâm làm sao để rời khỏi đây.

Lý Tuyết Hà thấy Tiểu Nghiên Nghiên ngồi đối diện hoàn toàn không sợ hãi, giống như coi Hoắc gia thành nhà mình, không hề câu nệ, bà mặt đầy khinh bỉ câu môi, đôi mắt nhìn chằm chằm đũa của Tiểu Nghiên Nghiên, thấy bé giơ đũa gắp sườn trộn giấm đường, bà cũng giơ đũa lên, cố ý gắp cục xương kia, ngay cả đũa bé cũng kẹp lại.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy thế, giật giật đũa, nhưng bé còn nhỏ, sức lực đương nhiên không lớn như Lý Tuyết Hà, căn bản không giật ra.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lý Tuyết Hà kẹp đũa Tiểu Nghiên Nghiên, sắc mặt trầm xuống, ông vốn muốn nói Lý Tuyết Hà, nhưng ông thấy Tiểu Nghiên Nghiên còn nhỏ tuổi cũng không vì hành động cố ý nhắm vào của Lý Tuyết Hà mà khóc lên, ông không lên tiếng, muốn nhìn xem tiếp theo Tiểu Nghiên Nghiên sẽ làm gì.

Thật ra ông rất thích cháu cố này, vì ông thấy được bóng dáng Long Tư Hạo trên người bé.

Mặc dù bé lớn lên giống Lê Hiểu Mạn, nhưng tính cách rất giống Long Tư Hạo, ông cảm thấy cháu cố này của ông sau khi trưởng thành sẽ rất không tầm thường.

Hoắc Vân Hy thấy mẹ anh ta cố ý nhắm vào Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt anh ta lãnh đạm nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó trầm mặt, ánh mắt không vui nhìn Lý Tuyết Hà: “Mẹ làm gì thế?”

Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Nghiệp Hoằng không nói gì bà, lầm tưởng ông ngầm cho phép bà cố ý nhắm vào Tiểu Nghiên Nghiên, ba vênh váo hống hách hất cằm, mặt coi thường nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Có biết lễ phép hay không? Có biết …”

Tiểu Nghiên Nghiên không đợi bà nói xong, tiếp lời nói: “Phải kính già yêu trẻ, bà nội lửa, cháu không biết yêu thương trẻ con là thế nào, cháu biết tôn trọng người già, cháu không tranh sườn với bà nữa.”

Dứt lời, bé muốn rút đũa ra, nhưng Lý Tuyết Hà vẫn kẹp không buông tay.

Bé chớp mắt, cười nhìn Lý Tuyết Hà, thanh âm non nớt ngọt mềm êm tai: “Bà nội lửa, có thể đừng kẹp đũa cháu nữa không? Cháu có bệnh sạch sẽ, đũa bà có nước miếng của bà dính vào đũa cháu, cháu sẽ chán ghét, không ăn nữa.”

“Mày…” Lý Tuyết Hà tức giận buông đũa, mặt đầy tức giận nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Đồ không có giáo dục…”

Lý Tuyết Hà còn chưa nói hết, Hoắc Nghiệp Hoằng đã ngắt lời bà, ánh mắt ông âm trầm nhìn bà chằm chằm: “Cô còn dám nói Nghiên Nghiên không có giáo dục, tôi liền đuổi cô ra khỏi Hoắc gia, nơi này người không có giáo dục nhất chính là cô, già không nên nết, không muốn ăn lập tức cút ra ngoài cho tôi.”

Lý Tuyết Hà bị Hoắc Nghiệp Hoằng mắng, tức giận mà không dám nói gì, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất không thôi, bà hung hăng trợn mắt nhìn Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiện Nghiên, đứng dậy đi ra ngoài.

Hoắc Vân Hy thấy mẹ mình giận đùng đùng đi ra, anh ta chỉ hơi rũ mắt, không đi theo, sau đó nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, giọng ôn nhu hỏi: “Cháu tên Nghiên Nghiên?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Vân Hy gật đầu, thanh âm non nớt: “Chú hai, tên đầy đủ của cháu là Long An Nghiên.”

Vừa nghe bé họ Long, lòng Hoắc Vân Hy đau giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào.