Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 735: Tôn trọng quyết định của anh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Dứt lời, Lê Hiểu Mạn liền đứng lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội Hoắc, Tư Hạo sẽ không tới, bây giờ cháu có thể đón Nghiên Nghiên đi chưa?”

Hoắc Nghiệp Hoằng nắm chặt cây gậy, ánh mắt hòa ái như cũ nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, nếu Tư Hạo không đến, ông sẽ không cho cháu đón Nghiên Nghiên đi, cháu có thể lên lầu gặp nó.”

Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong liền ra hiệu quản gia Hoắc Nghiêm dẫn Lê Hiểu Mạn lên lầu gặp Tiểu Nghiên Nghiên.

Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng một lát, mới đi lên lầu theo quản gia.

Trên cầu thang, cô gặp Lý Tuyết Hà.

Bà mặc áo dài ngắn diễm lệ, vóc người vẫn giống năm năm trước, nhưng khuôn mặt mặc dù đã trang điểm đậm thế nhưng không che giấu được dấu vết năm tháng lưu lại trên mặt bà.

Lê Hiểu Mạn chỉ liếc Lý Tuyết Hà một cái liền không để ý bà, trực tiếp đi qua người bà.

“Lê Hiểu Mạn…” Lý Tuyết Hà trong kinh ngạc vì đột nhiên thấy Lê Hiểu Mạn phản ứng lại liền kêu cô.

Nghe tiếng Lý Tuyết Hà, Lê Hiểu Mạn không để ý bà, tiếp tục đi theo quản gia.

Lý Tuyết Hà thấy Lê Hiểu Mạn cũng không quan tâm bà, bà mặt đầy khinh bỉ: “Đồ mất dạy, qua năm năm, ngay cả lễ phép cơ bản cũng không học được.”

Lê Hiểu Mạn vẫn không để ý tới Lý Tuyết Hà, cô và loại người tự cho là đúng đó không có gì đáng nói.

Phòng Nghiên Nghiên ở chính là phòng năm năm trước cô từng ở lúc ở Hoắc trạch.

Hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng, thân thể cao lớn, bày mặt cương thi.

Hoắc Nghiêm dẫn cô tới cửa liền nhìn cô nói: “Lê tiểu thư, Nghiên Nghiên tiểu thư ở trong phòng này.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiêm, khẽ gật đầu, chuẩn bị đi vào, Hoắc Nghiêm sau lưng cô đột nhiên kêu cô.

“Lê tiểu thư, nếu có thể, tôi hy vọng cô có thể khuyên nhủ Đại thiếu gia.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn Hoắc Nghiêm, nhướng mày hỏi: “Khuyên cái gì?”

Hoắc Nghiêm nhíu mày, mặt đầy ngưng trọng: “Lê tiểu thư, tôi biết có lúc cách làm của lão gia không đúng, nhưng Đại thiếu gia dù sao cũng là con cháu Hoắc gia, sớm muộn đều phải nhận tổ quy tông, tôi hy vọng Lê tiểu thư có thể khuyên nhủ Đại thiếu gia…”

Không đợi Hoắc Nghiêm nói xong, Lê Hiểu Mạn ngắt lời ông ta: “Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nào đáp ứng, tôi vĩnh viễn tôn trọng quyết định của Tư Hạo, sẽ không chi phối quyết định của anh ấy.”

Dứt lời, cô đưa tay đẩy cửa đi vào.

Mà Tiểu Nghiên Nghiên đang nằm sấp trên giường lớn mềm mại chơi ipad.

Bé đưa lưng về phía Lê Hiểu Mạn, Lê Hiểu Mạn đi vào, bé cũng không xoay người, vừa chơi ipad vừa nói: “Mẹ, đóng cửa lại.”

“Sao con biết là mẹ mà không phải người khác?” Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nằm trên giường chơi trò chơi hỏi, đưa tay đóng cửa.

Tiểu Nghiên Nghiên nghe tiếng đóng cửa, ngồi dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, hí mắt cười một tiếng, thanh âm non nớt ngọt mềm: “Ai bảo mẹ sinh con ra thông minh như vậy, con tùy tiện đoán liền trúng.”

Lê Hiểu Mạn đi tới, ngồi xuống bên cạnh bé, ôn nhu sờ đầu nhỏ của bé: “Không vị ông lão dưới lầu dọa sợ sao?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, lắc đầu, nhướng mày nhỏ: “Mẹ cảm thấy thế nào?”

Lê Hiểu Mạn nhìn bé, lấy ipad trong tay bé, nheo mắt nhìn bé: “Còn có tâm tình chơi trò chơi, mẹ thấy con không bị hù dọa.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn ipad bị mẹ bé lấy đi, nâng đầu nhỏ nhìn cô, chớp chớp mắt: “Mẹ, mẹ không cho con chơi ipad, vậy mẹ chơi trò khác cùng con được không? Dù sao cũng không có chuyện gì làm.”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn ôn nhu nhìn bé: “Nói đi, muốn mẹ chơi trò gì cùng con?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô cười: “Chơi trò vấn đáp, con hỏi mẹ đáp, bắt đầu nha! Mẹ, daddy và ông lão dưới lầu có quan hệ gì? Tại sao ông lão kia nói với con, con là cháu cố của ông ấy, còn phải nhận tổ quy tông? Mẹ, mẹ đừng tưởng rằng con là trẻ con liền gạt con nha!”

