Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 709: Tổng giám đốc, cả người rất sạch sẽ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong phòng làm việc, mấy người bao gồm cả Long Tư Hạo vừa nghe thấy giọng nói non nớt tràn đầy kinh ngạc này vang lên, tất cả đều ngẩng đầu lên xoay người nhìn về phía Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên không biết đã vào từ lúc nào.

Lạc Thụy kinh ngạc nhìn hai người: “Lê tiểu thư, tiểu bất điểm, hai người đến đây từ lúc nào vậy?”

Lê Hiểu Mạn hòa nhã nhìn Lạc Thụy, cô khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Vừa mới tới.”

Lăng Dinah xoay người nhìn thấy Lê Hiểu Mạn thì giật mình trong giây lát, rồi ánh mắt của cô ta rơi xuống trên người tiểu Nghiên Nghiên.

Thấy khuôn mặt nhỏ non nớt của tiểu Nghiên Nghiên chắc chắn chính là bản sao thu nhỏ của Lê Hiểu Mạn, cô ta mở to đôi mắt màu nâu đồng, đưa tay ra chỉ vào tiểu Nghiên Nghiên, khiếp sợ liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, không dám tin hỏi: “Đây là con gái của cô? Cô đã có con gái?”

Cô ta mới rời đi năm năm mà thôi, Lê Hiểu Mạn lại đã có con gái rồi.

Nhìn khuôn mặt đầy khiếp sợ và không dám tin của Lăng Dinah, Lê Hiểu Mạn hơi mím môi cười, cô nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, gọi chị Dinah.”

Tiểu Nghiên Nghiên khẽ gật đầu với mẹ, bé ngẩng đầu lên nhìn về phía Lăng Dinah, ngọt ngào cười với cô ta: “Em chào chị Dinah, em là con gái của mommy, thật 100%.”

Lăng Dinah nhìn chằm chằm vào cô bé đang nở nụ cười ngọt ngào với mình, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia thật sự quá đáng yêu, vừa nhìn cô đã muốn xông tới hôn bé rồi.

Nhớ tới bé vừa mới gọi anh Tư Hạo của cô ta là daddy, cô ta hơi nhíu mày lại, đưa tay chỉ về phía Long Tư Hạo, liếc nhìn tiểu Nghiên Nghiên, quệt miệng hỏi: “Bạn nhỏ đáng yêu ơi, vừa nãy em gọi anh Tư Hạo là daddy hả?

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt nhỏ nhìn Lăng Dinah đang khẽ mấp máy môi, bé cười nói: “Đúng vậy! Chị Dinah, anh Tư Hạo trong miệng chị chính là daddy của em thật 100% à nha! So, chị không thể muốn daddy của em nữa à nhà! Chỉ có mommy mới có thể muốn daddy mà thôi.”

Lăng Dinah cau mày nhìn tiểu Nghiên Nghiên, rồi lại nhìn về phía Long Tư Hạo, vẻ mặt như đưa đám hỏi: “Anh Tư Hạo, bạn nhỏ đáng yêu này thật sự là con gái của anh và Lê Hiểu Mạn sao? Không phải anh và Lê Hiểu Mạn đã chia tay rồi sao? Không phải anh trách cô ta hại chết con gái của anh hay sao? Tại sao lại nhô ra một đứa con gái rồi?”

Tiểu Nghiên Nghiên còn chưa biết trước khi mẹ yêu của bé sinh ra bé thì đã từng sinh một tiểu bảo bối, nên lời của Lăng Dinah đã tiết lộ một số tin tức.

Tuy còn nhỏ tuổi nhưng suy của bé đã hết sức bén nhạy bén, bé nghi hoặc nhìn Lăng Dinah hỏi: “ Chị Lăng Dinah, tại sao chị lại nói mommy của em hại chết con gái của daddy? Không phải em đang rất tốt đấy sao?”

Lạc Thụy thấy tiểu Nghiên Nghiên hỏi tới, lúc này anh ta mới liếc nhìn bé nói: “Tiểu bất điểm, chẳng lẽ cháu còn chưa biết cháu còn có một chị gái hay sao?”

“Chị gái?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ yêu của mình, bé nghi ngờ hỏi: “Mommy, con còn có một người chị sao? Tại sao con không biết? Là do mommy và daddy tạo ra sao?”

Nghe thấy bé nói đến chữ “Tạo” đó, Lăng Hàn Dạ vẫn luôn không lên tiếng cong môi bật cười: “Ha a, Long thiếu, con gái của anh thật đáng yêu.”

Lúc này, ánh mắt của Long Tư Hạo đang dừng ở trên người Lê Hiểu Mạn, bây giờ điều anh sợ nhất là Lê Hiểu Mạn sẽ vì câu nói kia của Lăng Dinah mà hiểu lầm anh thật sự phản bội cô.

“Con gái của tôi dĩ nhiên là đáng yêu rồi.” anh nhìn về phía Lăng Hàn Dạ, rồi rảo bước đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, anh dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sao hôm nay em lại tới đây?”

Giọng nói non nớt của tiểu Nghiên Nghiên ở vang lên sau lưng anh.

“Con và mommy tới kiểm tra bất ngờ, xem daddy có chơi cuốn ga trải giường với chị gái xinh đẹp nào sau lưng mommy hay không.”

Bé vừa nói xong, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đã cùng xì cười ra tiếng.

Lạc Thụy học động tác của tiểu Nghiên Nghiên trừng mắt nhìn bé: “Tiểu bất điểm, cháu thật là đáng yêu.”

Long Tư Hạo chăm chú nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lê Hiểu Mạn, trầm thấp hỏi: “Hiểu Hiểu, em thật sự đến xem anh có chơi cuốn ga trải giường với người phụ nữ khác hay không à?”

Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn anh, nhướn mi hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Long Tư Hạo cong môi cười: “Anh cảm thấy không phải.”

Dứt lời, anh bỏ qua sự tồn tại của người khác mà ôm Lê Hiểu Mạn vào trong ngực mình, thâm tình nhìn cô: “Nhất định là do em nhớ anh.”

Lăng Dinah thấy Long Tư Hạo vừa thấy Lê Hiểu Mạn đã trở nên nhu tình như nước, cô ta cau mày bĩu đôi môi đỏ mọng, thấp giọng kêu: “Anh Tư Hạo...”

Thấy trong mắt Long Tư Hạo chỉ có Lê Hiểu Mạn, tựa như cả thế giới đều không tồn tại, cô ta dậm chân: “Anh Tư Hạo, anh thật là đáng ghét mà, người ta vừa mới trở lại, anh cũng không thèm nhìn người ta nhiều thêm mấy lần, mà chỉ biết nhìn cái Hiểu Mạn đó thôi.