Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 713: Chị có thể bắt chước chữ…




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thấy thế, Tiểu Nghiên Nghiên lại ngẩng đầu nhíu mày nhìn cô, thanh âm non nớt: “Chị Dinah, vốn ba em sẽ cảm kích chị, nhưng nếu chị lại đưa em về chẳng phải lại bị ba em ghét sao? Chị làm như vậy sẽ khiến ba em rất khó chịu đó...! Nếu em là chị Dinah, em sẽ không làm thế đâu, em thấy chị Dinah nói cũng đúng đấy chứ, nếu chị nhốt em ở đây, ba em không chừng sẽ đến đây tìm đấy...! Như vậy chị Dinah có thể thường xuyên gặp ba em, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm rồi.”

Lăng Dinah nghe vậy, cúi đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ: “Bé con, em đang giúp chị sao? Lê Hiểu Mạn rốt cuộc có phải mự ruột em không thế?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhíu nhíu mày, nhìn Lăng Dinah cười khẽ: “Không thể thật hơn.”

Lăng Dinah nheo mắt lại, tò mò nhìn cô: “Vậy em giúp chị làm gì?”

“Em có giúp chị đâu, em chỉ nói thật thôi, chị Dinah, chị có thể bắt chước chữ viết người khác không?”

Lăng Dinah chớp mắt, không hiểu nhìn bé: “Không giống lắm, sao vậy?”

Tiểu Nghiên Nghiên kéo Lăng Dinah vào đại sảnh, ngồi xuống sofa, đặt túi xách nhỏ lên bàn trà rồi lấy vở bài tập và bút máy ra.

Sau đó bé ngẩng mặt lên, híp mắt cười nhìn Lăng Dinah: “Chị Dinah, hôm nay em phải viết ba chữ, mỗi chữ 50 lần, phiền chị...! Chị Dinah, bắt chước chữ của em, nhớ phải bắt chước giống một chút nhé...!”

Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên đưa sách bài tập và bút máy của mình cho Lăng Dinah.

Nhìn mấy thứ bé đưa qua, Lăng Dinah há hốc mồm: “Bé con, em để chị làm bài tập giúp em?”

Tiểu Nghiên Nghiên cau mày, lắc đầu hỏi: “Chị Dinah, có vấn đề gì lớn sao?”

Lăng Dinah thấy bé nhăn mày, lắc đầu thì lòng mềm nhũn, nói thật: “Không lớn.”

Mắt Tiểu Nghiên Nghiên sáng lên: “Vậy là không sao rồi, chị Dinah, chị thật tôt, cám ơn chị.”

Dứt lời, cô bé chu mỏ đến gần gương mặt xinh đẹp của Lăng Dinah, hôn “bẹp” một cái, tươi cười, giọng nói ngọt ngào: “Chị Dinah, vậy thì phiền chị nhé, vất vả cho chị rồi...!”

Nhìn Tiểu Nghiên Nghiên ngọt ngào đáng yêu, Lăng Dinah không đành lòng cự tuyệt, bất đắc dĩ nhận lấy sách và bút của cô bé.

Trên sách bài tập đã viết xong một chữ, cô nằm úp sấp ở trên bàn trà, cầm bút bắt chước theo chữ của Tiểu Nghiên Nghiên, viết xong, cô nhăn mày, tự nhiên cảm thấy mình đang bị trêu chọc.

Hình như cô bị bé con này lừa dối tính kế rồi thì phải?

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lăng Dinah thật sự bắt chước chữ mình, giúp mình làm bài tập thì khẽ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên sự gian manh giảo hoạt.

Cô bé theo Lăng Dinah tới đây, vốn có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, có người làm bài tập giúp bé, cho ba mẹ thân yêu tự do.

Nếu cô bé về, mẹ bé nhất định sẽ bắt bé làm bài tập.

Nhưng cô bé vẫn có nguyên tắc, không để người khác viết bài hộ hết.

Lúc viết, nếu cô bé cảm thấy không cần viết đến mấy chục lần thì mới để người khác giúp, nếu cần, cô bé sẽ tự mình viết.

Đừng nhìn cô bé nhỏ tuổi, lười biếng thì lười biếng, nhưng nên học cái gì cô bé vẫn thật sự chú tâm học.

Thứ hai, cô bé có thể “Giải quyết” tình địch Lăng Dinah như hổ rình mồi với ba này giúp mẹ thân yêu.

