Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 705: Nhất định kéo em chịu tội thay (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sắc mặt cô nghiêm túc nhìn anh: “Tư Hạo, liên quan đến cái chết của mẹ, còn có cái chết của đứa con đầu tiên của chúng ta, em không thể nào ngồi chờ chết nữa, em cảm thấy người thần bí kia hướng về phía em, nếu như em trở lại biệt thự Thủy Lộ, em tin người thần bí kia nhất định sẽ có hành động, người đó vừa hành động, chúng ta liền có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt được hắn.”

Sợ Long Tư Hạo lo lắng cho cô, không cho cô về, cô híp mắt nhìn anh: “Tư Hạo, không cần lo cho em, tin em, em đãkhông còn là Lê Hiểu Mạn năm năm trước nữa, em sẽ không để người khác dễ dàng tổn thương em nữa.”

Ánh mắt Long Tư Hạo ôn nhu nhìn cô, cong môi cười: “Xem ra nha đầu ngốc của anh thật sự trưởng thành rồi.”

Lê Hiểu Mạn ôm chặt anh: “Tư Hạo, trước kia em rất không hiểu chuyện, đúng không?”

“Ừ.” Long Tư Hạo khẽ gật đầy, chứng tỏ đồng ý, môi mỏng cong lên: “Là rất không hiểu chuyện.”

“Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn thấp giọng kêu, ánh mắt ai oán nhìn anh: “Anh không thể trả lời uyển chuyển một chút sao? Anh không biết sau khi người ta nghe trong lòng sẽ mất mát sao? Anh thật đáng ghét.”

“Ha ha…” Long Tư Hạo câu môi cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Lê Hiểu Mạn càng ngày càng làm người ta hài lòng, thanh âm trầm thấp: “Nha đầu ngốc, anh đùa thôi.”

Lê Hiểu Mạn cười, trợn mắt nhìn anh, sau đó lại nhíu mày: “Tư Hạo, em thật sự quá ngu ngốc, anh nói biết bao nhiêu lần trừ phi anh chết, nếu không sẽ tuyệt đối không bỏ rơi em, nhưng em không nghĩ ra nguyên nhân thật sự anh chia tay em là gì.”

Long Tư Hạo đau lòng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, không cho phép nói mình ngốc nữa, anh cho tới nay không cảm thấy em ngốc, em có năng lực của em, trí tuệ của em, nếu em ngốc, sẽ không có ai thích thiết kế của em, em cũng không thể trở thành nhà thiết kế Many tiếng tăm lừng lẫy, không có người nào đều tốt, cũng không có ai có thể vĩnh viễn chu đáo mọi phương diện, anh cũng vậy, nếu anh có thể chu toàn mọi phương diện, năm năm trước sẽ không bị người khác nhân cơ hội đổ tội anh giết chết mẹ em, còn nữa, Nghiên Nghiên của chúng ta thông minh như vậy, không phải là công lao của một mình anh, mẹ thông minh, con gái mới có thể thông minh.”

Long Tư Hạo tán dương một hơi, trong lòng Lê Hiểu Mạn xúc động không thôi, cô ôm anh thật chặt: “Tư Hạo…”



Hôm sau, Long Tư Hạo đến công ty, Lê Hiểu Mạn liền tự lái xe đưa Tiểu Nghiên Nghiên đến trường học mới của bé, sau khi dặn dò Tiểu Nghiên Nghiên vài chuyện, cô mới đi làm.

Vì case của Âu Dương Thần là cô phụ trách, cho nên cô phải giải quyết chuyện này trước.

Cô tra xét vài tài liệu liên quan tới Âu Dương Thần trên mạng, sau khi hiểu sơ lược về anh ta, cô mới bắt đầu thiết kế.

Tiểu Nghiên Nghiên tan học khoảng bốn giờ, ba giờ rưỡi chiều cô liền chạy xe đi đón bé.

Mặc dù Tiểu Nghiên Nghiên là ngày đầu tiên đi học trường mới, nhưng bé vốn có dáng dấp trắng nõn xinh đẹp vô cùng khả ái, cái miệng nhỏ kia lại ngon ngọt, rất biết nói chuyện, mới một ngày, đã quen với lớp.