Bây giờ Lê Hiểu Mạn cũng không có ý định gạt Tiểu Nghiên Nghiên, vì thế nhìn bé nói: “Ông ấy là ông nội daddy con.”

Nghe vậy, Tiểu Nghiên Nghiên trợn to mắt, mở to miệng, lại hỏi: “Vậy ba của daddy thì sao?”

Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, giọng ôn nhu nói: “Nghiên Nghiên, ông nội con đã qua đời, cho nên con phải nhớ kỹ, ở trước mặt ba con, tận lực không nhắc tới ông nội con.”

“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ lên tiếng, rũ đầu nhỏ, không biết đang suy nghĩ gì.

Lê Hiểu Mạn cười nhìn bé: “Tiểu nha đầu, lại nghĩ gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngước mặt, chớp mắt: “Vừa rồi ông lão kia nói ông họ Hoắc, con đang suy nghĩ tại sao daddy không họ Hoắc, mà họ Long?”

Lê Hiểu Mạn cảm thấy đây là lúc nói vài chuyện cho Tiểu Nghiên Nghiên, giọng ôn nhu nói: “Nghiên Nghiên, daddy con theo họ của bà ngoại con, bà ngoại con họ Long, tên Long Nhã Tâm.”

“Tại sao daddy theo họ bà ngoại?” Tiểu Nghiên Nghiên tò mò nhìn mẹ bé: “Chẳng lẽ khi còn nhỏ daddy cũng bị daddy của daddy bỏ rơi sao? Daddy được mẹ chăm sóc cho nên daddy mới theo họ bà ngoại?”

Lê Hiểu Mạn nhìn bé gật đầu: “Gần giống vậy.”

Tiểu Nghiên Nghiên giống như bảo bảo chăm hỏi, chớp mắt hỏi tiếp: “Mẹ, chị Tiểu Na nói con còn một người chị, là thật sao?”

Lê Hiểu Mạn nghe Tiểu Nghiên Nghiên nhắc tới đứa con đầu tiên của cô và Long Tư Hạo, đôi mi thanh tú liền nhíu chặt, trong mắt xẹt qua tia đau buồn.

Năm năm trước cô sinh sớm, mất đi đứa con gái đầu tiên của cô và Long Tư Hạo, chuyện này vẫn là một vết sẹo trong lòng cô.

Mỗi lần cô nghe người khác nhắc tới hay là nghĩ tới, tim đau như bị nghẹt thở.

Đứa con gái đầu của cô và Long Tư Hạo cứ thế mất đi, cô không chỉ đau lòng, càng cảm thấy tiếc nuối.

Mà tiếc nuối này vĩnh viễn cũng không đền bù được, con gái lớn của bọn họ không trể trở lại.

Điều bây giờ cô có thể làm chính là mau bắt được người thần bí kia, trả thù cho con gái đầu của cô và Long Tư Hạo, trả thù cho mẹ cô Lê Tố Phương, cũng trả thù cho chính cô.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình nhíu mày, vẻ mặt bi thương, bé nhíu mày nhỏ: “Mẹ, sao thế? Có phải con hỏi câu không nên hỏi không?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, giọng ôn nhu: “Không có, Nghiên Nghiên quả thực có một người chị, chẳng qua vừa sinh ra liền…”

Tiểu Nghiên Nghiên đưa tay mịn màng nhỏ bé ra, hiểu chuyện nắm tay Lê Hiểu Mạn, cười nhìn cô: “Mẹ, mẹ còn có con, con sẽ thay chị hiếu thuận mẹ và daddy.”

Lê Hiểu Mạn mím môi cười, cúi đầu xuống hôn trán bé, ánh mắt ôn nhu nhìn bé: “Mẹ biết Nghiên Nghiên là một con gái ngoan hiếu thuận mà.”

Tiểu Nghiên Nghiên ngọt ngào cưới, sau đó lại nhíu mày: “Mẹ, con đói.”

Bé vừa dứt lời, liền có tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nữ.

“Lê tiểu thư, Nghiên Nghiên tiểu thư, lão gia gọi hai người xuống ăn tối.”

Nghe tiếng, Tiểu Nghiên Nghiên lập tức xuống giường.

“Mẹ, có thể ăn cơm, chúng ta đi xuống ăn, con đã sớm đói rồi.”

Tiểu Nghiên Nghiên đi thẳng tới cửa phòng, mở cửa ra.

Nữ giúp việc gọi bọn họ xuống ăn cơm đang đứng trước cửa, hai vệ sĩ áo đen kia còn đứng ở cửa như thần giữ cửa, thấy Tiểu Nghiên Nghiên đi ra, hai người vẫn là một bộ mặt cương thi, nhưng không ngăn cản.

Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới, cô vừa dắt Tiểu Nghiên Nghiên xuống tới phòng khách dưới lầu liền gặp Hoắc Vân Hy trở về.

“Mạn Mạn… Em…” Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên, trong mắt lướt qua nồng đậm kinh ngạc: “Tại sao hai người ở đây?”