Thứ ba, cô bé biết ba thân yêu rất muốn cùng mẹ thân yêu ở trong thế giới của hai người, cho nên người lương thiện như cô bé đương nhiên phải giúp hai người chứ.

Sau đó, Lăng Hàn Dạ thấy em gái nhỏ của mình giúp Tiểu Nghiên Nghiên làm bài tập, còn Tiểu Nghiên Nghiên thì cầm ipad chơi game, khóe miệng anh hơi giật giật, những lời vừa rồi Tiểu Nghiên Nghiên nói anh đều nghe thấy hết.

Nhóc con này không ngờ có thể dọa được đứa em gái này của anh, còn để nó giúp mình làm bài tập nữa chứ. Anh không thể không nói, nhóc con này quả là thông minh giống hệt Long Tư Hạo.

Lại còn giảo hoạt không gì sánh kịp.

Có một đứa con gái thông minh đáng yêu như vậy, giờ phút này anh ta cực kì hâm mộ, cực kì ghen tị với Long Tư Hạo.

Anh và Lê Hiểu Mạn có thể gặp lại nhau, có thể bắt đầu lại, còn có kết tinh tình yêu, đúng là không dễ.

Mà anh ta...

Ánh mắt sâu thẩm hiện lên sự đau đớn mất mát...

Cô gái Lâm Mạch Mạch này không ngờ lại biến mất hơn năm năm, đến giờ anh cũng vẫn chưa tìm thấy.

Lần trước ở triển lãm Newyork, anh cứ cho rằng cô đã xuất hiện, nhưng khi đuổi theo anh mới phát hiện mình nhận nhầm.

Chưa từng có một cô gái nào khiến anh nhớ nhung lâu như vậy, cô là người đầu tiên. Giấu đi cảm xúc cô đơn trong mắ, anh xải bước đến, ngồi xuống cạnh Tiểu Nghiên Nghiên.

Anh nheo mắt nhìn cô bé đang chơi game, nhếch môi cười: “Bạn nhỏ Nghiên Nghiên, nếu đã đến thì cứ coi đây là nhà mình nhé.”

Tiểu Nghiên Nghiên đang chơi game ngẩng đầu, nhìn anh, cười ngọt ngào: “Cảm ơn chú đẹp trai.”

Nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đáng yêu như vậy, Lăng Hàn Dạ càng ngày càng ghen tị với Long Tư Hạo.

Anh cũng muốn có một đứa con gái đáng yêu như vậy!

Ánh mắt anh tràn ngập ý cười: “Bạn nhỏ Nghiên Nghiên, cứ gọi chú là chú Lăng.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn anh lễ phép gật đầu: “Vâng! Chú Lăng.”

“Bạn nhỏ Nghiên Nghiên, cháu đáng yêu quá đi mất.” Lăng Hàn Dạ càng nhìn Tiểu Nghiên Nghiên càng thích, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô bé.

Lăng Dinah viết bài tập xong giúp Tiểu Nghiên Nghiên thì ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy anh trai Lăng Hàn Dạ của mình dịu dàng xoa đầu Tiểu Nghiên Nghiên, thấy khuôn mặt tuấn lãng ấy mang theo nét mặt của một người ba hiền, cô không khỏi kinh ngạc nheo mắt lại.

“Anh, anh uống nhầm thuốc hả? Anh có biết bộ dạng bây giờ của mình thế nào không? Rất giống một người ba hiền đấy.”

Lăng Dinah nói như vậy là vì trong ấn tượng của cô, Lăng Hàn Dạ là một người tính cách rất quái dị, không bình thường, nói chung anh tải cô chẳng có tí liên quan nào đến chữ ba cả.

Cô vẫn luôn cho rằng cả đời này anh trai đều sẽ không kết hôn sinh con chứ.

Bởi vì anh trai cô tâm tính bất định, cô chưa từng thấy anh ấy để ý bất kì người phụ nữ nào.

Bên người anh trai cô có rất nhiều bóng hồng, nhưng cô biết anh trai mình đối với những người phụ nữ chủ động đưa lên giường này đều là gặp dịp thì chơi, không hề có tình cảm thật sự.

Lăng Hàn Dạ nghe thấy lời của Lăng Dinah thì miệng khẽ giật giật: “Ba hiền? Anh già vậy rồi sao?”