Vì vậy sau khi tan học, bé bị các bạn nhỏ vây quanh đi ra phòng học, tiểu nam sinh có, tiểu nữ sinh cũng có.

Trẻ con thì có rất nhiều câu hỏi, bạn nhỏ đuổi theo bé hỏi cái này hỏi cái kia.

“Nghiên Nghiên, daddy bạn làm gì?”

“Nghiên Nghiên, kẹp tóc của bạn thật đẹp nha!”

“Nghiên Nghiên, váy bạn thật đẹp nha!”



Vì đang là giờ tan học, phụ huynh đều tới đón con mình, các bạn nhỏ vây quanh Tiểu Nghiên Nghiên đều có người đón.

“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, mẹ bạn còn chưa tới sao? Mẹ mình tới rồi, mình đi trước, bye bye, mai gặp.” Một tiểu nữ sinh đi tới bên cạnh bé, thanh âm non nớt nói.

Tiểu nữ sinh nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nói xong, chạy về phía mẹ mình.

“Nghiên Nghiên, ba mẹ mình cũng tới, bye bye, mai gặp.”

Một tiểu nam sinh chào bé xong, cũng chạy về phía ba mẹ mình.

“Mai gặp, mai gặp…”

Tiểu Nghiên Nghiên cười vẫy tay tạm biệt với mấy bạn học mới quen, đôi mắt nhỏ sáng như sao kia nhìn về phía cửa trường học, nhíu mày nhỏ, sao mẹ bé còn chưa tới?

Đến khi tất cả các bạn nhỏ bên cạnh bé đều đã về, bé vẫn một mình đứng tại chỗ, rũ thấp đầu nhỏ, bĩu môi, trên mặt nổi lên tia không vui, mẹ bé quá không đúng giờ.

Chờ bé về, bé cần phải sửa giờ giấc của mẹ bé.

Lúc này, một thanh âm thuần hậu ôn hòa truyền vào trong tay bé.

“Mẹ cháu còn chưa tới sao?”

Nghe tiếng, Tiểu Nghiên Nghiên sững sờ, ngẩng đầu lên, thấy một người xa lạ trước giờ bé chưa từng gặp đang đứng trước mặt bé.

“Ông… Ông là ai? Ông biết mẹ cháu sao?” Tiểu Nghiên Nghiên híp mắt quan sát người xa lạ trước mặt bé, hỏi.

Người đàn ông xa lạ đứng trước mặt bé mặc áo sơ mi đen, quần tây dài đen, trên mặt nở nụ cười ôn hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Biết, nhưng cũng không biết.”

Vì lời ông, Tiểu Nghiên Nghiên cau mày nhỏ: “Vậy có biết hay là không?”

Người đàn ông xa lạ chính là Long Quân Triệt, ánh mắt ông ôn hòa nhìn tiểu nha đầu dáng dấp vô cùng giống Lê Hiểu Mạn trước mặt ông, càng nhìn càng thích.

“Ông và mẹ cháu đã gặp mặt hai lần. Tiểu nha đầu, cháu tên gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngước mặt nhỏ, nhìn Long Quân Triệt chớp mắt, thanh âm non nớt: “Sorry, cháu và ông không quen nhau, cháu sẽ không nói cho ông tên của cháu.”

Long Quân Triệt nghe vậy, ánh mắt vẫn ôn hòa nhìn bé: “Tiểu nha đầu, cháu không nói ông cũng biết, cháu tên Lê An Nghiên đúng không?”

Tiểu Nghiên Nghiên nheo mắt, ánh mắt cảnh giác nhìn Long Quân Triệt: “Nếu ông biết tên cháu, tại sao vừa rồi còn hỏi cháu? Ông rốt cuộc là ai?”

Lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền tới.

“Nghiên Nghiên.”

“Mẹ.” Nghe thanh âm quen thuộc, Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu, thấy mẹ bé đang chạy tới.